Tôi thấy rất đau đầu.
Tình hình trước mắt trở nên phức tạp và khó khăn. Tôi chưa có một cách nào để ứng phó với sự thay đổi này.
Còn phía Diệp Thanh, tựa hồ cũng không thể làm gì được.
Tôi thấy hoang mang vô cùng.
Nếu cứ1như vậy, toàn bộ thế giới ắt sẽ biến thành trạng thái tương lai mà tôi từng thấy kia. Nói không chừng ngủ một giấc tỉnh dậy đã thành như thế rồi cũng nên.
Tôi không biết nên làm gì. Tối đó, tôi trằn trọc mãi không8ngủ được. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi đến văn phòng với đôi mắt thâm quầng hằn đầy tia máu; dĩ nhiên lại được nhóm Tí Còi hỏi han một hồi.
Nhưng tôi chỉ có thể gượng cười.
Thật sự tôi không biết bản thân nên làm gì.
Trước2đây ít ra coi như còn có một mục đích mơ hồ để tiến đến, có thể nhìn thấy con đường phía trước. Còn giờ đây, trước mắt tôi là một màn đêm đen tối, không có một ý tưởng gì.
Đầu óc tôi đắm chìm trong4những suy nghĩ rối rắm, đến buổi trưa mới tỉnh táo đôi chút.
Giờ cơm trưa, tôi gặp Tưởng Hựu tại căn-tin, sau một hồi nói chuyện lan man rồi bắt đầu nói về “Tìm Linh 2”.
Tôi chấn chỉnh tinh thần nhìn Tưởng Hựu.
Tưởng Hựu bị tôi làm cho giật mình, sờ sờ mặt mình rồi hỏi: “Có gì à?”
“Không… không có gì. Không ngờ anh lại chơi loại trò chơi này.”
“Chơi cho vui thôi. Nó cũng đang hot mà, giờ nhiều người chơi lắm. Họa sĩ của trò chơi ấy vừa chết nên mới khiến nó nổi đến thế.” Tưởng Hựu nói.
Tí Còi nhìn tôi rồi tiếp lời, cùng Tưởng Hựu bàn luận về trò chơi.
Tôi lại thấy hoang mang.
“Tìm Linh 2” xuất hiện trong đời thực, còn có cái gì mà họa sĩ của trò chơi ấy chết… Bạch An thật sự là người chế tác trò chơi này? Vậy còn Tiểu Mễ? Và cả Lôi Đình Quân nữa…
Tôi nhanh chóng ăn cơm cho xong, rồi tranh thủ tìm hiểu thông tin về trò chơi.
Trò chơi “Tìm Linh” vốn đã bị xóa và cấm chơi trên mạng, nay lại xuất hiện tràn lan đến nỗi bất kể một game thủ nào cũng đều biết đến quảng cáo về nó.
Lịch sử của trò chơi này cũng bị viết lại.
Ban đầu nó chỉ là một trò chơi giải đố mang hơi hướm kinh dị do một tác giả vô danh chế tác ra, chỉ lưu truyền trong một phạm vi nhỏ, rồi nhanh chóng biệt tăm biệt tích. Nhưng cái chết của Bạch An đã khiến việc ra mắt “Tìm Linh 2” trở nên nóng hơn bao giờ hết.
Cũng không rõ là người chế tác đến nay không biết thân phận kia cố ý tuyên truyền hay công ty truyện tranh mà Bạch An làm việc muốn phát triển trò chơi nên đã kết hợp với cái chết của anh ta, nói rằng đáp án cái chết của tác giả ẩn chứa tại kết cục cuối cùng của trò chơi.
Ngoài ra, trên mạng còn lan truyền vô số lời đồn. Có người nói game “Tìm Linh” lấy cảm hứng từ phong cách kinh dị của Bạch An, vì thế anh ta bị ác ma quấn thân. Cũng có người nói, người chơi “Tìm Linh” bị chết thảm, biến thành ác ma rồi nhắm đến Bạch An - một trong những người chế tác. Nên mới có việc sau nhiều năm “Tìm Linh” ra mắt, Bạch An điên cuồng sáng tác truyện tranh kinh dị và cả nguyên nhân dẫn đến cái chết bất ngờ của anh ta.
Cái game này và Bạch An đều bị khoác lên mình lớp màu sắc quái dị của truyền thuyết đô thị.
Tin đồn lan truyền khắp mạng xã hội, thậm chí có người còn vẽ truyện tranh đồng nhân, có thể nói đó là một chủ đề nóng.
Không ai ngăn lại được.
Người trong giới quái dị cứ như chết hết rồi vậy, chẳng có ai đứng ra giải quyết chuyện này.
Tôi cảm thấy bất an.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn gửi tin nhắn cho Ngô Linh.
Tôi cố gắng chọn lọc ngôn từ nhằm tránh nhắc đến hiện thực bị thay đổi, chỉ làm như đó là một phát hiện mới sau cuộc nói chuyện với đồng nghiệp.
Trong lúc đợi tin nhắn tôi cứ nghĩ mãi chuyện này không ngừng, chủ yếu là đang mong kí ức của bản thân không bị thay đổi.
Ký ức của tôi không hề thay đổi.
Hồi âm của Ngô Linh rất nhanh được gửi đến.
“Tôi vẫn chưa nghe ngóng được tin tức gì liên quan đến vấn đề này. Nhưng có khả năng người có năng lực phụ trách mảng này chết rồi.” Ngô Linh đưa ra suy đoán của mình.
Đúng lúc bọn Tí Còi hỏi đến, tôi sững sờ đọc tin tức này lên.
“Chết rồi?”
“Á! Nếu như vậy thì…”
Mấy người bọn họ cũng hoang mang sửng sốt.
Còn tôi thì thấy như có mây đen bao trùm khắp tâm trí.
Sự thay đổi của hiện thực, công ty Nai Sừng To kia không ngừng xâm nhập vào cuộc sống, giờ lại thêm chuyện này khiến tôi khó mà không hoài nghi đây là một vụ mưu sát có chủ ý.
Đám ma kia đã có bố cục. Khi đơn độc mở rộng địa bàn, đám ma đến từ thế giới tương lai kia đã rất có quy hoạch, rất có mục đích. Bất kể là người dẫn đường, con ma núi Quảng Nguyên hay cái thứ mới chạy thoát từ Dân Khánh kia thì chúng đều thực hiện kế hoạch của mình một cách từ từ, từng bước mở rộng địa bàn và tầm ảnh hưởng của bản thân.
Nếu có một ma vương với sức mạnh cường đại có thể thống lĩnh đám ma này, bày ra một mưu đồ thâm sâu với quy mô lớn hơn; vậy không nghi ngờ gì nữa, người có năng lực phụ trách giám sát dư luận kia sẽ thành mục tiêu đầu tiên của chúng.
Giết chết hoặc thay thế được người này, liền có thể tiến hành “tẩy não” con người ở thế giới thực tại.
Thông thường cách “tẩy não” này không có khả năng thành công. Hoặc ít ra không thể ảnh hưởng tới toàn thế giới.
Trên thế giới có rất nhiều quốc gia, dân tộc, giữa các cá thể độc lập có sự khác biệt rất lớn. Nếu có thể khiến toàn nhân loại tiếp nhận một giá trị quan đồng nhất một cách dễ dàng thì thế giới sớm đã hòa bình một cách triệt để rồi.
Nhưng, nếu tẩy não con người là ma thì lại là một chuyện khác.
Việc khiến con người tiếp nhận quan niệm sau khi chết biến thành ma, chuyện này cũng không tính là quá khó.
Tôi bỗng thấy lạnh cả người, toàn thân run rẩy.
Nhóm Tí Còi có lẽ không nghĩ xa xôi được như tôi, nhưng vẫn có chút lo sợ.
“Vậy bây giờ phải làm sao? Còn có thể áp chế được bọn chúng không? Gỡ trò chơi này xuống chắc là được nhỉ?” Tí Còi nói.
Tôi hỏi Ngô Linh.
Ngô Linh không hề lạc quan chút nào: “Trò chơi này đã lan truyền rộng rãi rồi. Không còn sự can dự của người có năng lực thì rất khó ngăn cấm nó tiếp tục phát tán. Nếu giờ tìm cách gỡ trò chơi xuống, ngược lại sẽ sản sinh ra một câu chuyện càng thêm ly kỳ hơn mà thôi.”
Nói như vậy cũng không phải không có lý.
Hiện giờ những tin tức có liên quan đến trò chơi này nhìn thì giống như ý đồ của người chế tác và công ty của Bạch An. Người thông minh ắt sẽ không tin những lời đồn nhảm này, mà chỉ xem như một thủ đoạn quảng cáo, gợi tính tò mò cho người khác.
Nhưng nếu có ai đó cưỡng chế gỡ trò chơi này xuống, sự bùng phát của dư luận khó mà lường trước được.
Điều quan trọng nhất đúng như lời Ngô Linh, không có người có năng lực thì không cách nào hoàn toàn phong bế dư luận. Điều này khiến giới quái dị rơi vào thế bị động.
Không còn cách nào khác rồi…
Tôi thấy vô cùng tiếc nuối và bất an.
Nếu không giải quyết ổn thỏa chuyện này, trách nhiệm ắt sẽ đổ lên đầu Thanh Diệp, ảnh hưởng đến Diệp Thanh.
Diệp Thanh mà biến mất thì tôi thật sự sẽ bị cô lập, không ai cứu viện.
Trên thế giới này có lẽ chỉ có tôi và Diệp Thanh biết rằng hiện thực đã bị thay đổi.
Cứ nghĩ đến đây là tôi không cách nào bình tĩnh được.
Tình hình quá tồi tệ…
Quả thật quá tồi tệ.
Tí Còi vỗ vai an ủi tôi, cười nói: “Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Hiện giờ cũng chỉ là một trò chơi mạng thôi. Một khi có trò chơi mới xuất hiện ắt sẽ khiến chuyện này chìm xuống. À mà chẳng phải năm nay Vũ Trụ Tinh sẽ ra mắt trò chơi mới hay sao? Đã hai năm rồi, có lần sắp phát hành lại gặp trục trặc, cuối cùng giờ cũng sắp ra mắt chính thức. Đợi đến khi trò chơi này được công bố thì cái trò chơi vớ vẩn kia cũng tiêu đời thôi.”
Gã Béo cũng phụ họa theo: “Mấy hôm trước em có đọc trên báo. Hình như trò chơi này mời Nhan nữ thần làm đại diện hình ảnh nhỉ?”
“Chuẩn luôn, phát hành đồng bộ toàn cầu, thị trường trong nước mời Nhan nữ thần làm đại diện hình ảnh.” Tí Còi gật đầu.
Câu chuyện cứ thế lệch quỹ đạo.
Trong lòng tôi cũng thầm mong dự báo của hai người họ có thể trở thành sự thật.
Sau khi game mới được phát hành, “Tìm Linh” sẽ sớm bị mọi người quên lãng.
Nhưng về chuyện này tôi không có chút tự tin nào.
Bởi lẽ cái game này không đơn giản như những game đơn thuần khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...