Tôm He vừa sờ soạng tường, vừa lẩm bẩm một mình, nhớ lại những chuyện trong game.
Tôi quan sát một lát, đột nhiên cảm thấy có gì đó khác thường.
Trong ý thức của Tôm He, không ngừng xuất hiện1Tiểu Mễ đã chết bởi linh hồn trò chơi, nghĩ đến trò chơi giải mã anh ta đã chơi sau cùng, nghĩ đến cái chết của anh ta.
Tôi dần nhớ lại, người ủy thác trong vụ “Khuôn mặt quái8lạ trên màn hình đen” không phải là Tiểu Mễ, người ủy thác hình như là một cô gái, không quan tâm đến mảng game… Cũng có thể là do đã xem video game nên mới bị cuốn vào2sự kiện đó… Người mà Tiểu Mễ liên lạc sau cùng là Lôi Đình Quân, cũng chính là uploader chế tác video quy trình đánh chiếm game “Tìm Linh”, chứ không phải người làm livestream Tôm He này.
Tôi bị4kẹt trong thân thể Tôm He, nhất thời thấy hối hận vì bản thân lười nhác không lấy bộ hồ sơ đó ra xem…
Kí ức vừa rồi chắc là không sai đâu nhỉ…
Tôi không chắc lắm.
Trong ý thức của Tôm He cũng không có kí ức rõ ràng. Tôi chưa nhìn thấy cái tên Lôi Đình Quân, chỉ nhìn thấy Tiểu Mễ. Hình như anh ta cũng chỉ có khái niệm mơ hồ về Thanh Diệp, biết sau khi Tiểu Mễ gặp nạn thì từng có người điều tra chuyện đó.
“Quái dị, trinh thám…” Tôm He dừng lại sự tìm kiếm vô ích, đấm vào tường một phát: “Rốt cuộc là sao đây! Có ai không! Có ai không!!!”
Anh ta gào lên, thường thì sau khi kêu gào xong sẽ to mồm chửi bậy.
Đến khi giọng đã khàn, anh ta mới thở hổn hển kéo chiếc ghế nhỏ rồi ngồi xuống.
Ngồi như vậy tất nhiên không hề thấy thoải mái chút nào.
Lúc anh ta đứng dậy, cái ghế bị đụng ngã. Anh ta cũng chẳng buồn dựng lên, mà lập tức nằm lên chiếc giường gỗ. Trên giường không có nệm, cứng ngắc, khiến lưng anh ta đau đớn.
Anh ta nằm ngửa trên giường, thẫn thờ nhìn lên cái bóng đèn sơ sài.
Nguồn sáng duy nhất trong phòng chính là cái bóng đèn đang rủ xuống từ trần nhà kia. Dây điện được nối trực tiếp vào bóng đèn, cũng chẳng có công tắc.
Sau khi nhìn một hồi lâu, đầu óc đang trống rỗng của anh ta đã bắt đầu suy nghĩ.
Tôm He ngồi dậy, kéo bàn học ở bên cạnh qua, rồi khom lưng nhặt cái ghế, chồng lên bàn.
Anh ta ngắm cái bóng đèn trên đầu, di chuyển cái bàn đến chỗ chếch qua một bên so với bóng đèn, rồi leo lên.
Trên trần nhà có một cái khe nhỏ.
Anh ta dùng móng tay cạy một hồi lâu, rồi đẩy mạnh, mày mò cả buổi, vẫn không thể gỡ cái khối ấy xuống.
Đây chắc chắn là cửa bí mật.
Tôm He dùng đốt ngón tay gõ gõ lên khu vực đó, có thể nghe thấy tiếng động, không phải rỗng ruột, nhưng trần nhà này không dày lắm.
Tông mạnh mấy cái, Tôm He cuối cùng đã nghe thấy một tiếng động khác thường.
Anh ta kiễng chân lên, áp tai vào trần nhà, rồi đấm mạnh vào.
Lạch cạch! Lạch cạch!
Là tiếng của then cài!
“Hèn gì… mẹ nó…” Tôm He chửi một tiếng, có chút sốt ruột.
Nếu cửa bí mật này cài chốt ở mặt ngoài, làm như vậy đương nhiên không thể mở được.
Tôm He thử tông vài lần, chiếc ghế dưới chân kêu lên cót két cót két, bắt đầu lắc lư.
Anh ta lập tức dừng lại, giữ vững cơ thể.
Như vậy thì không có chỗ để mượn lực.
Ánh mắt của Tôm He nhắm vào chiếc giường gỗ.
Anh ta nhảy xuống, đặt cái bàn lên giường, rồi đẩy qua vị trí khi nãy.
Lúc này leo lên lại, đã cao hơn một cái đầu.
Anh ta lại tông vài lần nữa, vẫn chưa ổn lắm, bèn xách cái ghế con lên, lùi lại một bước.
Vòng tay lại, đập mạnh chiếc ghế lên cửa bí mật.
Đoàng – chiếc ghế vỡ, cửa ngầm cũng thủng một lỗ.
“ĐMN!” Tôm He ôm đầu, chắn những mảnh gỗ vụn rớt xuống, thò tay ra sờ thử.
Anh ta đã mò thấy chốt cửa, vì thế dễ dàng mở cửa bí mật ra.
Tâm trạng của Tôm He không hề vì thế mà tốt lên.
Một phòng giam đơn giản, ba món đồ gia dụng di chuyển được, món nào cũng có tác dụng.
Anh ta lại nhìn cái bóng đèn đang ở sát bên, dùng một cái chân ghế, đập nhẹ một cái.
Rõ ràng cái bóng đèn được treo bằng dây điện, thế mà chẳng nhúc nhích gì.
Anh ta mạnh tay hơn một chút, vẫn vậy.
Đây là cảnh tượng cố định, không thể di chuyển.
Chuyện như vậy càng giống trong game hơn.
Tôm He thở hắt một hơi, vứt chân ghế, leo ra khỏi cửa bí mật.
Phòng giam vừa rồi là một gian phòng bán thành phẩm chẳng có gì cả, lên được bên trên, liền nhìn thấy sàn nhà bằng gỗ và giấy dán tường.
Không có đèn, chỉ có ánh sáng từ bên ngoài soi vào qua cửa sổ.
Bây giờ chắc là ban ngày, có điều trời đang âm u.
Tiết trời u ám như vậy, giống như in cảnh tượng chủ đạo trong game “Tìm Linh”. Phong cách của căn phòng cũng cực kỳ giống cảnh tượng trong game.
Tôm He quay đầu nhìn lại, cửa bí mật trên sàn nhà đã biến mất. Anh ta ngồi xuống sờ thử, sàn nhà bình thường, chẳng có cửa bí mật gì hết.
“Cái vừa rồi… là hướng dẫn cho người mới? Đứa con trai đó… Hình như họ không phải vẫn luôn ở đây, là dọn vào sau này. Sau khi ly hôn mới dọn vào… Người mẹ đã ngược đãi đứa con nhỏ trước khi ly hôn mà… Lý do ly hôn là cái này? Này, bây giờ không phải đang livestream game!” Tôm He gõ gõ đầu mình.
Tôi bị suy nghĩ này của anh ta làm cho phân vân.
Trong game hình như không có cảnh tượng như vậy. Cụ thể đứa con trai ấy bị ngược đãi thế nào, trong game cũng chẳng nói. Nếu nhốt dưới phòng ngầm… Hai mẹ con đó ở nhà 409, lấy đâu ra phòng ngầm?
Suy luận của Tôm He có thể là chính xác.
Nhưng ở đây, thực sự là cảnh tượng trong game sao?
Nếu như vậy, cảnh tượng vừa rồi lại được tính là gì? Bổ sung cho game? Hay đây là quá trình dẫn đến kết cục nào đó mà đến hiện tại chưa có người chơi nào trải qua?
Tôi thực sự nghĩ không ra lời giải đáp cho những câu hỏi ấy.
Tôi không giỏi mặt này.
Nhưng tôi không thể dùng năng lực. Mà tôi cũng chẳng nhìn thấy hay cảm nhận được âm khí.
Hoàn cảnh nơi đây thật đúng là khiến cho tôi bị ức chế, khiến Tôm He cảm thấy ức chế, nhưng đây là vì sự phối màu tối tăm của chỗ này, là vì đột nhiên rơi vào trong game kinh dị.
Vẫn đỡ hơn linh hồn trò chơi trước đây một chút…
Tôi bắt đầu so sánh.
Linh hồn trò chơi đó tạo ra một hệ thống trò chơi trong hoàn cảnh chân thực, nó hoàn toàn là đang nghiền nát người chơi, tùy ý bóp mép cảnh tượng, nhân vật, cốt chỉ để giết chết người bị nó bắt.
Ở đây hình như…
Tôm He đã kiểm tra xong gian phòng này.
Dựa theo quy tắc thông thường của game, anh ta chạm vào một lượt những thứ có thể di chuyển.
Anh ta đã phát hiện ra một khung ảnh, trong đó là bức ảnh gia đình ba người bị rách một góc, đầu của người cha đã mất. Tôi nhớ là trong Bad End của người chơi bị nhốt, hình ảnh kết thúc là đầu của người chơi được gắn lên trên. Khung ảnh có thể tháo ra, sau tấm ảnh ghi ngày tháng đã chụp.
Tôm He còn phát hiện được một sợi dây chuyền vàng trong ngăn kéo tủ quần áo, trên mặt dây chuyền có khắc chữ, một từ “Mỹ”, không biết có ý nghĩa gì. Anh ta cho sợi dây chuyền vào túi.
Bây giờ Tôm He đang hối hận là khi livestream không bỏ thứ gì đó trong túi.
Ngoài hai món này ra, những thứ khác trong phòng đều không thể di chuyển.
Có điều, phòng này là phòng ngủ, gầm của chiếc giường ngủ hai người có không gian rất rộng, đủ để Tôm He chui vào nấp.
Theo định hướng của game, đây chính là nơi người chơi ẩn nấp trong quá trình bị truy đuổi.
Tôm He bắt đầu thấy ớn lạnh.
Trong game, tòa lầu chung cư này có không ít tội phạm sát nhân biến thái.
Anh ta nghiêm túc tập dượt vài lần trong gian phòng, luyện tốc độ chui vào gầm giường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...