Tôi phát hiện, cái suy nghĩ này đã bén rễ ăn sâu ở trong đầu tôi.
Tôi nghĩ đến Nam Thiên.
Tôi và Nam Thiên giống nhau y đúc về mặt này.
Thật ra1chúng tôi đều chưa từng hỏi ý kiến của người nhà, chỉ lựa chọn một con đường mà mình cho là tốt nhất và cố gắng dẫn theo họ bước tiếp.
Điều8này chưa chắc là đã đúng.
Nhưng khi nghĩ đến cha mẹ tuổi tác đã cao và em gái hoạt bát ngây thơ, tôi lại không muốn phá vỡ sự bình yên2này.
Tôi mong là sự bình yên này có thể kéo dài mãi.
Hình như những lời tôi nói đã chạm vào trái tim Tần Sơ.
Tần Sơ khẽ hắng giọng rồi nói: “Nếu4vậy thì có thể đừng cho tôi lên hình được không? Nhà tôi cũng có tí chuyện…”
Hoan Quang hừ một cách lạnh lùng, nhưng không có lên tiếng từ chối.
Hứa Cửu đã lên tiếng đồng ý một cách nhanh chóng, còn nói là anh ta làm một mình cũng được.
Hoan Quang đột nhiên nói: “Anh có điện thoại chứ? Chụp hình cho chúng tôi đi.”
Hứa Cửu ngây người: “Chụp hình chung sao? Chuyện này… Không có được hay lắm nhỉ? Lập Flag tuỳ tiện như thế không hay lắm đâu.”
Sắc mặt Hoan Quang trầm xuống: “Anh nghĩ gì vậy? Hai người họ đều không lên hình, đợi khi chúng ta ra ngoài rồi, anh phải giải thích thế nào về đống thi thể này đây? Anh muốn bị người ta xem là nghi phạm giết người duy nhất sao?”
Hứa Cửu lại không nghĩ như thế.
Lời này của Hoan Quang cũng không hẳn là vô lí.
Chúng tôi tự biết mình gặp phải hiện tượng quái dị. Nếu như được người khác cứu giúp thì người ra tay cứu chúng tôi chắc cũng sẽ biết được chân tướng sự thật. Nhưng những người khác thì chưa chắc.
Tôi và Tần Sơ đều từ chối lên hình, làm cho Hoan Quang nảy sinh mối lo lắng như thế, cũng không có gì lạ cả.
Tôi và Tần Sơ cũng không có ý kiến gì về chuyện này.
Hứa Cửu vẫn còn chưa hiểu lắm, nhưng ba người chúng tôi đã có chung một quyết định rồi, Hứa Cửu chỉ đành lôi điện thoại ra, bắt đầu chụp hình.
“Để tôi.” Hoan Quang thấy anh ta tay chân vụng về chỉ định chụp có một tấm hình tập thể thôi nên đã giật điện thoại lại, mở chức năng quay phim, nhìn thẳng ống kính và kể về những chuyện mà chúng tôi đã gặp phải, sau đó lại quay ống kính về phía tôi và Tần Sơ.
Hai chúng tôi lên tiếng phụ hoạ cho lời kể của Hoan Quang.
Như vậy, trong những lúc cần thiết thì đoạn clip sẽ được xem như một bằng chứng vậy.
Cho dù bị nghi ngờ là nghi phạm giết người thì cả bốn chúng tôi đều không thể thoát được hiềm nghi. Nếu bị xem là kẻ điên thì cũng là phát điên tập thể.
Hoan Quang trả điện thoại cho Hứa Cửu.
Hứa Cửu lầm bầm gì đó, nhưng cũng không có nói thêm gì nữa, kéo hai cái xác của NPC đến trước camera máy tính rồi cùng với Hoan Quang quay một đoạn clip cầu cứu và giải thích mọi chuyện. Người nói chuyện chính trong clip cũng là Hoan Quang chứ không phải Hứa Cửu.
Sau khi quay xong đoạn clip, Hoan Quang dùng tài khoản của mình đăng lên mạng xã hội, còn tag thêm một đống tài khoản cộng đồng, tài khoản nghệ sĩ, tài khoản cơ quan nhà nước.
“Không biết là… có tác dụng hay không…” Lúc này Hoan Quang lên tiếng nói với vẻ bi quan.
Tôi cũng có thể hiểu được tâm trạng của anh ta.
Lúc nãy anh ta cứ khăng khăng muốn quay một đoạn clip làm bằng chứng, mục đích không phải chỉ để lưu giữ chứng cứ mà còn để khích lệ bản thân. Giống như là chỉ cần làm như thế là có thể tiếp thêm niềm tin, tin là mình có thể bình an rời khỏi cái chốn quỷ quái này.
Nhưng mà cho dù có được tiếp thêm bao nhiêu niềm tin đi nữa, hiện thực cũng không có thay đổi gì cả.
Hoan Quang không phải người nổi tiếng gì nên có rất ít người theo dõi, người mà anh ta theo dõi thì lại khá nhiều.
Sau khi đoạn clip được đăng tải lên mạng, những người có theo dõi anh ta đã bình luận ở bên dưới. Đọc nội dung bình luận thì thấy những người đó chắc là bạn bè trên mạng của anh ta, tình cảm có sâu đậm hay không còn chưa biết, nói chung là họ không thấy có gì nghiêm trọng cả, còn cười cợt, khen ngợi kĩ thuật của Hoan Quang rất tốt, tưởng rằng có người hoá trang thành hai thi thể.
Hoan Quang giậm chân một cách bực bội, khoanh hai tay lại trước ngực.
“Tôi cũng dùng tài khoản của tôi để chia sẻ đoạn clip.” Hứa Cửu đột nhiên lên tiếng.
Hoan Quang nhìn về phía anh ta, sau đó lùi ra một bên.
Hứa Cửu đăng nhập vào tài khoản của anh ta. Tài khoản của Hứa Cửu có đến 10000 fan, mục giới thiệu cá nhân có ghi là “Huấn luyện viên thể hình”. Anh ta tìm được bài viết của Hoan Quang, lúc chia sẻ còn viết thêm một lời cầu cứu.
Lúc này, bài viết này đã được nhiều người quan tâm đến.
Nhưng mà vẫn không có mấy ai tin đây là thật cả, còn có người chửi Hoan Quang và Hứa Cửu biến thái, quay một đoạn clip rùng rợn như thế này.
Cái chết của hai thi thể này có hơi rùng rợn thật.
“Tìm một pháp y đi! Cảnh sát, pháp y, bác sĩ khoa ngoại…” Tôi nói: “Phải có người chứng minh được thi thể này là thật.”
“Như thế thì phải cho người ta xem cảnh quay cận cảnh vết thương nhỉ.” Tần Sơ lên tiếng.
Chúng tôi nhìn về phía thi thể.
Hoan Quang cắn chặt răng: “Được.”
Ống kính máy tính rất khó để di chuyển được, cũng may là Hứa Cửu rất khoẻ. Một hồi sau, trong đoạn clip mới lại xuất hiện thêm cảnh quay cận cảnh của hai thi thể.
Sau khi đăng tải lên mạng xong, bốn người chúng tôi lại cảm thấy có chút lo lắng.
“Đây là NPC đó…” Tần Sơ lẩm bẩm.
NPC cũng đâu phải là người thật. Theo tình hình trước mắt thì tuy là những NPC này có thể hoạt động như con người, nhưng xét về mặt ngoại hình, bọn chúng không hề giống người thật chút nào. Bạch An không hề vẽ theo phong cách tả thực, lúc chế tác “Tìm Linh” cũng không hề chọn những thiết kế ngoại hình theo phong cách tranh phác hoạ.
“Còn một cái xác nữa…” Hoan Quang nói khẽ.
Anh ta đang nói đến cái xác nữ đang nằm trong phòng tài liệu ở kế bên.
Đó là xác của một người chơi, không phải của NPC, chắc chắn không thể nào là giả được.
Cô ta sẽ là một bằng chứng rất có lợi và đồng thời cũng vì lí do này mà nó khiến người ta không dám động vào.
Khoan hãy nói đến nỗi sợ hãi của người bình thường khi gặp phải xác chết, chỉ cần nghĩ đến việc đây vốn là một người sống, sau khi chết vẫn không được yên thì khiến người ta cảm thấy có hơi tàn nhẫn. Điều này đã xúc phạm đến cô ta.
Đổi lại là bản thân mình, chắc chắn là không muốn sau khi chết còn bị người khác quay cận cảnh và đăng lên mạng như thế.
“Cô ta có bạn trai… Và cả cha mẹ…” Tần Sơ đột nhiên lên tiếng.
Anh ta nói câu này xong càng khiến người ta không nỡ làm như thế.
“Chắc là không cần đâu nhỉ? Hai cái xác này cũng chẳng khác gì mấy so với người thật cả.” Hoan Quang khẽ hít thở sâu.
Tôi nhìn về phía hai cái xác kia.
Rốt cuộc có khác gì so với người thật không thì tôi không biết. Tôi không có học y, cũng không phải là pháp y.
Trông ba người còn lại chắc cũng không có được trang bị kiến thức về mặt này.
Một lúc sau, bụng của Hứa Cửu phát ra tiếng kêu ọc ọc.
Hứa Cửu đưa tay ôm bụng xấu hổ: “Tôi đói rồi… Bình thường giờ này tôi đang ăn bữa khuya mà.”
Hoan Quang khẽ liếm môi, hình như cũng không được khoẻ lắm.
Còn Tần Sơ trông như đang rất buồn ngủ.
Tinh thần của tôi vẫn còn khá tốt.
“Chúng ta không bị giết chết, nhưng chắc là sẽ bị bỏ đói chết ở đây…” Hoan Quang nói nhỏ.
“Chắc là không đâu… Chuyện này… Trước đây tôi từng đọc được một câu chuyện. Rất nhiều năm trước có người gặp nạn trên núi tuyết, cả đoàn bọn họ… À…” Hứa Cửu cố gắng tìm đề tài trò chuyện, nhưng nói một lúc lại bị khựng lại rồi.
Trông anh ta không giống như là không nhớ rõ diễn biến tiếp theo, mà chỉ cảm thấy là không nên kể tiếp mà thôi.
“Bọn họ ăn thịt người đúng không?” Tôi hỏi với vẻ bình thản.
Hứa Cửu há hốc mồm.
Hoan Quang nhìn về phía tôi với ánh mắt cảnh giác.
“Ở chỗ chúng ta, ít nhất còn có hai người này… Chắc là được nhỉ?” Hứa Cửu nhìn về phía thi thể của NPC.
Hoan Quang lập tức nhìn về phía Hứa Cửu với vẻ giận dữ.
Thần kinh Hứa Cửu hơi thô, anh ta nhìn sang Hoan Quang với ánh mắt khó hiểu.
Tần Sơ đột nhiên lên tiếng: “Lượt chia sẻ tăng lên rồi. Chắc là có ai đó đã chú ý đến.”
Giọng điệu của anh ta gấp gáp, nhưng mà không hẳn là do vui mừng, mà còn có thể là anh ta đang muốn nói lảng sang một chuyện khác để tránh cái đề tài khiến người ta bất an này.
Hoan Quang bận thao tác trên máy tính, xem qua những lượt chia sẻ gần đây nhất.
Có một bác sĩ pháp y nổi tiếng đã chia sẻ bài viết lúc nãy, nhưng nội dung mà ông ta đăng lên lại khiến chúng tôi cảm thấy bồn chồn bất an.
“... Kĩ thuật hoá trang rất tốt, nhưng mà có vài chi tiết không đúng lắm. Lượng máu chảy ra quá nhiều. Vị trí đó không có huyết quản…”
Làm giả.
Nếu bị gán cho mác như thế…
“Có cần khiêng cái xác nữ đó qua đây không?” Hứa Cửu hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...