Trong hành khách không có bác sĩ, chỉ có một y tá.
Tình trạng của đứa bé đang rất tệ.
Những người này chỉ nghĩ đứa bé phát bệnh đột ngột, chứ không biết đứa bé đã bị âm khí1của ma nữ ảnh hưởng.
Tôi từng thấy ma dùng âm khí giết người, trước đây không lâu, tôi nhìn thấy bà Enna dùng âm khí giết chết Kỳ Bạch.
Âm khí của ma nữ không mạnh đến thế, nhưng8xét một cách tương đối thì đứa bé này không có được thể chất khỏe và tâm tính vững vàng như người trưởng thành.
Tôi nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của mẹ đứa bé ở cạnh đám đông,2lòng chợt thắt lại.
Đúng ra tôi nên... nên quyết đoán ra tay sớm hơn, giải quyết con ma nữ này.
Tôi nhìn về phía ma nữ đang lơ lửng trên đám đông,
Cô ta tựa như đang xem chuyện gì4đó rất thú vị, cúi xuống nhìn đứa bé đang được người ta ôm lấy.
Tôi siết chặt nắm đấm.
Thời gian của cảnh mộng… nhích về trước một chút… nhích đến thời điểm lên máy bay, trước khi Cố Nhan chợp mắt… nếu như thế…
Tôi đánh liều nghĩ đến ý định này.
Tôi có thể khống chế năng lực của mình, chỉ cần điều chỉnh một chút, thay đổi quá khứ này…
Cảnh tượng của cảnh mộng thình lình thay đổi.
Khoang máy bay vẫn là khoang máy bay, nhưng người xung quanh hình như đã hơi khác.
Tôi thấy khó hiểu.
Khoang phổ thổng đã ngồi kín chỗ, trong số khách ngồi ở dãy đầu có một người phụ nữ đeo kính râm lớn. Là Cố Nhan.
Chuyện gì đây?
Cố Nhan đang nghe nhạc bằng điện thoại. Cô ta đang ngồi ở ghế cạnh cửa sổ, vừa nghe nhạc, vừa xoay đầu nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ.
Quản lý của cô ta đang ngồi bên cạnh, đang gõ chữ rất nhanh lên bàn phím điện thoại.
Tôi tìm kiếm tung tích của ma nữ, nhưng không cảm thấy có âm khí trong máy bay.
Máy bay thông báo hành khách còn một giờ nữa thì sẽ hạ cánh xuống phi trường thủ đô.
Lúc này, tôi mới cảm nhận thấy âm khí xuất hiện trên máy bay.
Quản lý của Cố Nhan quay qua nói: “Bên sân bay đã sắp xếp ổn thỏa rồi, lát nữa khi xuống máy bay, cô sẽ chào hỏi và trò chuyện một chút với fan.”
“Vâng.” Cố Nhan không để ý đáp lại.
Ma nữ đứng ở đầu bên kia lối đi, nhìn chằm chằm Cố Nhan, bật cười độc ác.
Tôi cảm nhận thấy âm khí của ma nữ đang cuộn trào.
Cố Nhan đột nhiên chớp chớp mắt, giống như đã nhìn thấy ảo ảnh gì đó, dụi dụi mắt.
Tôi nhìn về phía cửa sổ bên cạnh Cố Nhan.
Trên cửa sổ không có gì, cả âm khí cũng không. Nơi mang âm khí là bản thân của Cố Nhan.
Cố Nhan bỏ tay xuống, nhìn lại cửa sổ.
Qua tầm nhìn của Cố Nhan, tôi đã nhìn thấy bóng ở trên cửa sổ.
Cố Nhan không thay đổi gì, nhưng ở trên kính cửa sổ, người ngồi bên cạnh Cố Nhan không còn là quản lý của cô ta nữa.
Khuôn mặt người quản lý ấy đã thay đổi, khuôn mặt tựa như bị hủy hoại, da lở loét, mắt lồi ra, đầu tóc rối bù.
Cố Nhan kinh hãi quay đầu qua, cảnh tượng trong tầm mắt vẫn chẳng thay đổi.
Người quản lý đã biến thành một người đàn ông xấu xí, dị hợm, trên ghế ngồi ở bên kia lối đi, vốn dĩ là ba người gồm thợ trang điểm và trợ lý của cô ta đều biến đổi khác hẳn, trở thành những quái nhân khác trong phim kinh dị.
Cố Nhan xoa xoa trán, muốn khiến cho mình bình tĩnh lại.
“Sao thế?” Người quản lý đã nhận thấy sự khác thường của cô ta: “Đau đầu à? Để tôi bảo Tiểu Khúc lấy thuốc cho cô, tối mai là đã có thể nghỉ ngơi rồi. Kế đến sẽ ghi hình vào thứ tư…”
Vừa nói, người quản lý vừa quay qua hỏi trợ lý Tiểu Khúc ở bên kia để lấy thuốc.
Trong mắt Cố Nhan, Tiểu Khúc là quái vật đầu cá, trên người còn nhớp nháp, chẳng biết da đã tiết ra thứ gì. Động tác lấy thuốc của cô ta cũng trở nên đầy gớm ghiếc, kinh dị, không phải lấy thuốc từ trong túi xách nhỏ mang bên người, mà từ trong miệng nôn ra mấy viên trứng cá.
Người quản lý đưa trứng cá đến trước mặt Cố Nhan.
Cố Nhan có thể thấy rõ những mạng sống nhỏ còn đang ngọ nguậy trong trứng. Sau khi cắn vỡ lớp màng, chui ra ngoài, chúng để lộ ra cái đầu chưa có mắt và một cái miệng đầy răng. Tựa như thú con gào khóc đòi ăn, chúng lắc đầu lắc đuôi với Cố Nhan.
Cố Nhan la lên một tiếng ngắn ngủi, lập tức vung tay ném vỉ thuốc ấy đi.
Người quản lý kinh ngạc nhìn vỉ thuốc bay đi, rồi nhìn Cố Nhan.
Cố Nhan rúc người ra sau, vẻ mặt đầy sợ hãi.
“Sao thế? Cô ổn chứ?” Người quản lý hỏi.
Trong cái miệng đang há ra, có răng rớt xuống, rơi thẳng lên đùi cô ta. Những chiếc răng ấy dài ra, trở thành từng con giòi màu trắng, giống như còn định bò lên người Cố Nhan.
Cố Nhan lại hét lên.
Lúc này cô ta đã đứng bật dậy, lưng áp sát vào khoang máy bay ở sau lưng, kinh hãi nhìn người quản lý.
Mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt qua.
Ngay lúc này, trong mắt Cố Nhan, mọi người trên máy bay đều biến thành những sinh vật kinh dị có hình dạng quái đản. Họ nhìn chằm chằm bản thân, tựa như dã thú nhìn con mồi.
Nữ tiếp viên bước đến hỏi han cũng trở thành quái vật nhền nhện đang giương nanh múa vuốt, những đôi mắt nằm dày đặc trên đầu đều đang nhìn Cố Nhan, móng vuốt ở sau lưng thì tựa như đang muốn đóng đinh Cố Nhan lên tường.
Cố Nhan ôm đầu hét lớn, hoàn toàn đánh mất bình tĩnh.
Tôi nghe thấy tiếng cười của ma nữ, thân thể tôi xuyên qua người quản lý và nữ tiếp viên kia, xông thẳng đến ma nữ.
Chỉ cần tiêu diệt cô ta, Cố Nhan sẽ trở lại bình thường.
Thình lình, thân thể tôi bị kéo đứng khựng lại.
Cố Nhan xô người quản lý và nữ tiếp viên ra, nhắm mắt tháo chạy trên lối đi.
Cô ta vừa di chuyển, liền kéo tôi di chuyển theo.
Cố Nhan chạy vào buồng vệ sinh, “tách” một tiếng – khóa cửa lại, cả người co rút lại trong không gian hẹp của buồng vệ sinh.
Tôi xuyên qua cửa buồng vệ sinh thì nhìn thấy ma nữ đang đứng yên tại chỗ.
Cô ta cười đến ngửa người ra sau, vô cùng khoái trá.
Khoảng cách này, tôi hoàn toàn chẳng thể chạm được cô ta.
Người quản lý và nữ tiếp viên đều chạy đến. Những hành khách khác cũng đã nhao nhao lên.
Bốp bốp!
Người quản lý đập cửa: “A Nhan! Cô làm sao vậy? Mở cửa đi! Cô không khỏe à? Uống thuốc vào lát sau sẽ ổn thôi. A Nhan!”
Nữ tiếp viên hỏi: “Cho hỏi, cô ấy có bệnh sử gì không?”
“Không phải, chỉ là không được khỏe lắm thôi.” Người quản lý cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Trợ lý, thợ trang điểm của Cố Nhan đều tập trung bên ngoài cửa. Tiếp viên trưởng cũng chạy đến.
Lời khuyên của họ ở trong tai Cố Nhan biến thành tiếng cắn xé, nuốt chửng của bầy quái vật. Cố Nhan tưởng tượng ra khung cảnh bầy quái vật kia đang tàn sát lẫn nhau.
Tiếng gõ cửa trở nên vô cùng lớn, tựa như sắp làm thủng màng nhĩ của Cố Nhan. Đám quái vật thì giống như sắp sửa xông vào, nuốt chửng Cố Nhan vào bụng.
Cố Nhan bịt tai lại, thét lớn lên.
Cô ta rơi nước mắt. Sự hoảng hốt, sợ hãi, khiến cô ta chẳng biết phải làm sao, cả thở cũng trở nên khó khăn.
Ma nữ ấy cười lạnh, hứ một tiếng, đột nhiên sắc mặt chợt thay đổi, biến mất ngay trong khoang máy bay.
Tôi nghiến răng, nhưng chỉ biết giương mắt đứng nhìn.
Khung cảnh khoang máy bay lúc này cũng đã thay đổi, biến thành một gian phòng ngủ.
Tôi chau mày nhìn rèm cửa sổ dày cộm, quay người qua thì thấy Cố Nhan đang ngồi dậy trên giường.
Cô ta giống như cái xác biết đi, sau khi ra khỏi phòng ngủ thì đi về phía nhà bếp, rồi rẽ qua nhà tắm.
Tôi nhìn thấy đủ loại thuốc men được để trong phòng khách và nồi điện trên lò trong nhà bếp. Trên mặt nồi có ghi lời nhắn, nhắc Cố Nhan sau khi tỉnh dậy thì đến ăn.
Bên ngoài cửa sổ bằng kính ở phòng khách là trời đêm tối đen, không có sao, chỉ có ánh đèn li ti ở phía xa xa.
Nơi đây là tòa chung cư cao tầng, rất yên tĩnh, quá đỗi yên tĩnh.
Đèn trong phòng tắm được bật lên, cả gian phòng tắm vô cùng sáng sủa, khiến Cố Nhan cảm thấy chói mắt.
Cô ta vặn vòi nước, xả nước vào bồn tắm, không đợi nước xả đủ đã nằm vào trong, dùng dao gọt trái cây rạch vào cổ tay mình.
Từng giọt máu nổi lềnh bềnh trong nước.
Tuy tôi không phải là fan của Cố Nhan, nhưng giờ nhìn thấy cảnh tượng này vẫn không khỏi nhói lòng.
Trước là đứa bé vô tội ấy, kế đến là Cố Nhan…
Con ma nữ đó…
Tôi quay một vòng, không tìm ra ma nữ, cũng chẳng cảm nhận thấy âm khí của nó.
Nó không có ở đây.
Không tiếp tục đu bám theo Cố Nhan nữa…
Tôi nghĩ đến cảnh tưởng cô ta biến mất trong khoang máy bay, mọi tức giận đều chuyển thành lo lắng.
Tiếng nước kêu rào rào, kéo sự chú ý của tôi quay về Cố Nhan.
Bây giờ không phải lúc suy nghĩ mấy chuyện này, nên giải quyết xong vấn đề trước mắt mới phải.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...