Cùng lúc đó, tôi cảm nhận thấy âm khí bạo phát trong hiện thực.
Tôi nghe thấy tiếng gào thét, giọng nam mà chẳng giống giọng nam, giọng nữ mà chẳng giống giọng nữ, khiến người ta chẳng nghe ra là già hay trẻ.
“Không, không! Không được như vậy! Không được!!!!”
Tiếng hét biến thành tiếng gào rống rõ rệt, giọng vẫn khó phân biệt, nhưng lại dễ dàng nghe rõ nội dung.
Con búp bê trước mặt lộ1ra nụ cười méo mó, đôi mắt được làm cẩu thả thô sơ tựa như đang chảy nước mắt. Nó há miệng, gào thét chẳng ra tiếng, vung tay đấm vào bia mộ, nhưng lại không hề để lại bất kỳ vết tích nào trên bia mộ.
Trên cơ thể của nó có âm khí yếu ớt, khó có thể phát hiện.
Sau nắm đấm đó, nó liền ngã xuống, giống như là một con búp bê bình8thường, không biết cử động, cũng không thể cử động.
Tôi cảm thấy linh hồn của mình chịu phải lực tác động, lập tức bật ra khỏi cảnh tượng quá khứ hư ảo đó.
Tôi nhìn thấy được Lina, nhìn thấy được đám Tí Còi.
Đám Tí Còi lo lắng nhìn tôi chăm chú.
“Anh Kỳ? Anh sao thế?”
Tôi sờ lên trán. Tôi hiện tại chỉ ở trong trạng thái linh hồn, nhưng vẫn sờ thấy một lớp mồ hôi.
Tôi2có loại cảm giác mất hết sức lực, ngoảnh đầu lại, nhìn về hướng có âm khí lan đến. Cơn bạo động ấy đã lắng xuống, âm khí trở nên yên ắng, nhưng mang đến cho người ta cảm giác rùng rợn ức chế.
Vừa rồi đám Tí Còi hình như không nghe thấy tiếng kêu gào đó. Tôi nhất thời cũng không có cách gì phân biệt được, tiếng kêu gào mà tôi nghe thấy được4là âm thanh của ma phát ra trong hiện thực, hay là tiếng kêu gào do con búp bê phát ra trong cảnh tượng trong không thời gian ở quá khứ đó.
“Suỵt!” Trần Hiểu Khâu ra dấu hiệu im lặng.
Năm người chúng tôi đều giữ yên lặng.
Lina tựa như đắm chìm vào trong hồi ức, lẩm nhẩm nói: “Từ trước đến giờ em chưa từng đi qua nghĩa trang. Cha mẹ... Trước lúc sinh nhật em, cha và mẹ có đi đến nghĩa trang, đi thăm ông nội bà nôi... búp bê... em gái...”
Cô bé đã rơi vào trong thế giới hồi ức của chính mình, cơ thể run rẩy, nước mắt cứ trào ra.
Trong tiếng lầm bầm của nó, năm người chúng tôi đã nghe thấy rất rõ tiếng động ở bên ngoài. Qua khung cửa sổ, chúng tôi cũng nhìn thấy được đám người đồ chơi đang bước ra từ trong các căn phòng. Mỗi một người đồ chơi đều mang nét mặt vui tươi, chúng đang di chuyển về cùng một hướng.
Cảnh tượng này quá đỗi kỳ lạ. Bên ngoài vẫn là ban đêm, những người đồ chơi này thì đang mang những biểu cảm kỳ dị, trong tay đang cầm những ngọn nến, đèn dầu dùng để chiếu rọi, hợp lại thành một dòng người.
Hướng đi mà bọn họ đang tiến tới không phải là hướng của âm khí như trong sự dự đoán của tôi.
Đang ngạc nhiên thì tôi liền cảm giác được luồng âm khí đó cũng đang di chuyển.
Nơi mà bọn chúng sẽ gặp nhau...
Trong đầu óc của tôi đã xuất hiện hình ảnh đài phun nước kỳ quái đó.
Đài phun nước. Chắc chắn là ở đó.
Nơi đó tương ứng với trung tâm của thị trấn.
Lúc đang nghĩ như thế, tôi chợt sững người ra.
Trong đầu tôi đã xuất hiện hình ảnh thị trấn Morris cũ và bản đồ của thị trấn mới. Trong một đoạn cảnh tượng thuộc quá khứ, kiến trúc mà tôi nhìn thấy rõ ràng nhất chính là tòa kiến trúc cao nhất của thị trấn, cũng nằm ở trung tâm thị trấn – nhà thờ. Cái vị trí trung tâm đó ở hiện tại chính là vị trí của đài phun nước.
Trong này có ý nghĩa đặc biệt gì không? Hay chỉ đơn thuần là một điểm trung tâm?
Cửa ra vào dị không gian không nằm trong thị trấn mà nằm bên trong khu rừng. Điều này hình như cũng đã giải thích được tại sao ở trong cái quá khứ không bị thay đổi kia thì ma vương điều khiển đồ chơi của thế giới tương lai sẽ cho quân đoàn của mình từ trong rừng rậm xông ra để tập kích bất ngờ.
Tôi nói với nhóm Tí Còi một tiếng, rồi bay ra khỏi căn nhà, dõi nhìn về trung tâm của thị trấn ở phía xa xa.
Đã có người vây quanh đài phun nước, ánh nến rọi sáng đài phun nước.
Tượng điêu khắc của đài phun nước cũng đã thay đổi, không còn là hai người kỳ lạ nữa, thay vào đó là một pho tượng người duy nhất. Ở từ xa nhìn chiều cao và hình dáng của pho tượng, tôi thấy hình như chỉ là một đứa trẻ. Phía dưới chân của đứa trẻ là một chiếc bục cao, khiến cho vị trí của nó ở rất cao, có thể nhìn xuống mọi người.
Âm khí ở ngay phía trên pho tượng, con ma đang ở chỗ đấy.
Tôi đã cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn qua đây.
Không hề có ý đối địch. Đối phương vốn không để ý đến sự tồn tại của tôi.
Ánh mắt ấy biến mất rất nhanh.
Đám người đồ chơi chen chúc đi đầy đường phố phát ra tiếng reo hò. Tiệc ăn mừng náo nhiệt đã bắt đầu. Những đám người đồ chơi đó tung tăng nhảy múa và ca hát sôi nổi. Là một cảnh tràn đầy sự vui sướng, nhưng toàn bộ người trong cảnh tượng này đều khiến người ta hãi hùng.
Tôi về lại trong nhà, nói cho những người khác biết sự việc đang diễn ra ở bên ngoài.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lina trắng bệch, được Quách Ngọc Khiết dỗ dành vài câu mới có thể bình tĩnh lại.
“Tình huống như thế, trước đây có từng diễn ra không?” Trần Hiểu Khâu hỏi Lina.
Lina lắc đầu rồi lại gật đầu: “Trước đây… khi mọi người vẫn còn sống, lễ hội mừng ngày thành lập nên thị trấn chính là như thế. Chúng em muốn đốt hết dịch bệnh, vì thế… mọi người mới cầm đuốc, đèn cầy, ca hát và nhảy múa. Có người đi qua vòng lửa để thiêu rụi bệnh tật. Sau này khi tất cả mọi người đều chết… thì không còn nữa.”
Lina im lặng, rồi trở nên hoảng hốt: “Tất cả đều chết hết rồi, nên chẳng còn nữa…”
Nhưng bây giờ đã bắt đầu lại rồi.
Con ma đó muốn làm gì?
Tôi đã chắc chắn quá khứ có thay đổi, cũng cơ bản biết được đã xảy ra những thay đổi như thế nào. Điều này không thể nói với đám Tí Còi, nhưng chuyện tôi đã xác định được vị trí của con ma thì có thể nói.
“Âm khí đang mạnh lên. Có khả năng là một loại nghi thức nào đó…” Tôi cảm nhận thật kĩ sự biến đổi của âm khí ở hướng đó, dần dần trở nên căng thẳng.
Ban đầu, đó chỉ là một con ma vô cùng yếu ớt, Lina kết thúc xong câu chuyện, sau một trận bùng phát thì âm khí của nó đã ổn định ở mức của một con ma thông thường. Lúc này âm khí đã mạnh lên, hình như đang phát triển theo hướng ma vương.
Tôi đã từng gặp qua vài con ma vương, ngay cả ma vương yếu nhất là Trình Cửu chắc cũng là ở mức độ này, mạnh hơn những hồn ma thông thường.
Âm khí của Trình Cửu cũng có sự biến đổi mạnh yếu. Trong thế giới tương lai chắc chắn là mạnh nhất, nhưng sau khi đến thế giới hiện thực, sức mạnh của ông ta đã không ngừng yếu đi.
Kiểu biến đổi này có khả năng là do ông ta đã để mất địa bàn. Ma vương trong tương lai không chỉ là dựa vào sức mạnh bẩm sinh, cũng không phải chỉ dựa vào nỗi sợ hãi của người sống để gia tăng sức mạnh của mình, mà sự tôn sùng, kính sợ cũng đều là nguồn sức mạnh của chúng. Do đó mọi khu vực do ma vương thống trị, dù luật lệ khác nhau, nhưng đều có thể khiến cho người sống, hồn ma dưới ách thống trị của chúng không dám phản kháng mà tuân theo luật lệ của chúng và cũng giúp chúng có được sức mạnh không gì sánh nổi.
Điều mà con ma kia đang thực hiện, hình như cũng là chuyện như thế.
Không thể để nó tiếp tục tăng cường thực lực như vậy được.
Tôi nhận thấy rằng bây giờ vẫn có thể liều một phen. Tôi chỉ cần tiếp cận nó, chạm được nó, phát động năng lực thì xác suất tiêu diệt trực tiếp sẽ rất cao.
“Vị trí đó là trung tâm của thị trấn ư?” Trần Hiểu Khâu hỏi: “Nghĩa trang ở chỗ nào?”
Lina chỉ tay về một hướng nọ.
“Vậy ngôi mộ từ xa xưa, có thể tìm thấy không?” Tí Còi biểu thị sự hoài nghi.
“Em có biết mộ của em gái kia đang ở chỗ nào không?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
Lina suy nghĩ: “Nghĩa trang mới và nghĩa trang cũ đã được tách ra. Nó đang ở trong khu nghĩa trang cũ, em chỉ biết được như thế.”
“Thật sự phải đi đào mộ sao?” Tí Còi kinh ngạc.
“Nếu như con búp bê là bản thể thì tiêu diệt con búp bê, nếu như thi thể bên trong mộ mới là bản thể thật, vậy nhất định phải tiêu diệt thi thể.” Trần Hiểu Khâu chỉ chỉ chúng tôi: “Cả đội chia thành hai hướng, ba người bọn em đi nghĩa trang, các anh đi giải quyết con búp bê.”
Nam một nhóm, nữ một nhóm.
Cách chia nhóm này tính ra cũng có lý. Có khả năng đối phó với con ma là tôi, việc đào mộ thì cần đến Lina dẫn đường, Quách Ngọc Khiết và Trần Hiểu Khâu đi rất thích hợp. Một điểm chẳng muốn thừa nhận mấy, đó là việc đòi hỏi thể lực như đào mộ vốn nên để nam làm, nhưng so với ba người đàn ông trưởng thành chúng tôi thì Quách Ngọc Khiết lại thích hợp hơn.
Trần Hiểu Khâu tức tốc hành động, Quách Ngọc Khiết nghe xong sự phân công cũng đã kéo Lina dậy.
Không còn gì để phản bác, chúng tôi liền chia nhau hành động.
Trần Hiểu Khâu vừa đi khỏi, tôi tức khắc nghĩ đến một chuyện khác, bèn nhìn qua Tí Còi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...