Tôi thấy tài khoản bị biến mất, trong lòng trầm xuống.
Chẳng lẽ là quá khứ lại bị thay đổi rồi ư?
Tôi nhìn xuống cổ tay mình. Sợi dây cột trên cổ tay vẫn còn ở đấy. Mặt này không thay đổi.
Nhưng điều này không có nghĩa là những chuyện liên quan đến con ma nữ kia không bị thay đổi.
Tôi không chắc chắn nên cũng không dám nhắc đến chuyện này.
Cái cảm giác bó chân bó tay này khiến tôi cảm thấy buồn bực.
Tôi nghĩ đến Diệp Thanh đầu tiên.
Bình thường Diệp Thanh không nói1gì cả, chẳng lẽ không phải do tính cách anh ta như thế mà là vì nguyên nhân này sao? Anh ta cũng giống tôi vậy, không thể xác định được một số chuyện rốt cuộc có thay đổi hay không, vì vậy mới chọn cách là không nói gì cả, lúc cần thiết thì đưa tôi vào thẳng trong cảnh mộng?
Tôi sững người ra.
Lúc này Trần Hiểu Khâu lại bắt đầu lên tiếng khuyên giải Quách Ngọc Khiết. Nhưng mà cô ấy nói chuyện cứng ngắc, chỉ bảo Quách Ngọc Khiết đừng lãng phí8thời gian vào những chuyện này, mau chóng tìm cái tài khoản của con ma nữ kia.
Hình như… Quá khứ không có bị thay đổi?
Vậy thì, con ma nữ kia là như thế nào đây?
Tôi thấy có chút khó hiểu, nhưng cũng chỉ đành đè nén cái sự thắc mắc này trong lòng.
Chúng tôi tìm kiếm hết cả một ngày trời, ngoại trừ lần tôi nhìn thấy cái tài khoản kia ra thì không còn thu hoạch được gì khác nữa.
Sau đó tôi có tìm kiếm cái tên tài khoản đó trên mạng, có người2trùng tên, nhưng không phải chính chủ.
Tôi mang theo cái cảm giác bất lực này về nhà, về đến nhà thì nhìn thấy em gái đang nằm trên ghế sofa xem tivi.
Nó về nhà vào cuối tuần.
Buổi tối lúc ăn cơm, trên tivi đang chiếu thời sự buổi tối.
Điều khiến tôi bất ngờ là, cái chết của Cố Nhan được đưa lên cả thời sự. Thứ mà tin thời sự quan tâm chắc chắn không phải là cuộc sống riêng tư của Cố Nhan mà là vấn đề bệnh trầm cảm và tự sát. Cái4đề tài này đã được đưa tin hết vài ngày rồi.
Em gái vừa cắn đũa vừa thở dài: “Cô ấy chết rồi cũng đáng tiếc thật. Người xinh đẹp như thế cơ…”
Cha mẹ cũng đưa mắt nhìn về phía tivi và đồng loạt gật đầu.
Hình ảnh của Cố Nhan được đưa lên trong bản tin thời sự quả thật rất xinh đẹp, vẻ ngoài và khí chất của cô ta đều rất thích hợp để lên sân khấu. Tạm thời khoan nhắc đến khả năng diễn xuất và giọng hát, chỉ xét về ngoại hình thôi thì đã thấy có phong thái của một siêu sao rồi.
Tấm ảnh này chỉ xuất hiện trong thoáng chốc.
Bản tin thời sự lại bắt đầu liệt kê các số liệu ra, nói rõ về độ nguy hiểm của chứng trầm cảm, nói về số lượng người tự sát mỗi năm trên phạm vi toàn cầu. Ngoài ra còn có mời bác sĩ về, giới thiệu về việc phải quan tâm những bệnh nhân mắc chứng trầm cảm này như thế nào, làm cách nào để tránh xảy ra bi kịch tự sát.
Bản tin này được đưa tin khá lâu, tiếp theo là một bản tin thời tiết về việc trời chuyển lạnh và mưa dông trên cả nước.
Sau khi ăn tối xong, tôi lại ôm điện thoại lướt mạng xã hội.
Vài tiếng trôi qua, dư luận trên mạng đã hoàn toàn bùng nổ.
Tin tức về Cố Nhan vẫn còn đang đứng đầu, đâu đâu cũng thấy những người có liên quan, những người không liên quan bàn tán về Cố Nhan. Cho dù là những người trước đây không biết cô ta, lúc này cũng phải lên tiếng tiếc nuối cho cái chết của một cô gái xinh đẹp, còn không thì là những người vừa xem các thông tin bịa đặt mang tính xúc phạm vừa chửi giới giải trí đen tối.
Tôi ngồi lướt mạng xã hội, một lúc sau thì thấy có bài viết mới.
Cái tên Cố Nhan nằm chình ình ở đó, nhưng từ ngữ theo sau cái tên không phải là từ “qua đời” mà là “di ngôn”.
Tôi sững cả người ra, vội mở cái bài viết này lên.
Người đăng tin là một tài khoản công cộng trong giới giải trí, lượng fan rất đông. Chỉ với một bài viết này, đăng lên chưa đến một phút thì lượt chia sẻ và bình luận đều đã vượt ngưỡng mười nghìn rồi.
Thứ được gọi là di ngôn bao gồm một bức di thư ngắn gọn và một đoạn video tự quay.
Nội dung của di thư chỉ có hai câu thôi: “Tôi cảm thấy mình dơ bẩn quá. Không có sống tiếp được nữa.”
Trong đoạn video, sắc mặt của Cố Nhan trông rất xanh xao, mặt đã được tẩy trang, khuôn mặt này hoàn toàn khác với khuôn mặt lúc lên hình. Cô ta bật khóc với khuôn mặt tàn tạ, giọng nói khàn đục, nói là mình đã tuân thủ quy tắc ngầm, giở thói tự cao tự đại xem thường người khác, cướp mất quảng cáo của nghệ sĩ chung công ty, đã vu oan, hãm hại những người nghệ sĩ từng hợp tác với mình như thế nào…
Đây trông giống như là sự hối lỗi trước khi chết vậy.
Tay tôi run lên, cơ thể toát cả mồ hôi lạnh.
Đây không phải là Cố Nhan.
Tôi dám chắc rằng đây không phải là Cố Nhan.
Tôi không chứng kiến cảnh Cố Nhan tắt thở, nhưng chắc chắn rằng tôi là người cuối cùng nhìn thấy cô ta. Lúc cô ta qua đời cũng để mặt mộc, nhưng không phải là khuôn mặt giống vậy và cô ta cũng không hề có suy nghĩ hối hận gì cả.
Tôi còn nhìn thấy âm khí trên người của cô gái trong đoạn video, luồng âm khí của con ma nữ kia…
Con ma nữ kia!
Tôi nghiến chặt răng.
Con ma nữ kia bị điên thật rồi! Nó có vấn đề về thần kinh phải không? Kích thích làm cho Cố Nhan tự sát, rồi còn làm ra những chuyện thế này sau khi Cố Nhan qua đời?
Tôi thật sự không hiểu được là tại sao nó lại hận Cố Nhan như thế.
Tôi nhìn ra được chân tướng sự thật, nhưng hầu hết những người khác thì không.
Có rất nhiều người nghi ngờ về độ chân thật của đoạn video, nghi ngờ rằng cô gái trong video có phải là Cố Nhan hay không.
Cái tài khoản công cộng trong giới giải trí này lập tức đăng một bài viết lên, so sánh mặt và giọng nói của Cố Nhan với cô gái trong đoạn video. Giọng nói gần như khá giống nhau. Khuôn mặt, tròng mắt cũng giống nhau y đúc.
Sau khi thông tin này được đăng tải lên, cả cái mạng xã hội như sôi sục hẳn lên.
Trong những lượt chia sẻ, có người đưa mặt mộc của Cố Nhan làm tiêu đề, cũng có người lấy những góc khuất, quy tắc ngầm mà Cố Nhan đã vạch trần để làm tiêu đề bài viết. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, những bình luận nghi ngờ về tính chân thật của đoạn video đều bị trôi hết.
Tôi có nhìn thấy thông báo phân trần do công ty quản lí của Cố Nhan đăng tải lên, nhưng dưới bài viết đó chỉ có những lời bình luận mắng chửi và châm biếm.
Mọi người tin vào những gì Cố Nhan kể hơn.
Tôi thấy lạnh cả người. Trông giống như có một cơn gió lốc đang thổi trong lồng ngực vậy.
Tôi gọi điện thoại cho Ngô Linh,
“Ừ, chúng tôi đã đọc được những tin tức trên mạng rồi.” Ngô Linh trả lời một cách bình thản.
“Chỉ thế thôi? Con ma nữ kia…”
“Lâm Kỳ, chúng ta biết chân tướng sự thật, nhưng chúng ta không có trách nhiệm phải đi phân trần chuyện này. Việc mà chúng ta cần làm là tiêu diệt con ma nữ kia.” Ngô Linh cắt ngang lời tôi.
Một cục tức chặn ngay họng tôi.
“Chúng ta không có cách gì cả.” Ngô Linh hờ hững nói: “Trong đời sống, ở đâu mà chẳng có những vụ vu oan, bôi nhọ danh dự? Rất có thể cậu đã từng bị dắt mũi, tin vào những thông tin thế này. Nói chung, trong đời sống hàng ngày, những người tự xưng là người tốt, người lương thiện cũng đã tuyên truyền rất nhiều về mặt này, nhưng rất có thể chân tướng sự thật lại là một tình huống khác. Chúng ta không nên đi tìm hiểu những chuyện này là thật hay là giả.”
Tôi giữ im lặng nghe những lời này của Ngô Linh.
Cô ấy nói không sai chút nào. Cái sự thật và giả này khó mà có thể phân rõ ra được, cũng không phải là trọng tâm của cuộc sống chúng tôi. Những người xa lạ kia có lương thiện hay ác độc thì đều không ảnh hưởng gì đến cuộc sống chúng tôi cả. Cho dù là những người xung quanh thì cũng rất ít ảnh hưởng đến chúng tôi. Dưới sự đe doạ chết chóc của ác ma thì cái sự ảnh hưởng này đã ít lại càng ít hơn.
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh về lời bình luận tôi đọc được lúc nãy.
“Nhưng chuyện này, vừa hay tôi đã tận mắt chứng kiến cả quá trình.” Tôi nói.
Lần này đến lượt Ngô Linh giữ im lặng.
Cô ấy im lặng một hồi: “Vậy thì cậu cứ làm chuyện mà cậu muốn làm đi!”
Tôi cảm thấy có chút bất ngờ.
“Dùng năng lực của cậu, làm chuyện mà cậu muốn làm. Chính là như thế. Cậu giữ được bản tính của mình, đối với cậu, đối với chúng tôi, đều là chuyện tốt.” Ngô Linh lên tiếng.
Tôi nghe thấy ở đầu dây bên kia có tiếng cười của Cổ Mạch, hình như anh ta đã nói gì đó.
“À.” Ngô Linh đột nhiên nói: “Lúc nãy Ma Cô nói là, nếu được thì nên tìm một bác sĩ tâm lí cho cậu, hỗ trợ đặc biệt cho cậu, giám sát 24/7. Nhưng chuyện này không thể thực hiện được. Vì vậy, tốt nhất là cậu nên tự để ý đến cảm xúc của mình, tự mình điều tiết lại.”
Giọng điệu này trông khá giống với Trần Hiểu Khâu.
Tôi cúp điện thoại trong tâm trạng vừa nhẹ nhõm vừa buồn bực.
Sau đó tôi gửi tin nhắn cho Trần Hiểu Khâu.
Đám người Thanh Diệp không thể xử lí dư luận trên mạng, nhưng nói không chừng phía Trần Dật Hàm thì có thể.
“Được thì được.” Trần Hiểu Khâu trả lời ngay: “Công ty quản lí của Cố Nhan đã báo cảnh sát rồi, muốn truy cứu trách nhiệm những người tung tin đồn trên mạng. Có thể giải quyết những thông tin trên mạng một cách dễ dàng. Nhưng nếu làm vậy thì rất có thể trong thời gian ngắn, dư luận sẽ bùng nổ đấy.”
Phong toả thông tin, có nghĩa là những thông tin đó là thật.
Cái kiểu logic này tôi cũng đã gặp qua rất nhiều lần rồi.
Hình như chuyện này nhất thời không thể giải quyết xong được.
“Tạm thời cứ thế trước đi.”
Tôi đặt điện thoại xuống.
Quả nhiên vẫn cần dùng đến năng lực của tôi để giải quyết chuyện này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...