Tôi được đưa đến phòng làm việc của Sếp Già, nhưng Sếp Già lại không có ở trong phòng.
Người ngồi trong phòng làm việc là Trần Dật Hàm.
Không có người ngoài, tôi nói thẳng với Trần Dật Hàm về phát hiện của tôi.
Nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ chính là bắt lấy con ma đó.
Trần Dật Hàm cũng là một1người quyết đoán. Vừa nghe tôi nói được vài chữ thì liền chạy ra khỏi phòng làm việc.
Phòng họp nhỏ cách đây không xa lắm.
Hành động của Trần Dật Hàm làm cho vài người cảnh sát trên hành lang cảm thấy ngạc nhiên.
Anh ta đưa tay đẩy cửa phòng họp nhỏ ra, còn tôi thì đi theo sau. Ở phía sau8tôi là vài người cảnh sát tập trung đến đây.
Trần Dật Hàm không dừng chân, cũng không có che mất tầm nhìn của tôi.
Nhưng lúc này có che mất tầm nhìn hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Tôi không cảm nhận được có âm khí trong phòng.
Hai người cảnh sát và một đồng nghiệp Phòng Di dời đang ngồi trong2phòng đều cảm thấy vô cùng bất ngờ, nhìn về phía chúng tôi với ánh mắt khó hiểu.
Trần Dật Hàm nhìn về phía tôi.
Tôi nhìn xung quanh một lượt, xác định lần nữa là con ma đó đã chạy thoát rồi, trong lòng cảm thấy có hơi thất vọng.
“Cục trưởng.”
“Hỏi được gì rồi?” Câu hỏi của Trần Dật Hàm khiến hai4người họ không biết phải trả lời thế nào.
Câu trả lời của hai người cảnh sát cũng rất mơ hồ. Bọn họ chắc chắn là không thể hỏi ra được điều gì rồi. Cái chết của Tưởng Hựu không có liên quan gì đến người ở Phòng Di dời cả.
Nhưng mà tình hình như thế sẽ khiến người ta nghi ngờ về năng lực làm việc của phía cảnh sát.
Một vụ án có nhiều điểm đáng nghi như thế, nếu như không tìm được manh mối thì chỉ có thể quy kết hành động tự sát kì lạ này của Tưởng Hựu là do anh ta đột nhiên phát điên, thần kinh bất ổn.
Đây chắc chắn không phải là câu trả lời mà mọi người có thể chấp nhận được.
Cục trưởng Trần Dật Hàm còn đang đứng ở đây này, đích thân hỏi thăm về vụ án, những người cảnh sát kia đều mong là có thể phá được án một cách nhanh chóng.
Tôi cảm thấy đồng tình khi thấy họ vắt cạn hết chất xám để rặn ra được vài từ, muốn suy ra được điều gì đó từ những manh mối hiện giờ.
Cảm xúc này xuất hiện một cách nhanh chóng và cũng biến mất một cách nhanh chóng.
Tôi lại cảm nhận được có âm khí.
Tôi vội quay người lại định bước ra ngoài, nhưng những người cảnh sát tập trung ở ngoài cửa đã chặn hết lối đi của tôi. Bọn họ nhìn tôi với ánh mắt như đang nhìn một tên nghi phạm vậy. Bọn họ chắc chắn không thể nhường đường để một tên nghi phạm như tôi chạy khắp nơi một cách tự do.
Trần Dật Hàm đã hỏi xong rồi, bước ngang qua người tôi. Lúc này những người cảnh sát đứng ở ngoài cửa vội lùi sang một bên.
Trần Dật Hàm lên tiếng nhờ tôi dẫn đường.
Tôi cố gắng kiềm chế bản thân, bước nhanh về nơi xuất hiện âm khí mới.
Những người cảnh sát khác nhìn nhau.
Không cần đi đến tận nơi, chỉ dựa vào sự hiểu biết của tôi về toà nhà này thì tôi liền biết được là con ma đó xuất hiện ở đâu.
Nhà vệ sinh nam.
Lúc này nhà vệ sinh nam có người ư?
Tôi cảm thấy có chút lo lắng, vội tăng tốc bước nhanh về phía nhà vệ sinh ở cuối dãy hành lang.
Trong nhà vệ sinh nam không có tiếng động gì cả, không có tiếng dội nước, tiếng nước chảy, vô cùng yên tĩnh. Bồn rửa tay và bồn tiểu cũng không có gì bất thường. Cũng không thấy có ma ở chỗ mà chỉ cần nhìn một cái là thấy ngay này.
Tôi đi về phía buồng vệ sinh.
Buồng vệ sinh cuối cùng.
Cái vị trí này cũng không có gì là mới lạ cả. Nhà vệ sinh thường được chọn làm nơi để quay phim kinh dị, buồng vệ sinh cuối cùng chính là địa điểm thường được nhắc đến trong cảnh quay này. Trong số những lần tôi gặp phải ma thì tần suất xuất hiện của nơi này cũng khá cao.
Tôi đưa tay đẩy cửa buồng vệ sinh, sau đó phát hiện ra cửa đã bị khoá rồi.
Tôi cúi người xuống nhìn trộm bên trong thông qua khe hở bên dưới.
Khe hở chỉ rộng khoảng hai ngón tay, thông thường nếu như bên trong có người thì cùng lắm chỉ nhìn thấy được đế giày của người đó thôi.
Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lí rồi, chuẩn bị tâm lí sẽ nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi gì đó.
Nhưng thứ mà tôi nhìn thấy chỉ là đế giày bình thường thôi.
Đế giày cao khoảng hai ba centimet, là loại giày thể thao slip on.
Tôi không nhớ ra được là hôm nay ai mang đôi giày như thế.
Trần Dật Hàm đặt tay lên vai tôi, kéo tôi ra, giơ chân lên đá tung cánh cửa buồng vệ sinh.
Có tiếng bước chân vang lên trên hành lang. Tiếng động lớn như thế chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhưng mà lúc này tôi không có tâm trạng để quan tâm đến điều này.
Khoá cửa bị phá hư, nhưng cửa lại không hề mở hẳn ra. Cánh cửa đụng vào thứ gì đó ở phía sau, nghe tiếng như là đụng vào bồn cầu rồi. Cánh cửa dội ngược trở lại.
Âm thanh này không đúng lắm.
Tuy rằng nhà vệ sinh ở toà nhà làm việc này không được xa hoa lộng lẫy lắm, nhưng còn chưa đến mức là cánh cửa đụng vào bồn cầu, không có cách nào mở cửa ra được.
Trần Dật Hàm lại đưa tay đẩy cửa ra lần nữa.
Cảnh sát ở bên ngoài đã xông vào trong nhà vệ sinh, có vài người đặt tay lên thắt lưng, chuẩn bị rút súng ra bất cứ lúc nào.
Đằng sau cánh cửa buồng vệ sinh là một cái bồn cầu màu trắng.
Bồn cầu đã chặn cánh cửa lại.
Còn ở phía sau bồn cầu thì có một bóng người.
Người đó ngồi xổm ở phía sau bồn cầu với một tư thế kì quái, hai chân kẹp lấy bồn cầu, hai tay ôm lấy thùng xả nước, đầu thì đặt lên nóc thùng xả nước.
Người đó nở một nụ cười hạnh phúc trông khá kinh dị.
Một khuôn mặt đầy nếp nhăn nở nụ cười như thế sẽ khiến người ta liên tưởng đến cảnh tượng cụ già ôm lấy cháu trai cháu gái của mình. Nhưng người này thì lại ôm chặt lấy bồn cầu.
Tôi sững người ra.
“Cục trưởng! Chuyện này... Gọi xe cứu thương! À không, gọi Tiểu Trịnh đến đây!”
Vị cảnh sát bước lên phía trước rùng hết cả mình, quay đầu lại hét toáng lên.
Tôi không biết Tiểu Trịnh là ai, nhưng không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được rằng, anh ta một là pháp y, hai là cảnh sát điều tra hiện trường.
Đã không cần gọi xe cứu thương nữa rồi.
Trần Dật Hàm khẽ lùi về sau, nhìn sang phía tôi.
Tôi không biết phải nói gì nữa.
Tôi cảm nhận được có âm khí. Âm khí còn đọng lại trong buồng vệ sinh này, nhưng con ma đã đi khỏi đây rồi.
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, sàn nhà, tường... Hình như tôi nhìn thấy quỹ đạo chuyển động của con ma đó.
Trần Dật Hàm và tôi đi khỏi nhà vệ sinh.
Xung quanh là những tiếng hít khí và tiếng thì thầm to nhỏ. Ai cũng không hiểu được vì sao làm được chuyện này. Không hề khiến người khác chú ý mà đã cậy được bồn cầu, di chuyển vị trí. Người bác sĩ già cũng không hề kinh động đến người khác, mà cứ thế chết ở trong cái khe giữ tường và bồn cầu.
Tôi vẫn đang tìm quỹ đạo di chuyển của âm khí.
Dường như lúc này Trần Dật Hàm không cần tôi dẫn đường nữa, anh ta đi cùng một hướng với tôi.
Đi ra khỏi khu làm việc, đến phòng ăn, đi qua khỏi phòng ăn, đến một vườn hoa nhỏ. Trong vườn hoa không có hoa, chỉ có dải thực vật xanh mướt và một băng ghế dài chất đầy lá cây và rác thải.
Điều tôi thấy đầu tiên là số lượng lá cây chất trên ghế dài nhiều quá, sắp cao ngang như lưng ghế.
Trần Dật Hàm đã bước lên phía trước, quét đống lá sang một bên.
Có một cái xác được chôn vùi dưới đống lá. Trên da của cái xác có vết tích bị bỏng lạnh, không cần đưa tay sờ vào cũng biết được là bây giờ cái xác chắc chắn đã cứng ngắc rồi.
Tôi đã nhận ra được cái xác này.
Tôi đã nhìn thấy cái xác này ở đàn tế trong không gian phòng nghiên cứu.
“Các cậu nhờ Tiểu Khâu tìm tôi đến là muốn nói về chuyện này sao?” Trần Dật Hàm hỏi.
“Đúng vậy... Tối hôm qua tôi bị bắt vào trong không gian game ‘Tìm Linh’, bắt gặp rất nhiều người... Cái không gian đó chắc là đã không còn nữa rồi. Những người ở trong đó chắc sẽ bị vứt ra ngoài. Cứ như thế... Tôi đã nhìn thấy những chuyện xảy ra ở phòng gym mà anh giải quyết lúc sáng trong cái không gian đó. Trong số những người chết này, chắc là có người có thể thấy trước tương lai.” Tôi khẽ hít thở sâu, nhưng cũng không có cách nào có thể bình tĩnh lại được.
“Có thể thấy trước tương lai?” Trần Dật Hàm quay người lại nhìn về phía tôi.
“Đúng thế, đây là cách giải thích duy nhất thôi. Người đó nhìn thấy bọn họ bị vứt ra khỏi không gian đó và cả việc những con ma bị đưa ra ngoài đi giết người.” Tôi lên tiếng trả lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...