Trong phòng rất im ắng, không có ai lên tiếng trả lời.
Tôi vẫn nghiêng về phía ý kiến đi tìm kiếm manh mối trong cái không gian này hơn. Nhưng tôi lại không thể nói cho ba1người còn lại biết là căn cứ nào để tôi đưa ra quyết định như thế.
Ba người họ suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là Hoan Quang cắn chặt răng, đưa ra quyết định.
Người ra sức8là Hứa Cửu.
Hoan Quang cũng phụ giúp một tay.
Lúc Tần Sơ đối diện với xác chết, sắc mặt trắng bệch, căn bản không dám đụng vào, còn đưa tay bịt miệng, trông như sắp nôn ra đến2nơi.
Cái xác chết đó cũng không được tính là rùng rợn lắm. Nhưng mà bản thân sự tồn tại của thi thể này vốn đã khiến người ta cảm thấy không được thoải mái rồi.
Hoan Quang và4Hứa Cửu nén cái cảm giác khó chịu này lại, mặt trắng bệch mà khiêng cái xác chết đó vào trong phòng để máy tính, mở ống kính lên và quay xác người phụ nữ.
Vẫn do Hoan Quang lên tiếng giải thích mọi chuyện, nhưng mà lần này, giọng Hoan Quang khá trầm đục, giữa chừng còn có một khoảng lặng rất lâu.
Vết thương do trúng đạn trên ngực người phụ nữ được quay cận cảnh.
Đoạn clip được đăng tải lên mạng, nhanh chóng nhận được sự chú ý của mọi người.
Tài khoản pháp y lúc nãy cũng là người đầu tiên nhìn thấy đoạn clip và đã đưa ra kết luận.
Là thật đấy!
Đương nhiên là thật rồi!
Bình luận, lượt chia sẻ dưới bài viết đó tăng vùn vụt.
Có rất nhiều người tưởng rằng Hoan Quang và Hứa Cửu là kẻ điên, sau khi bị người ta vạch trần xong liền ra tay giết người để có thể tăng lượt view.
Sắc mặt của Hoan Quang cũng trắng bệch như Tần Sơ vậy, Hứa Cửu ngây người ra, nhìn về phía ba người chúng tôi với ánh mắt không biết làm gì.
“Lần này, mọi người đã để tâm đến chuyện này rồi.” Tần Sơ lên tiếng, nói một câu này không biết có được tính là tin tốt hay không.
Hoan Quang tiếp lời: “Chắc chắn sẽ có người điều tra mà. Cả đám chúng ta đều bị mất tích ở nhà mà nhỉ?”
Chúng tôi đều gật đầu.
“Tôi ở một mình.” Hoan Quang nói.
Hứa Cửu cũng sống một mình. Tôi và Tần Sơ còn có người nhà.
“Mong là có thể mau chóng tìm đến đây…” Hoan Quang lẩm bẩm.
“Chúng ta cứ đợi ở đây sao? Hay là đi ra ngoài?” Hứa Cửu hỏi: “Khu dân cư này khá to đấy, có khi có lối ra ở ngoài thì sao?”
“Chắc không thể nào đâu.” Tần Sơ lắc đầu.
“Lúc nãy quên nói…” Hoan Quang đột nhiên nhớ ra.
Trong đoạn clip lúc đầu, anh ta chỉ nói là mình bị “Tìm Linh” bắt đi. Bằng chứng được đưa ra trong đoạn clip tiếp theo chính là thi thể của hai NPC trong “Tìm Linh”. Còn trong đoạn clip lúc nãy chỉ nhắc đến việc trước đó một người chơi khác đã bị NPC giết chết. Đối với họ thì ấn tượng sâu đậm nhất vẫn là game thôi.
Hoan Quang nhất thời quên nhắc đến chuyện của Thanh Diệp. Tần Sơ và Hứa Cửu cũng không nhớ ra. Đương nhiên tôi cũng sẽ không lên tiếng nhắc bọn họ.
“Thêm cái thông tin này vào đi. Nói không chừng, nơi này và cái phòng nghiên cứu trong hiện thực trùng khớp nhau đấy.” Tần Sơ đoán mò.
Tôi không hề muốn nhìn thấy thông tin thế này bị lộ ra ngoài.
Hai bài viết trước đã đủ để Nam Cung Diệu chú ý đến vấn đề của game rồi. Thêm Thanh Diệp vào chỉ thu hút thêm những sự chú ý không cần thiết mà thôi. Thậm chí rất có thể là sẽ có người đến điều tra tôi. Vì dù sao thì tôi cũng làm việc ở Phòng Di dời, phụ trách công việc giải toả thôn Sáu Công Nông, trước đó đã từng điều tra qua về nhà cửa và người của phòng nghiên cứu. Chuyện này không thể giấu nổi. Đến lúc đó việc tôi mất tích cũng sẽ không giấu được nữa.
“Có khi nào sẽ làm người ta nghĩ sai hướng không?” Tôi lên tiếng.
Ba người đều nhìn về phía tôi.
“Chỗ này khác với bên trong phòng nghiên cứu. Có thể là chỗ này được dùng để lừa dối người ta. Một manh mối giả. Lại còn cố tình để một cái máy tính có thể liên lạc với thế giới bên ngoài ở đây nữa.” Tôi nói tiếp.
Đây không phải là cái cớ mà tôi đột nhiên nghĩ ra, mà trước đó tôi đã nghi ngờ như thế rồi.
Máy tính và mạng internet đều rất khả nghi, giống như là có người cố tình để cho những người đến đây truyền phát thông tin ra ngoài vậy.
Tôi vẫn chưa xác định được làm như thế là để lan rộng bầu không khí kinh dị hay là để thu hút sự chú ý của Thanh Diệp và những người trong giới. Nhưng mà tôi tin rằng chắc chắn phải có mục đích gì đó.
Steve và Bạch An đều không giống như là những người muốn công khai mọi chuyện ra.
Nhưng cũng không thể chắc chắn được gì, bọn họ muốn dùng cách này để thu hút nhiều hơn nữa những người có liên quan đến chơi game, sau đó nhân cơ hội bắt họ vào trong không gian này.
Trong lòng tôi có rất nhiều những suy đoán, nhưng đều không phải suy đoán tốt lành gì.
Những lời này của tôi làm Tần Sơ bất an, làm Hứa Cửu ngây ra, làm Hoan Quang ngạc nhiên.
“Lúc nãy tôi có xem qua một số hồ sơ, nhưng mà không dám chắc chắn đó là những hồ sơ trong hiện thực. Về các chi tiết thì tôi không rõ lắm. Ba người đã từng gặp phải những sự việc cụ thể, chắc là sẽ biết được rất nhiều những chi tiết chứ? Như thế chắc là có thể chắc chắn được một số chuyện.” Tôi lại nói tiếp.
Hồ sơ và đương sự, hai thứ này cùng lúc xuất hiện trong phòng nghiên cứu giả, đây chắc chắn là có mối liên hệ gì đó.
Tôi còn chưa có thời gian để đọc lại những tập hồ sơ kia, bây giờ có thêm ba người, có lẽ sẽ tìm được gì đó.
Nếu như manh mối quan trọng không nằm trong phòng tài liệu, vậy thì chỉ có thể ở chỗ đàn tế thôi… Nhưng mà, nếu manh mối quan trọng nằm ở chỗ đàn tế, vậy thì cả chuyện này dường như lại không có liên quan gì đến Thanh Diệp và Bạch An. Phòng nghiên cứu không có đàn tế, Bạch An cũng không giống loại người có liên quan đến những thứ như đàn tế.
Theo như tôi nghĩ thì nhà kính, đàn tế đều là do Steve và Bạch An tưởng tượng ra thôi, cũng giống như cái phòng chứa đồ kia vậy. Bọn họ chưa từng gặp qua đám người Thanh Diệp nên mới tưởng tượng ra như thế này.
Máy tính và phòng hồ sơ là những manh mối quan trọng.
Ba người kia sau khi suy nghĩ kĩ càng xong liền lên tiếng đồng ý với đề nghị của tôi.
“Nếu như còn trong game thì, mấu chốt… chắc là cũng nằm ở chỗ đó.” Hoan Quang nói với vẻ không tự nguyện.
“Manh mối trong ‘Tìm Linh’ rất nhiều, mỗi một nơi đều có manh mối.” Tần Sơ lên tiếng: “Nếu như là cùng một người chế tác, hướng suy nghĩ cũng sẽ giống nhau. Cái phòng đựng hồ sơ đó và cả những căn phòng khác đều có thứ hữu dụng.”
“Vậy chúng ta tìm thử xem sao. Chỗ này…” Hứa Cửu nói với vẻ dứt khoát, sau đó lại nhìn về phía máy tính với vẻ chần chừ.
“Chỗ này tạm thời không cần người trông coi đâu. Trông có vẻ như họ vẫn còn đang điều tra danh tính của chúng ta.” Hoan Quang nói với vẻ thất vọng.
Danh tính của anh ta và Hứa Cửu bị người ta đăng vào mục bình luận, nhưng mà cũng chỉ là những thông tin sơ sài mà thôi, không có cụ thể đến địa chỉ và phương thức liên lạc.
Cả đám chúng tôi rời khỏi phòng máy tính, đi đến phòng hồ sơ.
Tôi vẫn chưa biết là rốt cuộc ba người họ là đương sự trong sự kiện nào nên chỉ đành nhìn chằm chằm về phía bọn họ.
Hứa Cửu không cảm nhận được ánh mắt của tôi, vẫn còn đang than thở là trong phòng hồ sơ có nhiều hồ sơ thế.
“Trong này có bao nhiêu tập hồ sơ vậy? Sao không có dán tên? Đều được bọc bìa da đen…”
“Tổng cộng có 106 tập. Tôi đã đếm qua rồi.” Tôi lên tiếng trả lời: “Trong đó có tên, phải mở ra mới thấy được. Tôi chưa từng trải qua những chuyện này. Ba người các anh từng gặp phải chuyện gì? Có thể kể sơ qua được không?”
Tôi không có ấn tượng gì với ba người họ cả, nhưng cũng có thể là do trong hồ sơ không có ghi lại giọng nói và ngoại hình của bọn họ, hoặc là do thời gian qua lâu rồi, bọn họ đã thay đổi, thật ra tôi đã từng đọc được hồ sơ có liên quan đến họ.
“Lúc nãy có kể rồi mà, phòng gym của anh tôi bị ma ám.” Hứa Cửu nói.
Nếu là phòng gym thì tôi thật sự chưa từng đọc qua.
Tôi nhìn về phía hai người còn lại.
Tần Sơ có hơi chần chừ, hình như đang sắp xếp lại ngôn từ.
Hoan Quang không đếm xỉa đến tôi mà đưa tay rút một tập hồ sơ từ trên kệ ra: “Chuyện này không quan trọng. Nếu là game thì…”
Vẻ mặt anh ta thay đổi.
Tôi nhìn thấy tập hồ sơ trong tay anh ta, bên trong có một bức tranh của Bạch An vẽ một con mèo đen.
Là cái kia…
Tôi vừa mới nghĩ ra nội dung trong sự kiện này thì liền thấy Hoan Quang thay đổi sắc mặt.
Cùng lúc đó, bức tranh kia cũng có sự thay đổi.
Con mèo đen biến thành một tấm gương, phản chiếu ánh sáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...