Ấn tượng của tôi với người bạn gái cũ của Tí Còi chỉ vẻn vẹn trong vài từ khóa. Còn về tên và hình dáng cô ta như thế nào thì tôi dường như đã quên hết rồi.
Trong thời gian học đại học, tôi rất ít khi gặp cô ta, cũng ít1khi nói chuyện. Quên một người không thường xuyên gặp như vậy cũng là một chuyện bình thường.
Tuy nhiên dù gì thì cũng là người quen biết, sau khi đoán được thân phận, so sánh với khuôn mặt kia thì kí ức vụn vặt của tôi dần hiện lên và cũng đã8hoàn toàn xác nhận rõ ràng thân phận của đối phương.
So với tân sinh viên có khuôn mặt non nớt thì cô gái này trông có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều, các đường nét trên khuôn mặt cũng đã có những thay đổi lớn. Tôi cảm nhận được điều này là2cũng bởi do mái tóc đen dài vốn có của cô ta giờ đây đã biến thành một mái tóc nâu xoăn. Sự thay đổi kiểu tóc này ảnh hưởng rất lớn đối với bề ngoài, thêm vào đó là tóc che đi một phần khuôn mặt, điều đó khiến tôi càng4thấy xa lạ.
Sau một hồi quanh quẩn việc xác nhận danh tính, tôi bắt đầu suy nghĩ tới những việc khác.
Tôi nằm mơ thấy cô gái này, điều đó đồng nghĩa với việc cô ta đã chết.
Mặc dù không phải thân thiết lắm, nhưng dù gì cô ta cũng là bạn gái cũ của Tí Còi, lúc trước bọn họ từng qua lại với nhau. Không thể nói là họ còn tình cảm với nhau, nhưng dù sao cũng đã từng có mối quan hệ thân thiết. Cô ta chết, Tí Còi sẽ thế nào?
Tôi thở dài.
Tôi lượn một vòng trong phạm vi có thể di chuyển, vào lúc này tôi cũng không biết nên làm gì khi mọi thứ xung quanh hoàn toàn không có dấu hiệu của âm khí và cũng không có gì điều gì bất thường xảy ra.
Nếu như có thể, tôi nhất định sẽ cứu cô gái này. Chỉ là, tôi hoàn toàn không biết cô ta sẽ gặp phải chuyện gì, nên đành để tới lúc đó rồi mới “tùy cơ ứng biến” vậy.
Tiếng chuông điện thoại lại reo lên.
Lần này là âm thanh của báo thức
Cô gái từ từ rướn người ngồi dậy, mơ màng một lúc rồi mới bắt đầu bước xuống giường, tiến vào nhà vệ sinh.
Vệ sinh cá nhân tươm tất, thay đồ, ăn sáng, lướt điện thoại...
Trong chuỗi sự việc trên, không có dấu hiệu nào là bất thường cả.
Cô gái đặt điện thoại xuống, chạy đi trang điểm.
Tôi chăm chú nhìn cô ta trang điểm, cái cảm giác xa lạ lại một lần nữa xuất hiện.
Nhưng khi thấy cô ta vào phòng sách, lấy ra những lá bài Tarot, tự chọn cho mình một lá thì cảm giác quen thuộc lại ùa về.
“Cũng không tệ lắm.” Cô gái nói rồi lấy điện thoại tìm kiếm gì đó.
Tôi bước tới lướt nhìn, là bài viết liên quan đến cung hoàng đạo. Theo như nội dung hiển thị trên màn hình, thì hôm nay có lẽ sẽ là một ngày thuận lợi đối với cô ta.
Tôi nhìn lên thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại.
Đây là việc đã xảy ra từ ba ngày trước.
Cô gái cất điện thoại vào trong chiếc túi nhỏ, thay giày, sau đó ra ngoài.
Cô ta ngồi tàu điện ngầm tầm một tiếng, đồng thời chat qua điện thoại với một người tên Thiên Thiên.
Sau đó xuống xe tại đường Châu Sơn, còn về cô ta xuống đó để làm gì thì tôi không rõ.
Ở đường này gần như không có khu mua sắm nào cả.
Cô gái rất rành đường nơi đây, lúc này cô ta đang đi bộ ở trạm xe. Sau đó đi thang cuốn lên trên từ cửa số ba, đi thẳng rồi rẽ qua đường Dư Khánh.
Nơi đây là một khu dân cư.
Tại cổng của một khu dân cư nhỏ, cô ta nhìn thấy một cô gái đang đứng bên đường, cô gái kia đang chăm chú vào chiếc điện thoại của mình, cô ta cất tiếng gọi lớn. Nghe thấy tiếng gọi, cô gái kia quay đầu lại, vẫy tay với cô ta sau đó cất chiếc điện thoại đang cầm trên tay.
Cô gái này có lẽ là Thiên Thiên.
Tôi quan sát cô gái tên Thiên Thiên này. Cô ta có mái tóc ngắn trông rất ưa nhìn, trên đầu nhuộm line vài cọng màu tím. Bộ đồ cô ta mặc cũng khá giản dị, trang điểm rất thành thục, rất bình thường. Trên người cũng không thấy có luồng âm khí nào cả, xem ra không có gì kỳ lạ.
Hai người nắm lấy tay nhau, tiến dần vào trong khu dân cư, sau một hồi đi đi lại lại, hai người đến trước một dãy lầu với đánh dấu kí hiệu 17.
Thiên Thiên tiến lại ấn chuông cửa.
Là phòng số 402.
“Sao đột nhiên cậu lại đến tìm A Ngữ vậy? Gặp phải chuyện gì rồi sao?” Thiên Thiên lên tiếng hỏi trong lúc đợi người ra mở cửa.
Trên đường đi lúc nãy, hai người họ chỉ toàn nói về những chuyện linh tinh thường ngày, có vẻ như lúc này mới bắt đầu vào vấn đề chính.
A Ngữ... Tôi ghi nhớ cái tên này.
“Thì có việc muốn hỏi thôi.” Cô gái trả lời, dường như cô ta hơi lẩn tránh vấn đề, suy nghĩ đã lạc đến phương trời nào đó.
Tôi ngạc nhiên khi thấy hình ảnh Tí Còi xuất hiện trong suy nghĩ của cô gái này. Tuy nhiên, gương mặt lúc đó của Tí Còi trông còn non nớt, có lẽ đó là lúc cậu ta mới bước chân vào đại học. Còn giọng nói của cậu ta thì vẫn như vậy không chút thay đổi.
“Kỳ Bạch...”
Kỳ Bạch, đúng rồi, đó chính là tên bạn gái trước của Tí Còi.
“Này này này, cậu tương tư rồi à? Cậu tìm A Ngữ để hỏi về chuyện này sao?” Thiên Thiên kêu lên.
Bạn gái Tí Còi đã định thần lại, biểu cảm có chút không tự nhiên: “À, tớ đến là vì muốn hỏi về chuyện này.”
“Có người đang theo đuổi cậu à?” Thiên Thiên nói trong hưng phấn.
Có giọng nói phát ra từ chiếc máy truyền âm ở cửa. Âm thanh khá trầm nhưng có thể nhận ra được đó là giọng của con gái.
“A Ngữ, bọn tớ tới rồi!” Thiên Thiên nói vọng vào bên trong thông qua chiếc máy.
Cạch một tiếng, cửa đã được mở.
Thiên Thiên kéo Kỳ Bạch tiến vào phía trong, cô ta vẫn đang tiếp tục việc dò hỏi Kỳ Bạch.
Lúc này, tâm trạng của tôi đang rất phức tạp.
Người Kỳ Bạch nghĩ đến trong đầu là Tí Còi, hôm nay cô ta đến đây có lẽ muốn hỏi về chuyện của hai người.
Với tư cách là một người ngoài cuộc, chỉ cần nghĩ tới việc đang xảy ra trong quá khứ, rồi lại nghĩ tới việc cô ta đã chết ở hiện tại thì tôi không tránh khỏi cảm giác nặng nề.
Hai người tiến lên lầu trên, hành động dứt khoát, nhanh gọn, điều này chứng minh họ đã từng đến đây trước kia.
Cửa phòng 402 mở ra.
Sau khi hai người tiến vào trong, họ liền thay dép ở lối vào, những hành động này rất trơn tru và thành thạo.
Cửa đóng lại, tiến sâu hơn vào bên trong có thể nhìn thấy một cô gái đang nằm xem tivi trên sô pha trong phòng khách.
Trông bộ dạng cô ta khá kì dị. Mái tóc đen dày và dài đến ngang hông càng khiến cho khuôn mặt trở nên nhỏ hơn. Tóc mái cô ta cũng rất dày, nó dài đến nỗi che hết cả lông mày, xém chút xíu là đã che luôn cả nửa con mắt.
Cô ta mặc chiếc váy ngủ màu đen, gồm nhiều tầng ren chồng lên nhau, trông có vẻ nặng nề.
Da cô ta trắng bệch, trắng đến mức gần như trong suốt, có thể nhìn thấy những đường gân dưới da.
Mặc dù cô ta trông có vẻ rất kì dị, nhưng cái mà cô gái ấy đang xem lại không kì dị xíu nào. Cô ta đang xem là một tiết mục hài, những người trong tiết mục đó ai cũng cười rôm rả, ngay cả khán giả cũng vậy.
Mặc dù vậy nhưng gương mặt cô gái vẫn không có biểu cảm gì, điều đó khiến cho bầu không khí trở nên quỷ dị.
“A Ngữ à, cậu đừng nằm đó nữa! Mau qua đây đi! Bạch Bạch của chúng ta đang được người khác theo đuổi đây này!” Thiên Thiên la lớn.
Người có tên A Ngữ kia ngước mắt nhìn qua: “Có lúc nào cậu ấy không có người theo đuổi hả?”
“Lần này là khác! Bạch Bạch của chúng ta đã phải lòng anh ta rồi!” Thiên Thiên nói tiếp.
Kỳ Bạch lúc này im lặng, cô ta không tán đồng, cũng không tỏ ra vẻ phản đối.
Cô gái tên A Ngữ kia ngồi dậy, chậm rãi bước tới: “Vậy chủ đề hôm nay là nó đúng chứ?”
“Đúng đó, đúng đó!” Người trả lời là Thiên Thiên.
Ba người họ cùng nhau tiến vào một căn phòng.
Căn phòng này được sơn màu đen, nó khác hẳn với sự giản dị bên ngoài ngôi nhà, tuy nhiên trông lại khá hợp với phong cách của cô ta.
Sau khi đã mở cửa và mở đèn mà trông căn phòng vẫn rất u ám.
Cửa sổ căn phòng đã được chặn lại bằng những tấm gỗ, khiến ánh sáng không thể lọt vào bên trong. Tường và trần nhà cũng được nhuộm bằng một màu đen, treo trên trần nhà là một chiếc đèn chùm bằng thủy tinh khá phô trương, tuy nhiên ánh sáng hơi yếu, hơn nữa màu đèn lại là màu tím.
Màu đen của căn phòng, cộng thêm màu tím của ánh đèn khiến cho căn phòng trông rất kì quái.
Bên dưới chiếc đèn là một chiếc bàn tròn, hai chiếc ghế đặt đối diện nhau. Tuy nhiên ở cạnh tường còn có thêm một hàng ghế nữa, tất cả đều là loại ghế tựa bằng gỗ, phần lưng ghế còn có cả chạm khắc hoa ở viền, trên lưng là đệm lưng mang hình thêu kỳ quái, nhìn vào rất khó chịu.
Chiếc khăn trải bàn bằng vải nhung cũng có hình thêu, tuy nhiên nội dung bức thêu rất phức tạp. Tôi quan sát cả một lúc lâu mà vẫn không hiểu được hình thêu trên đó mang ý nghĩa gì.
Mặc dù vậy nhưng thứ được đặt bên trên tấm vải bàn lại là thứ rất quen thuộc.
Đó là một quả cầu thủy tinh, kích thước tầm quả bóng chuyền, ngoài phản chiếu ánh sáng từ chiếc đèn phía trên, quả cầu còn phát ra nhiều ánh sáng khác nhau nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...