Hồ Sơ Bí Ẩn

Phát triển của sự tình đã vượt khỏi dự liệu của tôi, thoát khỏi phạm vi hiểu biết của tôi. Tôi mơ hồ đoán ra sự tình có thể xảy ra tiếp theo.

Cảnh tượng quanh1người cũng đã phát sinh thay đổi.

Đây là điềm báo cho thời gian cảnh mộng đã thay đổi.

Đến khi những cảnh tượng vụt hiện vụt mất ổn định lại, tôi vẫn ở trong nhà 409.

Tôi8đã nhìn thấy Tôm He.

Tôi vẫn ở trong thân thằng nhóc mà Tôm He sắm vai.

Trong tầm nhìn của Tôm He, cũng có người mẹ NPC đó. Và trong tay của Tôm He mà tôi2đang nhập vào đang cầm một cây kéo.

Cảnh mộng lại vụt qua, tôi nhìn thấy Tôm He đưa thân thể của chính anh ta vào thang máy.

Trong thang máy có ma.

Không phải những người chết4trong hồ sơ Thanh Diệp đã gặp trước đó, mà là những hồn ma NPC vốn có trong game.

Tôm He phát hiện chính mình vốn đang ở bên cạnh đã biến mất, nhưng cực kỳ thản nhiên, mặt chẳng biến sắc. Đến khi anh ta nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên một tiếng động lớn, thùng thang máy bị chấn động, cũng chỉ khẽ nhướn mắt lên nhìn một cái.

Cửa thang máy mở ra, anh ta ra khỏi thang máy, vô cùng thong thả.

Căn nhà nhỏ của chủ nhà không mở đèn.

Đi ngang qua cửa nhà đó thì sẽ mò thấy tay cầm của cổng chính tòa lầu.

Lạch tạch!

Sau lưng vang lên tiếng mở cửa.

Tôm He quay lại nhìn.


Cửa nhà của chủ nhà mở ra, ánh đèn chiếu ra từ sau cánh cửa, tạo thành một vệt ánh sáng thon dài trên hành lang.

Trong ánh sáng xuất hiện bóng người.

Bóng người méo mó, dần dần mới có hình dạng để nhận biết được.

Tôi nhìn thấy khuôn dạng của một bộ kimono.

Bà già lưng gù, mặc kimono, phần tay ló ra ngoài, tựa như cành cây khô xù xì.

Tôi lập tức nhớ đến bộ kimono hoa anh đào!

Tôm He đã nhận ra sự khác thường, thoáng chần chừ, nhưng vẫn quyết định rời khỏi cái nơi ma quái này.

Anh ta đẩy cổng chính của lầu chung cư ra, bước một chân ra ngoài.

Chân còn lại sắp bước theo, chợt anh ta cảm thấy mắt cá chân mình bị một bàn tay tóm lấy.

Anh ta chưa kịp phản ứng gì thì bàn tay đó hệt như một con rắn độc, men theo cẳng chân Tôm He bò lên, nhanh chóng phóng đến cổ của Tôm He, siết chặt cổ họng anh ta.

Trước mắt Tôm He chợt tối sầm, trong lòng tức giận không cam, nhưng ý thức anh ta đang dần biến mất, ngất xỉu.

Lúc tầm nhìn của tôi bừng sáng thì chẳng còn nhìn thấy buồng giam, mà là trần nhà trong phòng ngủ.

Nắng chiều chiếu lên mặt tôi, trời hơi lạnh, trên người không có chăn khiến tôi cảm thấy rét.

Cảnh mộng kết thúc rồi.

Vậy là kết thúc rồi sao?

Hoặc là…


Thời gian của hai không gian đã đến điểm trùng nhau? Hiện tại Tôm He vẫn mắc kẹt trong không gian của game đó, liên tục làm phép thử? Hay là, anh ta đã hoàn toàn bỏ cuộc…

Tôi ngồi dậy, nghĩ đến rất nhiều suy nghĩ của bản thân trong cảnh mộng.

Tôi cầm điện thoại lên mạng tìm kiếm.

Đầu tiên là tranh của Bạch An và game “Tìm Linh”. Cả hai đều không khác gì so với trước khi tôi đi vào cảnh mộng. Không có “Tìm Linh 2”, chẳng có người bảo Bạch An tham gia chế tác game. Nhưng sau khi xem qua những tác phẩm khác nhau của Bạch An, tôi càng thêm chắc chắn phán đoán của mình trước đó. Phong cách vẽ của không gian trong cảnh mộng thống nhất với phong cách của Bạch An. Thậm chí tôi còn nhìn thấy một số nguyên tố tương đồng, ví dụ như con khủng long đồ chơi trong phòng của Tiểu Manh, cũng đã từng xuất hiện trong bộ sticker mà Bạch An ngẫu hứng vẽ ra.

Tôi cảm thấy lo lắng.

Tôi chưa tìm thấy thông tin liên quan đến việc hé lộ người chế tác game.

Chuyện liên quan đến Lôi Đình Quân và Tôm He…

Tôi sừng sờ phát hiện tài khoản của Lôi Đình Quân đã bị xóa, video hướng dẫn qua màn game kia cũng đã biến mất. Không có ai nhắc đến Lôi Đình Quân, chỉ có người nhắc đến chuyện Tôm He bị khóa kênh livestream.

Chuyện gì đây?

Là có người, hay là…

Tôi nhớ đến sự thay đổi quái lạ của Tôm He trong game, càng thấy bất an hơn.

Chuyện này đã không thể giấu được nữa, cũng không thể bỏ mặc được nữa.

Tôi gọi điện cho Ngô Linh, kể lại diễn biến của chuyện này.

“Ừ, cho nên cậu nghi ngờ năng lực của Bạch An có liên quan đến chuyện này, mà chuyện này cũng có liên quan đến chúng ta. Trong này có thể còn liên quan đến một người có năng lực tương tự với cậu.”

“Cũng không hẳn là có năng lực giống tôi. Có thể, người đó chỉ đơn thuần là bóp méo kí ức của người khác.” Tôi đoán.


Không phải chuỗi phản ứng do dòng thời gian phát sinh biến động gây ra, mà là năng lực tác dụng trực tiếp vào bản thân linh hồn.

Không phải tôi tự tin, tự kiêu thái quá, chỉ là xét trên logic, người có năng lực như tôi chắc là không nhiều. Nếu nhiều, Diệp Thanh cũng đâu cần phí đủ tâm tư để chọn dùng một tên cùi bắp như tôi. Luôn có chọn lựa thích hợp hơn mới đúng chứ.

Ngô Linh không bình luận gì về điểm này, chỉ nhắc nhở tôi: “Bất kể là loại nào thì cũng đều cực kỳ phiền phức. Tôi cũng mong người đó có năng lực giống cậu, vậy chúng ta còn có manh mối mà điều tra, chứ nếu là loại kia thì rất có thể chúng ta sẽ bị lừa mà không biết.”

“Ừ.” Tôi cũng đang lo vấn đề này.

“Tôi sẽ nhờ Nam Cung điều tra. Chắc là sẽ nhanh chóng tìm ra người chế tác trò chơi thôi. Còn Tôm He… cũng sẽ tìm ra nhanh thôi. Khi xưa chúng tôi có điều tra qua về thân phận của anh ta. Tôi nhớ là…”

Ngô Linh hình như vừa nói vừa trao đổi với Nam Cung Diệu ở bên cạnh.

Tôi nghe thấy tiếng nói loáng thoáng ở đầu dây bên kia, nhưng không nghe rõ nội dung.

“Tìm được rồi. Tên là Triệu Vĩ, người thủ đô, nhà anh ta đã báo cảnh sát rồi. Mất tích đúng vào hôm kênh livestream bị khóa, bạn gái anh ta báo cảnh sát, nói anh ta đột nhiên biến mất, không thấy anh ta ra khỏi nhà. Hiện tại cảnh sát chưa điều tra ra được manh mối nào hữu ích. Còn game đó…”

Ngô Linh ngưng một lát, mới nói: “Địa chỉ IP của người đăng lên mạng là ở nước ngoài.”

“Nước ngoài? Du học sinh? Tìm được không?” Tôi đứng dậy, căng thẳng đi loanh quanh mấy bước.

“Hiện tại, các nước vẫn đang trong giai đoạn hợp tác, có thể nhờ bên đó giúp đỡ. Nhưng mà, địa chỉ này… à…”

“Sao vậy?”

“Nhà trống, treo biển cho thuê, có thể đã bị người ta xâm nhập bất hợp pháp… Hả?”

Tim tôi giật thót một cái.

“Chủ thuê căn nhà đó gần đây nhất là một du học sinh trong nước. Là Tiểu Mễ.”

“Tiểu Mễ? Người bị linh hồn trò chơi kia hại? Bạn của Lôi Đình Quân?” Tôi cảm thấy không thể tin nổi.

Linh hồn trò chơi đúng ra đã tiêu diệt linh hồn của anh ta rồi mới phải chứ. Sao lại liên quan đến nơi anh ta thuê trước đây?

“Đúng vậy… Có thể sau khi chết cậu ta đã biến thành ma, ở lại trong ấy làm gì đó cũng nên.”

“Ngô Linh?” Tôi sững sờ gọi lớn.


“Sao vậy?”

“Không… hình như… à, không có gì.” Tôi lúng túng nói.

“Chúng tôi sẽ tìm cách lan tin này ra.”

“Mọi người chú ý an toàn.”

“Yên tâm đi.”

Ngắt máy.

Sự lúng túng trong lòng tôi vẫn chưa tan biến.

Tôi chạy đến kệ sách tìm thử, lấy ra bộ hồ sơ: “Khuôn mặt quái dị trên màn hình đen”.

Ghi chép trong hồ sơ cực kỳ rõ ràng.





Ngày 15 tháng 3 năm 2013, khóa video chưa qua kiểm duyệt “Du học sinh chết thảm, lại là một coser”, thời gian tải lên ghi trên video là “18 tháng 3 năm 2012”, người đăng là “Tiểu Khang 0803”. File video: 08020130315.wav.

Ngày 16 tháng 3 năm 2013, xác định được người chết là Biên Tiểu Hổ, sinh ngày 14 tháng 7 năm 1992, sinh viên đại học, chết ngày 18 tháng 3 năm 2012, khi tiến hành cos nhân vật trong game kinh dị nhập vai đã chết ngay tại chỗ, nghi là tự sát.

Ngày 17 tháng 3 năm 2013, liên lạc được người đăng video “Tiểu Khang 0803” là Lưu Khang. File ghi âm: 08020130317.wav.

Ngày 18 tháng 3 năm 2013, khu livestream trên trang web chia sẻ video blingbling phát sinh sự kiện quái dị. File video livestream: 08020130318.wav.

Xác nhận tài khoản kênh livestream “Tiểu Mễ yeah” là uploader về game kinh dị nhập vai nổi tiếng trên trang web chia sẻ video blingbling, lần gần đây nhất đăng video là ngày 7 tháng 2 năm 2012, lần cuối cùng đăng nhập tài khoản này là ngày 17 tháng 3 năm 2012, trước đó chưa từng làm livestream trên trang web chia sẻ video blingbling.

Ngày 19 tháng 3 năm 2013, xác nhận thân phận thật của “Tiểu Mễ yeah” là Chu An. Chưa tìm thấy dấu hiệu khác thường trong kho số liệu của máy chủ trang web chia sẻ video blingbling.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui