Đám đông tụ tập đến, ồn ào đủ kiểu.
Dù chúng tôi và đối phương không hề tiếp xúc với nhau, thậm chí họ còn chẳng nhìn thấy sự tồn tại của chúng tôi, nhưng tình trạng này vẫn khiến người ta thấy khó chịu.
Tôi ra khỏi gian phòng, nhìn thấy Tần Sơ đang đứng ở một góc hành lang. Tần Sơ cũng đang nhìn tôi chăm chú. Tôi nhận ta vẻ1mặt của anh ta là lạ, ánh mắt nhìn tôi cũng không bình thường lắm.
Tôi không nói gì.
Hai chúng tôi đang đợi Hứa Cửu bình ổn trở lại. Hứa Cửu mới là người bị sốc nặng nhất. Người chết là đồng nghiệp của anh ta. Dù không biết tình huống diễn ra trước mắt là cảnh tượng thực sự xảy ra, hay đây là do con ma ở không gian này8tạo ra, nhưng điều này quá sức chân thực. Ít nhất, mọi thứ diễn ra trước mắt không hề không logic. Dù trong lòng đoán đấy là giả, nhưng vẫn cảm thấy xúc động.
Gian phòng bị người chặn lại, người xem bên trong bị đuổi ra, rất nhanh đã có cảnh sát tới.
Tần Cửu lúc này mới đi ra, trầm mặc không nói, tựa như đã biến thành một người khác.
“Cậu…2có thể nhìn thấy gì đó phải không?” Tần Sơ cuối cùng đã đưa ra câu hỏi này.
Tôi gật đầu, thừa nhận: “Có thể nhìn thấy một chút. Hơi giống mắt âm dương. Có thể nhìn thấy, có thể chạm vào, đại khái là vậy.”
Tần Sơ không nói gì thêm, ánh mắt đang nhìn tôi rất phức tạp.
Hứa Cửu hỏi: “Nhìn thấy con ma ấy rồi?”
“Chưa, chỉ nhìn thấy một chút4bóng đen.” Tôi dùng cách giải thích mà họ có thể tiếp nhận được.
Đã đi vào đây nên tôi không còn cách nào. Nếu có thể lợi dụng tốc độ nghịch chuyển thời gian tăng thật nhanh, chắc là có thể tránh khỏi bị họ phát hiện ra sự thật. Đến lúc đó chỉ cần giả vờ tôi đã đánh tan con ma ấy là được rồi.
Trước đó lúc ở nhà ông bà nội Hoan Quang, chúng tôi đều không nhìn thấy Diệp Thanh chính là người phá vỡ tất cả chiếc gương, dẹp con ma ấy. Anh ta đã dùng năng lực, nhưng Tần Sơ, Hứa Cửu chưa chắc đã biết. Như vậy, tôi sẽ có thể lấp liếm cho qua chuyện.
Tần Sơ không biết có chấp nhận cách giải thích của tôi hay không, Hứa Cửu thì đã chấp nhận ngay.
“Chỉ cần tóm được cô ta, phải chẳng đã có thể khiến cô ta…” Hứa Cửu hấp tấp đổi giọng: “Nếu tóm được, phải chăng đã có thể đánh trúng cô ta? Kiểu như xóa sổ cô ta ấy.”
“Tôi không biết. Có lẽ là được.” Tôi không đưa ra câu trả lời khẳng định.
“Thế trước đây cậu làm thế nào?”
“Tôi chỉ túm được một số bóng ma. Tôi không thể chạm vào những con ma hung ác. Hơn nữa, tôi lấy được một số bùa hộ thân từ trong phòng nghiên cứu. Bây giờ đang không có trong người tôi.” Tôi vỗ vỗ lên túi áo.
Không có bùa hộ thân, chẳng có dụng cụ khác, đây là vấn đề mà chúng tôi phải đối mặt.
Hứa Cửu vẫn không suy nghĩ nhiều đã chấp nhận cách giải thích này của tôi.
“Thế phải tóm được cô ta trước. Cô ta đã chạy đi đâu rồi?” Hứa Cửu vô cùng nóng ruột.
Tần Sơ nhắc nhở: “Mọi chuyện ở đây chưa hẳn là thật.”
“Đồng nghiệp tôi chết rồi!” Hứa Cửu hét lên.
“Tôi biết, nhưng những chuyện này chưa chắc là thật mà. Trong hiện thực, có thể cô ta vẫn ổn. Thời gian hiện tại có thể vẫn là lúc chúng ta vào game.”
“Các anh vào game lúc nào?” Tôi hỏi.
Dù nhìn cách ăn mặc của họ, có thể đoán ra thời gian họ đi vào game, ngày tháng họ vào game có thể cũng là cùng một ngày, nhưng nếu xét kĩ đến mấy giờ mấy phút thì chắc là không giống nhau.
Hứa Cửu không nhớ được thời gian cụ thể. Còn Tần Sơ lại nhớ, hơn 9 giờ tối. Tôi cũng đi vào cảnh mộng tầm thời điểm ấy.
“Chúng ta ở trong không gian trò chơi có lẽ là vẫn chưa hết một đêm. Dù cộng thêm thời điểm của Hoan Quang thì cũng không lâu lắm.” Tần Sơ cố gắng khuyên nhủ Hứa Cửu.
Hứa Cửu hít thở sâu, có vẻ đã bình tĩnh trở lại, chỉ là vẻ mặt vẫn đầy nghiêm túc, không còn vẻ thoái mái trước đó.
Ba chúng tôi kể như đã nói trắng ra hết rồi.
Ngay lúc này, bên đầu kia hành lang có tiếng động.
Một nhóm người chen nhau tiến lại.
Sau khi nhìn qua, tôi liền sững ra.
Đang đi đầu là người tôi quen, là một người mà tôi hoàn toàn không ngờ đến – Trần Dật Hàm.
Trần Dật Hàm, chú út của Trần Hiểu Khâu.
Sao anh ta lại xuất hiện ở chỗ này? Hơn nữa… mặc đồng phục đàng hoàng và cả những cảnh sát đi theo cũng mặc đồng phục…
Trần Dật Hàm không nhìn qua đây, mà đi thẳng vào hiện trường, đến bên cạnh cửa sổ bị vỡ.
“Tiếp theo chúng ta nên làm gì? Đợi cô ta lại… giết người à?” Hứa Cửu hỏi tôi.
Tôi vẫn đang nhìn theo bóng lưng của Trần Dật Hàm, nhất thời chưa phản ứng lại.
Hứa Cửu gọi tôi một tiếng.
Tần Sơ hỏi: “Cậu quen à? Là người cậu quen à?”
“Ừ… là người tôi quen.” Sắc mặt tôi chắc là đang rất khó coi.
Không gian này đã trở nên càng quái lạ hơn rồi.
Hứa Cửu mất mấy giây để tiêu hóa, mới định thần lại hỏi: “Người cậu quen? Cậu chắc chứ? Chỗ này rốt cuộc là sao? Không giống với lần của Hoan Quang lắm nhỉ?”
Đúng vậy, không giống lắm.
“Bây giờ anh nhớ lại chuyện mà anh của anh gặp. Kể lại chuyện ấy lần nữa.” Tôi lập tức nói.
Hứa Cửu nghe theo kể lại lần nữa chuyện mà trước đó từng kể cho tôi và Tần Sơ nghe.
Cảnh vật xung quanh chẳng hề thay đổi.
Tôi có thể nghe thấy những câu hỏi mà Trần Dật Hàm đang hỏi các nhân viên khám nghiệm hiện trường, cũng có thể nghe thấy câu trả lời của những nhân viên ấy.
Tôi không phải người trong ngành cảnh sát, cũng chẳng xem nhiều phim cảnh sát tội phạm, phim trinh thám nên từ trong cuộc đối thoại này, tôi không nghe ra điểm gì đáng nghi cả.
Tôi lại hỏi Tần Sơ và Hứa Cửu, hai người họ cũng chẳng phát hiện được vấn đề gì.
Đây e là không phải cảnh tượng mô phỏng dựa vào kí ức của tôi mà dựng lên.
Hoặc là lấy từ kí ức của người khác? Trích một đoạn kí ức nào đó của Bạch An?
Trần Dật Hàm lúc này đã di chuyển ánh mắt, hình như đang nhìn gì đó. Anh ta từ trong phòng đi ra, đi thẳng đến chiếc máy tập chị Chu đã ngồi trước đó.
Có người trong phòng tập gym kể lại chuyện của chị Chu, có điều giọng điệu đầy ngần ngại, còn bị người khác ngắt lời nữa.
Trần Dật Hàm bắt đầu thẩm vấn chi tiết.
Sau khi anh ta lên tiếng hỏi, đương nhiên chẳng còn ai nhảy ra ngắt lời nữa.
Bầu không khí xung quanh đã có sự thay đổi.
Người của phòng tập gym khép nép sợ sệt, các cảnh sát thì cảm thấy kì lạ, ánh mắt phần lớn đều nhắm vào Trần Dật Hàm.
Người chưa thấy qua cảnh tượng như vậy đương nhiên phải nghi ngờ. Chẳng ai liên tưởng những chuyện này theo hướng quái dị.
Nhưng Trần Dật Hàm lại khác.
Tôi nhớ đến video mà trước đây Hoan Quang và Hứa Cửu đã đăng lên mạng.
Cảnh sát muốn điều tra lý lịch của hai người này thì chắc chắn sẽ rất dễ. Tra ra lý lịch, tra ra phòng tập gym, lại phát hiện phòng gym báo cảnh sát, báo có người té lầu chết…
Nguyên nhân Trần Dật Hàm xuất hiện ở đây đã có thể hiểu được. Bằng không anh ta là Cục trưởng Cục cảnh sát, thực sự không nên xuất hiện ở hiện trường sự cố mà có vẻ như một vụ tai nạn như vậy.
Nhưng cách hiểu này lại khiến tôi giật mình bàng hoàng.
Bất kể những gì diễn ra trước mắt thực sự là đang trình chiếu lại sự thật đã từng xảy ra, hay là mô phỏng lại cảnh tượng do Bạch An và Steve tạo ra thì mức độ chân thực này, đều khiến người ta bất an.
Ba chúng tôi đã hoàn toàn bế tắc.
Trần Dật Hàm chợt quay người, thình lình nhìn về hướng chúng tôi đang đứng.
Tần Sơ giật mình: “Có phải đang nhìn mình không?”
“Anh ta có phải là người cũng có đôi mắt kiểu như mắt âm dương không?” Hứa Cửu hỏi.
Chân lông sau sống lưng tôi đã dựng đứng, chầm chậm quay người qua một cách cứng đờ.
Vừa quay lại, tôi liền nhìn thấy ma nữ đang áp sát mặt cô ta vào mặt tôi.
Cô ta không nhìn thấy tôi, trên người cô ta cũng không có âm khí.
Nhưng mặt đối mặt ở khoảng cách gần như vậy, tôi đã rơi vào trạng thái đầu óc trống rỗng tạm thời.
Đầu óc đơ ra mất một giây, năng lực của tôi đã được dùng.
Tôi vẫn còn nhớ sự ngụy trang mình nên làm, nên đã làm một động tác thừa là đưa tay ra.
Trên thực tế, tôi và ma nữ đã đứng sát vào nhau, năng lực chẳng cần thông qua đôi tay vẫn có thể rót vào hồn của ma nữ.
Thế nhưng, năng lực của tôi đã đánh thẳng vào không khí.
Ma nữ xuyên qua người tôi, đi thẳng về phía Trần Dật Hàm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...