Tôi sững người ra.
Tôi nhìn về phía Trần Hiểu Khâu, rồi đánh mắt về phía Ngô Linh.
Ngô Linh khẽ gật đầu, đồng ý với ý kiến của Trần Hiểu Khâu.
Cách giải thích này hình như1còn đáng tin hơn so với những suy đoán lung tung lúc nãy của tôi.
Chỉ là, cách giải thích này...
Tí Còi vỗ cái đét vào đùi, đứng lên với vẻ giận dữ: “Không đáng lo8ngại? Đã chết hết bao nhiêu người rồi còn không đáng lo ngại?”
“Tính đến nay, số người chết đã không còn ít nữa. Tiếp theo đây sẽ còn nhiều hơn.” Ngô Linh nói với vẻ2bình thản.
Tí Còi á khẩu không nói được gì.
Tôi hiểu được tâm trạng của Tí Còi.
Nếu như đám người Ngô Linh tỏ vẻ lo lắng sốt ruột, Tí Còi trái lại sẽ lên tiếng an4ủi họ, nói là những cái chết này là không thể tránh khỏi được, chúng ta không có cách nào. Nhưng thái độ bình thản lúc này của Ngô Linh đã kích thích tâm trạng của Tí Còi.
Tí Còi chỉ có thể cắn chặt răng ngồi trở lại xuống ghế.
Quách Ngọc Khiết ngồi kế bên cậu ta cũng nghiến chặt răng tỏ vẻ giận dữ.
Về mặt này, thái độ của hai người họ rất giống nhau.
Những lời này của Ngô Linh đều là sự thật mà chúng tôi biết rõ, cũng là sự thật mà chúng tôi không muốn đối mặt.
So với tôi thì bốn người họ rất ít gặp phải chuyện tàn khốc thế này, vì thế càng khó có thể chấp nhận được. Chỉ là tính cách của Gã Béo và Trần Hiểu Khâu điềm đạm, không hề kích động vì chuyện này.
“Vậy không cần phải làm gì cả sao? Hành động mang tính nhắm vào này...” Trần Hiểu Khâu nhìn về phía hai người đang thao tác máy tính.
“Nam Cung đang điều tra về danh tính của các nạn nhân. Ma Cô nghe được rất nhiều thứ, bây giờ phải tách những nội dung đó ra, để hiểu rõ được là xảy ra chuyện gì.” Ngô Linh nói: “Tạm thời thì công việc của chúng tôi là sắp xếp lại những thứ này, tìm được những địa điểm mà ma xuất hiện trong đời thực, lấy điều này để làm manh mối, tìm kiếm tung tích của bọn chúng.”
Vẻ mặt của Tí Còi và Quách Ngọc Khiết khẽ dịu lại.
Không phải bọn họ không để tâm đến chuyện này mà bọn họ cần thời gian để xử lí nó.
“Còn những con ma kia thì sao? Ý tôi là những con ma trong tương lai, có cách gì không? Hiện giờ thì đã có một vài con ma trong tương lai đang luẩn quẩn trong thế giới hiện thực.” Trần Hiểu Khâu lại hỏi tiếp.
Ngô Linh lắc đầu: “Không có cách gì cả.”
Tôi thì biết được hang ổ của con ma cổ trang. Có thể là nó không có ở đó, nhưng thuộc hạ của nó đều trú trong toà nhà văn phòng hai tầng đó. Nơi đó chính là một cái hang ổ ma quỷ.
Tuy nhiên phải giải thích như thế nào về việc tôi biết được manh mối này thì lại là một chuyện khá phiền phức.
Rất có thể tôi sẽ để lộ “lá bài hộ mệnh” của mình, rất có thể sẽ bị tẩy não, quên mất hiện thực bị thay đổi lần nữa. Tôi không muốn phải mạo hiểm như thế này.
Với lại, dù cho có biết được vị trí hang ổ của đối phương, tôi cảm thấy là chúng tôi vẫn chưa thể tiêu diệt được con ma cổ trang đó. Nó quá mạnh, thái độ của nó cũng rất kì lạ. Bây giờ đối phó với nó không phải là một ý kiến sáng suốt gì.
Còn về con ma chuyển phát nhanh kia, cũng rắc rối như thế. Hành tung bất định, khó mà tra ra được.
Cái thứ mới lần trước trốn khỏi tay Ông Trời cũng là một mối hiểm họa tiềm tàng. Số người phát hiện được thức ăn không ổn khá là ít. Nó trốn trong khu phố sầm uất, dùng lại cách cũ, mở tiệm bán thức ăn, đó mới thật sự là khó lòng mà phát hiện được.
Trong phòng chỉ còn tiếng gõ bàn phím, tiếng lẩm bẩm của Cổ Mạch vẫn chưa dứt.
“Diệp Thanh có cách, nhưng không có nói với mọi người sao?” Trần Hiểu Khâu đột nhiên lên tiếng.
Lời này của Trần Hiểu Khâu làm cả căn phòng im lặng hẳn đi.
Nam Cung Diệu và Lưu Miểu đều dừng tay lại, Cổ Mạch cũng đứng lại, không còn lẩm bẩm câu gì nữa.
Bầu không khí trong phòng trở nên rất kì lạ.
Trần Hiểu Khâu cũng bình thản như Ngô Linh vậy, khẽ gật đầu: “Quả đúng là thế.”
Chúng tôi đã thảo luận về điều này từ lâu rồi, nhưng không mở lời hỏi đám người Thanh Diệp.
Lúc này Trần Hiểu Khâu hỏi thẳng vấn đề này. Bầu không khí không tới nỗi trở nên ngại ngùng, nhưng cũng có chút quái dị.
Điều khiến tôi cảm thấy kì lạ chính là thái độ của bốn người Thanh Diệp.
Bọn họ chắc hẳn phải để tâm đến chuyện này. Vì khi nghe thấy câu hỏi của Trần Hiểu Khâu, họ đã có phản ứng khác thường. Nhưng nhìn vẻ mặt của bốn người họ, dường như không hề có những suy nghĩ tiêu cực về cách làm này của Diệp Thanh.
Ngô Linh nhìn thẳng về phía Trần Hiểu Khâu: “Đúng vậy. Lúc trước chúng tôi đã biết được anh ấy có chuyện cần làm. Anh ấy có đề cập đến nhưng không nói rõ chi tiết. Diệp Tử cũng không cần nói chi tiết với chúng tôi. Chúng tôi tập trung lại một chỗ, không hẳn là để phấn đấu vì mục tiêu chung, mà là những con người đến bước đường cùng sưởi ấm cho nhau mà thôi.”
Lúc Ngô Linh nói những lời này, vẻ mặt không thay đổi gì cả. Không mang vẻ buồn rầu, cũng không có vẻ đau khổ, ngay cả vẻ cô đơn cũng không có. Cô ấy đang kể lại một sự thật, có thể là cô ấy đã nghĩ thông suốt về điều này từ lâu rồi.
“Tại sao lại làm như thế?” Người lên tiếng hỏi là Quách Ngọc Khiết. Cô ấy cau mày lại, biểu cảm phức tạp, trông Quách Ngọc Khiết khá bứt rứt, nhưng lại không thể bật ra được thêm câu nói nào.
“Không tại sao cả.” Ngô Linh trả lời với vẻ bình thản: “Cô có thể coi những chuyện này là số mệnh, cũng có thể coi như là chúng tôi đang vùng vẫy. Cũng đâu thể ngồi không chờ chết, đâu thể ngồi không nhìn thế giới này trở nên xấu đi được. Về điểm này, bỏ hết những hiện tượng quái dị sang một bên đi, thật ra những chuyện mà chúng tôi đã làm cũng gần giống như bao người bình thường khác, chỉ là để sống sót mà thôi.”
Ngô Linh nói những lời này với vẻ bình thản như thường, chỉ là đang kể lại sự thật mà thôi, nhưng nghĩ đến những chuyện mà Thanh Diệp đã làm, thật khó để người ta xem họ như những người bình thường.
“Haizz, nếu là những mối nguy hiểm như là thiên thạch va vào Trái Đất, đại dịch bệnh bùng nổ thì tốt biết mấy nhỉ!” Cổ Mạch đột nhiên hét toáng lên rồi ngồi phịch xuống ghế.
“Nếu vậy thì tức là phải chờ chết rồi.” Lưu Miểu tiếp lời.
“Đúng vậy, ngồi không chờ chết tốt biết mấy.” Cổ Mạch lập tức đáp lại.
Lưu Miểu không lên tiếng chế nhạo lời này của Cổ Mạch.
Lúc này tôi mới nhớ ra, thật ra đám người Thanh Diệp cũng bị đưa đẩy vào con đường này giống như tôi vậy. Và cả Diệp Thanh, lúc còn nhỏ, sau khi người thân mất hết anh ta mới bước vào con đường này.
Không ai muốn sống cuộc sống như thế cả, không ai muốn gánh vác trách nhiệm giải cứu thế giới, giải cứu những người xa lạ. Nhưng trớ trêu là chúng tôi lại sở hữu những năng lực như thế nên đành phải bước vào con đường này mà thôi.
Không bao lâu sau trước khi tôi gặp phải đám người Thanh Diệp thì đã biết điều này rồi. Nhưng trong quá trình tiếp xúc với bọn họ, tôi bất giác quên mất điểm này.
Bình thường thái độ của họ cũng không có tiêu cực như tôi.
Lúc này không khí trong phòng trầm xuống hẳn.
“Cứ để mọi chuyện tự nhiên đi. Làm được đến đâu hay đến đó.” Cổ Mạch duỗi lưng rồi chạy đến vỗ vào vai tôi: “Cậu trai trẻ, đừng có lo lắng. Cho dù cuối cùng cậu có bị biến thành đại ma vương, thống trị cả thế giới, vậy cũng không có vấn đề gì cả. Đến lúc đó phong tôi làm đại tướng quân là được rồi.”
Tôi không biết nên khóc hay nên cười nữa, nhưng cảm thấy có một tia ấm áp trong lòng.
“Vậy là mọi người không định can thiệp vào kế hoạch của Diệp Thanh sao?” Trần Hiểu Khâu quay lại với vấn đề chính.
Ngô Linh gật đầu: “Đúng vậy. Mỗi người tự làm việc của mình, chỉ vậy thôi.”
Trần Hiểu Khâu cũng gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Tôi không hiểu là Trần Hiểu Khâu đã hiểu cái gì.
Nội dung mà hai bên chúng tôi cần trao đổi với nhau chỉ có như thế thôi. Sau khi biết được bước tiếp theo của bốn người Thanh Diệp, chúng tôi cũng không thể giúp được gì.
Nghĩ kĩ lại thì cuộc trò chuyện này không có ý nghĩa thực tế, gần giống như những buổi họp thường lệ mỗi tuần ở doanh nghiệp nào đó vậy, các bộ phận báo cáo về tiến độ công việc và kế hoạch sau đó, chỉ vậy mà thôi.
Sau khi đi ra khỏi khách sạn, ngồi lên trên xe, Gã Béo không khởi động xe hơi, ngay cả chìa cũng không thèm tra vào ổ.
Chúng tôi đều đang đợi Trần Hiểu Khâu lên tiếng.
“Bây giờ có thể chắc chắn được rồi.” Trần Hiểu Khâu nói: “Thanh Diệp không có kế hoạch gì cả. Họ chỉ đang hành động theo tình hình thực tế, không có mục đích cuối cùng. Người duy nhất có mục tiêu chính là Diệp Thanh. Diệp Thanh quyết định không nói gì cả, chứng tỏ rằng mục tiêu đó không liên quan đến bốn người Thanh Diệp. Lâm Kỳ là quân cờ của anh ta, bọn họ cũng thế.”
“Không phải chứ?” Người lên tiếng nói phản đối là Gã Béo: “Quan hệ giữa họ chắc hẳn phải rất tốt chứ...”
“Điều này không có liên quan gì đến quan hệ tốt xấu. Kế hoạch của anh ta chính là cần mọi người không được biết gì hết.” Trần Hiểu Khâu cắt ngang lời Gã Béo: “Đám người Ngô Linh cũng biết rất rõ điều này.”
Tim tôi đập thình thịch.
Diệp Thanh đương nhiên là không muốn cho Ngô Linh bọn họ biết chuyện. Nếu như bọn họ biết được quá khứ đã bị thay đổi, vậy kí ức của chính Diệp Thanh cũng sẽ bị xoá sạch hết.
Trong lúc tôi sững người, Trần Hiểu Khâu nói tiếp: “Cần phải làm như thế thì mới có thể làm cho kế hoạch tiến hành một cách thuận lợi, vậy chứng tỏ là...” Cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía tôi: “Trong số những kẻ địch, rất có thể có người sở hữu năng lực đọc tâm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...