Trong lòng vẫn còn nghi vấn, cẩn thận rửa mặt xong, rồi thay đồ ra ngoài.
Trước khi đi mẹ còn hỏi tôi buổi sáng muốn ăn gì, có cần đem theo trứng hoặc bánh quy theo không, nhưng tôi từ chối.
Sau khi ra khỏi cửa tôi cũng không có đi mua đồ ăn1sáng, một mực cảnh giác với mọi thứ xung quanh, đi đến trạm xe buýt đợi xe, đến chỗ làm, quan sát bốn phía một lượt, rồi mới bước vào phòng làm việc.
Ngày hôm qua xảy ra chuyện, nhưng hôm nay mọi người vẫn đến làm việc.
Nơi phát hiện xác chết bị phong8tỏa, nhưng không có cảnh sát trực ở đó.
Tôi nghe thấy tiếng bàn tán về những chuyện xảy ra hai ngày nay từ các văn phòng khác khi đi trên hành lang.
Các lời đồn đãi được đăng đầy trên mạng, nói về chuyện lạ và cái chết gần đây.
Đi đến văn phòng, tất2cả mọi người đều ở đây, tôi không khỏi hoảng hốt.
Tí Còi phất phất tay trước mặt tôi, hỏi: “Anh Kỳ, anh sao vậy?”
Tôi muốn nói lại thôi, quay người đóng cửa lại, rồi ngồi vào bàn làm việc.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Trần Hiểu Khẩu cũng chủ động đến hỏi thăm.
Tôi không4đáp lại, nhanh chóng lên mạng điều tra.
Khu chung cư mà Quỷ Ngữ sống tên gì, tôi nhớ rất rõ, tôi đã học thuộc số nhà của cô ta.
Sau một hồi tra cứu, liền tra ra chuyện nổ chất hóa học trước đây trong khu chung cư này, gây ra thương vong cho nhiều người. Nghi ngờ rằng có người đã chế tạo chất hóa học trái phép trong khu chung cư, gây ra việc cháy nổ.
Sự việc này khiến tôi nhớ về thôn Sáu Công Nông, cảm thấy tiếc nuối cho các hộ gia đình vô tội trong khu chung cư đó.
“Anh Kỳ?” Lần này người gọi tôi là Gã Béo.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.
Chắc đây không phải là ảo giác do tác dụng phụ tạo ra. Những gì xảy ra hiện tại có lẽ là thật.
Tôi quay đầu nhìn Tí Còi.
“Sao vậy? Anh đừng có dọa tôi mà!” Tí Còi nơm nớp lo sợ.
“Kỳ Bạch chết rồi.” Tôi đi thẳng vào vấn đề.
Vẻ mặt Tí Còi cứng đờ. Những người khác đều ngỡ ngàng nhìn tôi.
Trần Hiểu Khâu nhanh chóng phản ứng lại: “Bạn gái cũ của anh ấy?”
Gã Béo bừng tỉnh hiểu ra.
“Đúng vậy. Cô ta bị bà Enna giết chết rồi.” Tôi nói.
Vẻ mặt của Tí Còi vẫn cứng đờ, không phải là bi thương, mà giống như bị đả kích đến nỗi ngẩn ra, nhất thời chưa phản ứng được chuyện này.
“Với lại, đây là chuyện xảy ra vào ba ngày trước. Cô ta chết rồi, đã biến thành ma. Chuyện này hơi phức tạp. Những con ma xuất hiện trong sự kiện kia đều có khả năng tấn công. Cho nên… A Thụy?” Tôi nhìn Tí Còi với vẻ khó hiểu, mí mắt không khỏi nhảy lên mấy cái.
Sắc mặt của Tí Còi đen lại, toàn thân run rẩy.
“Này, đừng có buồn quá. Cũng không phải là không còn cơ hội nữa! Còn có kế hoạch của Diệp Thanh nữa mà phải không? Nếu như bắt đầu lại từ đầu… Đúng rồi! Nếu như từ ban đầu đã không có những thứ như quái dị, thì bạn gái cũ kia của anh cũng sẽ không yêu thích thứ này, lúc đại học hai người cũng sẽ không vì vậy mà chia tay phải không? Bây giờ có lẽ chúng ta đã có thể uống rượu mừng rồi cũng nên…” Quách Ngọc Khiết cố an ủi Tí Còi. Một người vụng về như cô ấy, lúc này cũng nhận ra sự bất thường của Tí Còi.
Phản ứng này của Tí Còi không đơn thuần chỉ là bi thương.
“Tôi… hôm qua… còn nhận được cuộc gọi từ cô ấy…” Tí Còi lắp bắp nói: “Hôm qua cô ấy còn gọi điện đến hỏi tôi, hỏi tôi tại sao lúc đó lại nói lời chia tay…”
Vấn đề này e rằng không phải là một chủ đề nói chuyện vui vẻ gì giữa bọn họ. Cứ coi như là Kỳ Bạch còn sống đi, nói những chuyện này chắc cũng không thể có được kết quả tốt.
Kỳ Bạch chết rồi, biến thành ma, gọi điện thoại đến hỏi Tí Còi những chuyện này…
“Anh không nói những gì không nên nói mà phải không?” Gã Béo lập tức hỏi.
Tí Còi lắc đầu, lại bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tôi không biết... Lúc đó bọn tôi không ai đòi chia tay cả. Chỉ là cô ấy lại hẹn tôi đi gặp bà bói nào đó, đi tham gia những buổi triển lãm thần bí, tôi từ chối. Dần dần bọn tôi liền tách ra.”
“Hả… là thế à?” Lúc Gã Béo hỏi, giọng điệu tràn đầy do dự.
“Đúng thế! Không lẽ còn có gì nữa à!” Tí Còi nhanh chóng đáp lại câu hỏi của Gã Béo một cách đầy kiên định.
Gã Béo nhìn tôi, trùng hợp tôi cũng đang nhìn cậu ta.
“Mọi người có ý gì?” Tí Còi nhận ra điều gì đó.
“Tôi nhớ, hình như hai người đã từng cãi nhau.” Tôi nói.
“À. Đã cãi nhau qua. Sau khi xem bói, cô ấy nói phải tăng cường vận thế, nói là tôi hợp với màu sắc, quần áo và vòng đeo tay gì đó… liền mua cho tôi. Lúc đầu tôi không biết, khi biết được chuyện này thì tôi đã cãi nhau với cô ấy, trả hết đồ lại cho cô ấy.” Tí Còi gãi đầu: “Tôi cảm thấy cô ấy xem tôi như là linh vật, hoặc là bùa hộ mệnh. Nói chung là dựa theo những thứ đó để trang trí tôi.”
Tí Còi nói như vậy, làm tôi nhớ lại.
Lúc cậu ta và Kỳ Bạch vừa hẹn hò, từng có một thời kì ngọt ngào hai người cả ngày dính lấy nhau. Kỳ Bạch mua quần áo và đồ trang sức cho cậu ta. Mặc dù không phải đồ quý giá gì, chỉ là tặng một cái đồng hồ, một cái cà vạt, cũng không phải loại hàng hiệu đắt tiền. Bây giờ nhớ lại, đúng là có chút dở dở ương ương, giống như con nít học người lớn trang điểm vậy, nói cách khác, chính là người trẻ tuổi đang tìm cho mình một phong cách ăn mặc.
Nhưng, lúc đó hai người rất ngọt ngào.
Tí Còi rất quan tâm Kỳ Bạch, đi học cùng cô ta, mua đồ ăn vặt, tặng hoa, còn mua tạp chí thời trang để tham khảo, mua cho Kỳ Bạch không ít đồ của nữ sinh.
Sau đó, loáng một cái, Tí Còi bị Kỳ Bạch dắt đi xem bói, mối quan hệ của hai người cũng trở nên kì cục, cách đối xử với nhau cũng từ đó thay đổi.
Lúc đó tôi và Gã Béo còn nói, hai người này bắt đầu lộ bản chất thật của mình ra rồi. Những ngọt ngào lúc mới hẹn hò đã không còn nữa.
Kỳ Bạch đưa Tí Còi tới gặp thầy bói, Tí Còi cũng đưa Kỳ Bạch tới các triển lãm game.
Vốn nghĩ rằng, sau khi trải qua một thời gian ngắn tìm hiểu đối phương, hai người sẽ luôn ở bên nhau…
“Sau đó thì vậy, ít liên lạc lại… Sau đó cô ấy hẹn tôi ra, hỏi tôi rằng chúng tôi có còn đang hẹn hò không. Chúng tôi liền thẳng thắn với nhau luôn, tôi không thể cùng làm chuyện đó với cô ấy, cũng không thể giả bộ tiếp nữa.” Tí Còi thở dài.
“Chỉ có vậy thôi à?” Quách Ngọc Khiết ngạc nhiên: “Khống giống sở thích cũng không nhất thiết phải chia tay mà!”
“Ừ, em nói rất đúng. Nhưng, lúc đó anh nào có nghĩ nhiều như vậy!” Tí Còi tiu nghỉu xuống, nhún vai, ánh mắt lướt qua Quách Ngọc Khiết, rồi rủ xuống, sau đó chẳng còn tiêu cự.
Phòng làm việc trở nên yên tĩnh.
“Cô ấy bị bà Enna giết chết rồi à?” Tí Còi đột nhiên hỏi.
“Ừ…” Nhân lúc Tí Còi hỏi, tôi kể lại cho bọn họ nghe những gì tôi thấy được trong cảnh mộng.
Chỉ là, tôi không biết có nên nói với Tí Còi việc Kỳ Bạch tìm Quỷ Ngữ là vì Tí Còi không. Cuối cùng, tôi quyết định không nhắc đến việc này.
Cho đến khi tôi kể xong, Tí Còi vẫn không có biểu cảm gì cả, chỉ “ồ” một tiếng.
“Ồ?!” Người phản ứng mạnh nhất vẫn là Quách Ngọc Khiết.
“Muốn hồi sinh cô ta thì phải tìm ra thi thể, để Lâm Kỳ...” Trần Hiểu Khâu nói.
Tí Còi lắc đầu: “Việc hồi sinh cô ấy để sau khi anh gặp cô ấy rồi quyết định đi.”
“Anh điên rồi à?” Gã Béo kêu lên.
Quách Ngọc Khiết lúc này chỉ trừng hai mắt nhìn chằm chằm Tí Còi.
Tôi và Trần Hiểu Khâu cũng cảm thấy kinh ngạc.
Ai cũng không ngờ Tí Còi lại nói ra những lời này.
“Không. Cô ấy cũng tìm tới cửa rồi, nhất định là có chuyện muốn nói với tôi. Nếu không thì, chắc là muốn giết chết tôi.” Tí Còi nói đến đây, còn cười lên: “À, chắc là sẽ không. Cô ấy mà biến thành ma thì chỉ có trở thành những loại ma như linh hồn phù hộ, linh hồn trông đất thôi. Không thể nào là ác ma giết người được.”
Nhất thời, tôi nghĩ đến hình ảnh cả nhà đều là máu và người con gái ôm lấy một cái đầu người nở nụ cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...