Hai người già ở trong nhà đã biến mất. Giống như sự xuất hiện của họ, sự biến mất cũng rất đột ngột, chẳng có chút điềm báo nào.
Tôi nhìn sang Hoan Quang.
Hoan Quang đang thấp thỏm, hình như đang hoài niệm, đau thương và có chút không biết làm sao.
“Anh không biết những chuyện này à?” Tôi hỏi.
Hoan Quang lắc đầu, xong rồi mới phản ứng được, nhìn tôi một cái, nhăn mặt nói: “Tôi không biết. Những chuyện này… năm xưa, những1người đóng vai trò chính trong việc xử lý mấy chuyện này là cô, bác và cha tôi…”
Nói cách khác, Hoan Quang không hề biết chi tiết chuyện này.
Tôi không nhìn thấy có lịch ở trong phòng, nhưng có lẽ thời gian xảy ra chuyện này hẳn là đã nhiều năm về trước.
“Nơi đây xem ra tương ứng với kí ức của anh. Tình huống mà anh biết được là như thế nào?” Tôi tiếp tục hỏi.
“Ông bà nội tôi hơi nghi thần nghi8quỷ. Họ tin lời của Thanh Diệp nói, cảm thấy bên kia đúng là đang bị ma ám. Cũng không biết cụ thể…” Lời kể của Hoan Quang trở nên lộn xộn, có vẻ anh ta đã nảy sinh nghi ngờ đối với kí ức của mình.
Nghi ngờ như thế cũng chẳng có gì lạ.
Chắc là trước khi gặp phải chuyện về cái trò chơi này thì anh ta hoàn toàn không tin trên đời này có ma, có sự kiện quái dị. Có2lẽ sau khi đi vào không gian trò chơi, anh ta cũng chẳng nghĩ đây là sự kiện quái dị. Đây cũng có thể nói là huyền ảo, khoa học viễn tưởng.
Sau khi tận mắt nhìn thấy cửa ban công mở ra một cái quái lạ, Hoan Quang đã nảy sinh nghi ngờ đối với chuyện mà mình tin tưởng chắc chắn trong quá khứ.
Thế nhưng, anh ta đã nhanh chóng trở nên bình tĩnh, kiên định.
Tôi đoán là anh ta đã tìm được4cách giải thích có thể chấp nhận được. Dẫu gì thì nơi đây cũng là không gian của trò chơi, không phải thế giới thật. Nơi đây xảy ra chuyện gì đều không thể chứng mình năm xưa cũng đã từng xảy ra chuyện y hệt.
Tôi thì tin là mọi thứ xảy ra ở nơi đây chính là chuyện đã từng xảy ra trong thế giới hiện thực ở quá khứ. Nơi đây là “hiện thực” mà Bạch An đã nhìn thấy. Năng lực của anh ta không thể xuất hiện nhầm lẫn được.
Điều duy nhất tôi vẫn chưa xác định được, đó là nơi đây có có bao nhiêu phần là hiện thực mà Bạch An đã nhìn thấy thông qua năng lực và có bao nhiều phần là sự thêm thắt từ trí tưởng tượng của anh ta hoặc Steve.
Hoan Quang đã nói tiếp: “Họ luôn cảm thấy có ma, tin theo nhận định của Thanh Diệp. Mấy ngày ấy họ… bị… rối loạn thần kinh. Cô của tôi rất lo lắng, nhưng chẳng có cách gì. Cha mẹ tôi, bác, cô đều rất lo. Sau đó, sáng hôm ấy…”
Hoan Quang đang nói sáng sớm, nhưng ánh sáng trong phòng lại thay đổi. Ngoài cửa sổ đã sập tối, đèn lớn trong nhà bật sáng.
Hai vợ chồng già đã thay đồ ngủ, chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Phòng ở bên cạnh đang đóng cửa.
Tôi cảm thấy có âm khí từ trong gian phòng ấy tỏa ra, bèn mở cửa phòng ra ngay.
Tôi không gặp phải trở ngại, không biến thành trong suốt.
Cửa được tôi mở ra, người trong phòng hình như chẳng hay biết gì.
Hoan Quang đi đến bên cạnh tôi, nhìn chăm chăm người trong phòng.
Có một người phụ nữ đang ngồi trên giường, tầm trên hai mươi tuổi, đang dùng điện thoại gửi tin nhắn. Bên tay cô ta có một quyển sách, là sách tham khảo thi vào ngành tài chính.
Hoan Quang đang đi vào phòng. Tôi bám theo, ánh mắt nhắm vào gương trang điểm.
Âm khí vẫn đang từ trong gương tỏa ra.
Trong gương chẳng có bóng của tôi, chỉ phản chiếu chiếc tủ quần áo ở sau lưng tôi.
Không có gì lạ thường.
“Cái đó là…” Hứa Cửu khẽ giọng nói, giọng điệu trở nên kỳ quái.
Điện thoại của người phụ nữ không ngừng kêu, không ngừng run. Tin nhắn đến rất dày. Đột nhiên cô ta bật cười, vừa nhoẻn miệng cười, vừa bắt đầu bấm chữ, sau đó thôi cười, đặt điện thoại xuống, cầm quyển sách bên cạnh bàn tay lên.
Cô ta không hề nhận ra sự tồn tại của chúng tôi.
Hoan Quang đang đứng yên, chẳng chút nhúc nhích.
Điện thoại của người phụ nữ lại rung lên. Cô ta cầm lên xem, không hồi âm mà đặt điện thoại qua một bên.
Cô ta nằm nghiêng trên giường, vừa đọc sách, vừa ghi chú lên sách một cách khá lười nhác.
Thời gian trôi qua tầm mười mấy giây, hình như cô ta đã thấy buồn ngủ, lật thêm vài trang bèn vứt quyển sách qua một bên, rồi kiểm tra điện thoại.
Chần chừ một thoáng, cô ta bèn xuống giường, đến bàn làm việc.
Cô ta đi ngang qua chiếc gương trang điểm. Bóng của cô ta đã xuất hiện trong gương.
Bóng người ấy cũng đi ngang qua, nhưng khi sắp ra khỏi phạm vi của mặt gương thì dừng lại.
Tần Sơ hoảng sợ la lên một tiếng, lùi lại mấy bước, nhìn tấm gương không chớp mắt.
Hứa Cửu càng hét to hơn, còn nắm lấy tay tôi, không ngừng rung lắc, ra hiệu bảo tôi nhìn cảnh tượng trong gương.
Hoan Quang cũng đã nhìn thấy.
Anh ta tức giận nói: “Tất cả đều là giả! Cô tôi…”
Máy tính đã mở.
Người phụ nữ ngồi trên ghế bàn máy tính, chán chường xoay một vòng.
Một vòng, lại vòng nữa…
Cô ta đã ngừng lại.
Cô ta đang quay lưng về phía gương trang điểm, nhưng cái đầu lại chầm chầm quay lại.
Cái bóng trong gương vẫn còn.
Vẻ mặt của người phụ nữ đã biến đổi, từ ngơ ngác chuyển sang hoảng sợ, sự biến đổi này rất chậm chạp, nhưng cũng nhờ thế mà người ta có thể nhìn thấy rõ ràng hơn.
Người cô ta bắt đầu run rẩy.
Cô ta nhìn thử tủ quần áo trước chiếc gương.
Trên cửa tủ có móc quần áo, nhưng chắc chắn không giống ở trong gương.
Cô ta cúi đầu nhìn lại bộ đồ ngủ mình đang mặc.
Nhưng cô ta đã lập tức quay đầu đi, giống như đang lẩn trốn.
Đột nhiên cô ta lục lọi trên bàn làm việc, tìm kiếm gì đó, rồi lại gắng gượng nhìn về phía gương trang điểm.
Cô ta đang do dự có nên đi qua đó hay không.
Cô ta lùi lại một bước, người chạm vào bàn làm việc, di chuyển ngang giống như con cua.
Sắp đến cửa phòng rồi.
Cửa phòng chúng tôi vừa mới mở chẳng biết từ khi nào đã biến thành trạng thái đóng chặt.
Người phụ nữ xông đến, vặn nắm cửa chạy ra ngoài.
Cô ta nhào về phía căn phòng bên cạnh, nhưng lúc này, cô ta bỗng đứng khựng lại.
Chúng tôi bám theo đi ra ngoài, nhìn thấy cửa ban công đang mở. Rèm cửa sổ bị vén ra, cửa ban công đang mở rộng. Ánh trăng soi trên mặt gương, mặt gương đang phản xạ ánh sáng.
Người phụ nữ bắt đầu run lẩy bẩy.
Chắc là cô ta đã nhìn thấy gì đó qua khóe mắt.
Mà mấy người chúng tôi thì đang nhìn thẳng vào cảnh tượng trong gương.
Trong ánh trăng, trong gương đã xuất hiện bóng người.
Đầu người đó vẫn chưa lộ ra, chỉ có thân thể là được mặt gương phản chiếu.
Trên cửa ban công đang dán bảy tám chiếc gương lớn nhỏ, kiểu dáng khác nhau, mặt tường ở bên hông cửa cũng dán đầy gương. Trong những chiếc gương này đều có cùng một hình ảnh.
Người đó mặc đồ ngủ giống hệt người phụ nữ này.
Nhưng vị trí đó không thể soi thấy người phụ nữ, càng không thể soi thấy chính diện cô ta.
Trên thân người phụ nữ đã đổ mồ hôi, cả người không ngừng run rẩy.
Cô ta nắm lấy nắm cửa, tựa như bị kiệt sức, sắp sửa ngã xuống đất.
Hoan Quang bước đến, định đỡ cô ta.
Nhưng tay của anh ta đã xuyên qua người cô ta.
Người phụ nữ quỵ trên sàn nhà, gục đầu lên cánh cửa, nước mắt rớt xuống.
Ví trí hiện tại của cô ta không thể nhìn thấy bất kỳ chiếc gương nào.
Trong phòng vang lại tiếng động.
Có người đi đến cửa phòng, mở cửa ra.
Người phụ nữ lập tức ngã nhào vào, hai tay chống trên đất.
“Này! Sao thế…”
Ánh đèn trong phòng chiếu lên người cô ta.
Ông cụ đang nằm trên giường, nhổm người dậy, nhìn về phía này.
Bà cụ thì đứng ngay cửa phòng, đang khom lưng xuống định đỡ cô gái dậy.
Bùa hộ thân từ trong cổ áo ngủ rộng thùng thình của bà cụ thòng ra ngoài.
Người phụ nữ ngước mặt lên.
Ánh mắt của tôi vượt qua bà cụ, di chuyển vào trong phòng.
Trên cửa tủ quần áo nằm đối diện cửa phòng có một chiếc gương thay đồ cao đến đầu người.
Trong gương ấy có một người phụ nữ đang đứng. Tóc dài xõa ra, mặc đồ giống hệt bà cụ, hình dáng cũng cực kỳ tương tự.
Cô ta từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía người phụ nữ kia.
Bốn mắt chạm nhau.
Cô ta hét lên một tiếng.
Người phụ nữ trong gương có khuôn mặt giống hệt bà cụ, sau khi ngẩng đầu lên thì nhào về phía mặt gương, há miệng ra tựa như đang kêu gào gì đó, vẻ mặt đầy nôn nóng.
Người phụ nữ nhảy dựng lên, xô bà cụ ở trước mặt mình ra.
“Sao thế… con không khỏe à? Sao thế hả?” Bà cụ giật mình, hơi co rúm người lại.
Người phụ nữ nhìn bà cụ ở trong gương, rồi nhìn người ở trước mặt mình.
“Sao vậy hả?” Bà cụ lại bước đến, đưa tay ra định nắm lấy người phụ nữ.
Cô ta vừa la hét vừa hất bàn tay ấy ra, nhào về phía phòng mình, đóng cửa đánh ầm một tiếng, rồi khóa trong.
Ông cụ và bà cụ đến đập cửa, vô cùng sốt ruột.
Hoan Quang càng nóng ruột hơn, xông thẳng vào phòng.
Ba chúng tôi thấy vậy, cũng xuyên qua cửa phòng theo.
Hứa Cửu và Tần Sơ còn cảm thấy mới lạ đối với chuyện này.
Sự chú ý của tôi tập trung vào chiếc gương. Trong gương trống không, cũng chẳng có âm khí.
Người phụ nữ ngồi ngay cửa phòng, thân thể không ngừng run lên.
Bên ngoài thì ông bà cụ đang lo lắng hô gọi và gõ cửa.
Người phụ nữ bất lực khóc rưng rức, lát sau, cô ta leo lên giường, mò tìm điện thoại.
Cô ta gọi điện, vừa khóc vừa kêu cứu mạng.
Tôi không nhìn thấy cô ta đang gọi cho ai.
Tách!
Mặt gương trên bàn trang điểm thình lình bị nứt, máu từ trong khe nứt rỉ ra ngoài.
Tôi đã nhìn thấy toàn bộ quá trình ấy.
Trong gương, bà cụ đột nhiên xuất hiện, ngã nhào lên mặt gương, đập vỡ mặt gương và cú đập cũng khiến bản thân chảy máu xối xả. Bà ta giống như đã chết, hoàn toàn bất động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...