Máu len vào mũi, miệng, phổi và gan giống như tràn đầy máu, mùi máu tanh làm tôi buồn nôn, lại không ói ra được.
Nhưng nó không làm ảnh hưởng tới hoạt động hô hấp của tôi.
Cái1tay đang bóp lấy cổ tôi cắm chặt vào cổ họng mới là nguyên nhân khiến tôi hô hấp khó khăn.
Trong vũng máu đục ngầu kia tôi nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Tí Còi.
Nhưng lúc8này tôi đã biết, đây không phải là Tí Còi. Mà là ảo giác dưới ảnh hưởng tác dụng phụ của năng lực mà thôi.
Tất cả đều là giả.
Tác dụng phụ vẫn còn chưa kết thúc, nó2đang ảnh hưởng đến não tôi.
Mặc dù biết đây là giả, nhưng tôi vẫn thấy đau đớn.
Cái tay bóp cổ tôi kéo tôi lên.
Tôi bị nhấc lên, phần đầu vừa được thoát khỏi vũng máu, liền được4hít thở không khí trong lành.
Người đang nắm lấy tôi không phải là Tí Còi nữa, mà là Diệp Thanh.
Không thấy mặt, chỉ thấy được thân ảnh mơ hồ. Thậm chí tôi còn chẳng cảm nhận được âm khí quen thuộc kia của Diệp Thanh nữa, nhưng trong tiềm thức tôi biết, ảo giác này thay đổi thành người khác rồi.
Đồng thời còn thay đổi luôn hoàn cảnh xung quanh nữa.
Tôi đang ở trong hồ nước, xung quanh đều là cây cối, cách đó không xa có một tòa lâu đài cổ. Từ vị trí của tôi chỉ có thể thấy được đỉnh tháp của lâu đài cổ, nhưng tôi biết đây là một tòa lâu đài như thế nào.
Cơ thể của tôi biến mất rồi, chỉ còn lại linh hồn.
Ý thức bay bổng, sau khi tiến vào lâu đài cổ, nhìn thấy người đang ngồi trên ngôi vua.
Đó không phải là chiếc ghế vua bình thường, mà là chiếc ghế khổng lồ được đắp lên bởi một đống hài cốt. Trong lâu đài cũng chứa đầy những bộ xương khô. Các bộ xương kia phát ra những tiếng rên rỉ tương tự, những tiếng xột xoạt vang lên khắp nơi.
Sự chú ý của tôi trở về với người ngồi trên ngôi vua.
Người ngồi trên đó cũng là một bộ hài cốt, chỉ là nó hoàn thiện và cao to hơn những bộ hài cốt kia thôi.
Hốc mắt của bộ hài cốt kia toát ra hai đốm lửa màu xanh.
Trong nháy mắt, tôi cảm thấy có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.
Bộ hài cốt đó nhìn tôi, trên khớp xương màu đen kia mọc lên một lớp máu thịt. Các mạch máu và cơ bắp cũng đang sinh trưởng, từ đầu đến chân. Bên trong xương sườn, các nội tạng cũng xuất hiện, hai cái phổi đang phồng lên, xẹp xuống, quả tim cũng đang đập từng nhịp từng nhịp.
Sau đó, làn da của nó dần dần xuất hiện.
Bộ hài cốt kia biến thành một con người hoàn chỉnh.
Một con người giống tôi như đúc.
Chúng tôi nhìn nhau.
Tầm nhìn của tôi chậm rãi nâng lên.
Phía sau ngôi vua, là một lá cờ khổng lồ được treo trên tường. Kí hiệu trên lá cờ nhìn rất quen mắt.
Không đợi tôi nhớ lại, lá cờ kia “phập” một tiếng rơi xuống.
Sau lá cờ, là vô số cơ thể bị đóng ở trên tường.
Tôi nhìn thấy Tí Còi, Gã Béo, nhìn thấy Ngô Linh, Lưu Miểu, còn có cả Trần Hiểu Khâu, Quách Ngọc Khiết, Cổ Mạch, Nam Cung Diệu… Còn có những người tôi gặp qua, quen biết lẫn không quen biết…
Cuối cùng, tôi nhìn thấy cả cha mẹ và em gái mình.
Bọn họ đều bị đóng trên bức tường kia. Thân thể vặn vẹo, mặt không biểu tình, với cả, chết không nhắm mắt.
Đáng lẽ tôi phải cảm thấy chấn động, chưa nói đến thương tâm bị phẫn, nhưng ít nhất cũng nên có chút phản ứng. Cho dù là một phản ứng nhỏ…
“Còn bao lâu nữa?”
Nhưng bây giờ thứ tôi nghĩ đến chỉ là câu hỏi này.
Những thứ này đều là giả, chỉ là tác dụng phụ thôi.
Vì vậy, không cần phải nghĩ nhiều nữa.
Hình như tôi đã dần thích ứng với loại tác dụng phụ này rồi.
Chỉ cần không tin những thứ này là thật, thì nỗi sợ hay sự đau khổ tất cả đều không ảnh hưởng được đến tôi.
Tôi bình tĩnh như vậy, dường như đã đụng phải công tắc của tác dụng phụ.
Cái “tôi” ngồi trên ngôi vua kia đã biến mất.
Sau lưng tôi xuất hiện một người, ấn lấy đầu tôi, buộc tôi phải nhìn vào những thi thể trên bức tường kia.
“Đều là do mày giết đấy.”
Tôi nghe thấy giọng nói của mình.
Cũng không được tính là lời nói dọa người gì cả.
“Mày có biết vì sao mày phải giết bọn họ không?”
Giọng nói đó vẫn tiếp tục.
“Mày muốn biến bọn họ thành những hồn ma bất tử. Mãi mãi, mãi mãi ở cùng nhau… trong lãnh thổ của mày, trong sự bảo vệ của mày…”
Dòng suy nghĩ này hình như là giả thiết về sự phát triển trong tương lai mà Cổ Mạch nghĩ ra.
Nhưng, cứ cho là như vậy đi, tôi cũng không thể nào tạo ra lâu đài hay bộ hài cốt trên ngôi vua như vậy.
A! Cái cờ khổng lồ đó!
Tôi đột nhiên nhớ ra, hình vẽ trừu tượng rồng bay phượng múa phóng khoáng trên lá cờ đó là kí hiệu trong căn cứ của một game tên là “Dũng sĩ bão táp” do Nam Thiên và Cố Nhan làm người đại diện.
Ảo giác do tác dụng phụ tạo ra ngày càng giống như một giấc mơ.
Những điều mà tôi thấy trong cuộc sống hiện thực đã từ từ dung nhập vào ảo giác.
Ngay cả cái ngôi vua của bộ hài cốt này, cũng là đồ diễn mà tôi đã thấy qua. Trong một bộ phim điện ảnh hay phim truyền hình nào đó cũng nên… Tôi cũng không nhớ rõ nữa, hình như là một bộ phim truyền hình mà tôi chỉ coi qua mấy tập hồi đại học, giờ chỉ còn ấn tượng mơ hồ về nó thôi. Nhưng trong tiềm thức tôi vẫn lưu những thứ đó trong trí nhớ.
“Mày thất bại rồi. Bọn họ đã chết, không có ai biến thành ma.”
Giọng nói đó vẫn tiếp tục.
Nó cười, một giọng cười lạnh mà tôi hoàn toàn lạ lẫm.
“Bởi vì Diệp Thanh, đã sớm một bước, thay đổi thế giới.”
Câu nói này làm tôi nhảy dựng lên.
Tòa lâu đài biến mất, các thi thể rơi xuống, tan thành từng mảnh.
Bộ hài cốt trở nên biết bay.
Ý thức của tôi bay lên, quan sát phía dưới.
Có lẽ đây là thế giới tương lai. Phía xa có một con vật to lớn đang tàn phá thành phố, gần đó là những hồn ma gặp người là giết… Tất cả đều tương đồng với thế giới tương lai mà tôi biết.
Những cảnh tượng này chỉ tồn tại trong một giây, liền bị thay thế bởi Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp.
Tôi đứng trong hành lang của phòng nghiên cứu, con quái vật Behemoth nhốt trong Thanh Diệp xông ra cửa phòng, móng vuốt sắc bén của nó xé tôi ra thành từng mảnh.
Tôi biến thành ma, nhìn cả tòa nhà bị quái vật phá thành đống hoang tàn.
Cảnh tượng mà tôi nhìn thấy là vậy, nhưng những gì não tôi thấy lại là một thông tin khác.
Hỗn loạn, chém giết, gió tanh mưa máu… Ma quỷ tàn phá nhân gian, quái dị đã trở thành một bí mật công khai.
Tôi vùng vẫy muốn bảo vệ gia đình, bạn bè.
Khi cả thế giới đều bị chiếm đóng, tôi rốt cuộc cũng cảm thấy tuyệt vọng.
Đổi một thân phận khác, để sống tiếp đi…
Tôi duỗi tay về phía họ. Âm khí tỏa ra từ người tôi, biến thành gió, bay vào người bọn họ.
Người chết hàng loạt.
Diệp Thanh thành công rồi!
Không còn ai bị biến thành ma nữa.
Hai sự việc xảy ra vào cùng một thời điểm!
Những người đó ngã xuống trước mặt tôi, không có hồn ma bay ra…
“Mày đã giết anh ta…”
Âm thanh kia đã phá vỡ tình cảnh này.
Tôi nhìn qua tay của mình.
Đôi tay này vẫn còn giữ lại xúc cảm lạnh buốt đó, vẫn còn một chút âm khí xót lại trên người Diệp Thanh.
“Mày muốn làm lại…”
Trước mặt tôi xuất hiện một cửa ra vào không gian.
“Lần này, hãy giết chết bản thân, giết chết hết gia đình và bạn bè của mày, bọn mày đều sẽ trở thành ma…”
Giọng nói ấy tiếp tục vang lên.
“Đây chính là tương lai mới.”
Giọng nói thay đổi, âm cuối không phải là giọng của tôi nữa.
Mà trước mắt tôi, là một thế giới tương lai khác.
Con người đã biến mất, thế giới chỉ còn hồn ma.
Âm khí cuồn cuộn bao phủ lấy toàn thế giới, từ màu đen xám biến thành màu xanh lam trong vắt.
Một tương lai mới…
Tôi quay người lại.
Sau lưng tôi là một người xa lạ.
“Đây là tương lai mà tôi thấy được.” Người đó nói với tôi, còn nở ra một nụ cười: “Chào cậu, lần đầu gặp mặt, tôi tên là Thu Tử Dương, người có năng lực dự đoán đã chết trong không gian ‘Tìm Linh’ mà cậu luôn tò mò.”
Tôi ngẩn ra nhìn người trước mặt.
“Một người họ hàng của tôi đã từng ủy thác Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp điều tra một số điềm báo tượng trưng cho tử vong mà anh ta thấy được. Chúng tôi có chung một tổ tiên, có thể cậu sẽ có ấn tượng với chuyện này. Ông ấy tên là Nguyên Thuần và cũng là nhà bói toán hơn một ngàn năm trước đã bói ra thiên tai, báo động trước cho mọi người biết, từ đó đã cứu thoát rất nhiều mạng người ấy.”
Sau khi giới thiệu một tràng, anh ta mới chỉ mình: “Tôi, hậu duệ của Nguyên Thuần, tôi sở hữu năng lực dự đoán mạnh hơn ông ấy, tôi đã thấy được tương lai của thế giới này. Còn anh, chính là nhân tố quyết định của tương lai đó. Nói cách khác… là kẻ đầu sỏ gây ra thế giới tương lai đó.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...