Đêm khuya thanh vắng, đang ngủ thì tôi chợt nghe thấy âm thanh.
Âm thanh được cố nén nhỏ lại, hình như có ai đó đang nói chuyện, có ai đó đang khóc nức nở.
Ai?
Cha mẹ?
Xảy ra chuyện gì?
Tôi lập tức trở nên căng thẳng.
Tôi muốn tỉnh dậy, muốn nghe rõ những âm thanh ấy.
Nhưng thân thể tựa như bị đè chặt, bị ma đè, không thể ngồi dậy, thậm chí chẳng mở nổi mắt.
Những âm thanh khi1ẩn khi hiện ấy dần rõ lên.
Tôi cũng đã cảm nhận được một chút ánh sáng, tựa như đôi mắt đã mở ra được một chút…
Màu đen…
Không đúng, là người ta mặc quần áo màu đen.
“Thật đáng tiếc. Mấy ngày nữa là đến hôn lễ của cháu gái bà ấy rồi.”
“Hôn lễ không bị ảnh hưởng chứ?”
“Không. Bên nhà trai hôm nay cũng đến. Rất thông cảm cho họ.”
Tiếng nói chuyện khiến tôi ngừng vùng vẫy.
Giọng nói8này… hoàn toàn lạ lẫm, cộng với tiếng nước ngoài vô cùng rõ ràng…
Tôi đã tỉnh hẳn.
Vừa mở mắt liền nhìn thấy gian phòng khách chật kín người.
Những người xung quanh đều mặc quần áo màu đen, phụ nữ mặc váy dài màu đen, đầu đội khăn voan màu đen, che kín nửa khuôn mặt. Đàn ông thì mặc đồ vest đen, một số người còn đội mũ phớt.
Tay tôi đang bị kéo đi. Quay đầu lại,2liền nhìn thấy một người phụ nữ lạ cũng đang mặc quần áo màu đen.
Tay tôi rất nhỏ, nằm lọt trong lòng bàn tay đeo găng đen của người phụ nữ.
Tôi bay lên, nhìn rõ đối tượng mình nhập vào.
Khuôn mặt này tôi còn nhớ như in, ở trong tấm ảnh đã được xem lúc sáng. Tấm ảnh ấy khá mờ, lại là ảnh chụp cả gia đình, đứa bé gái đứng bên cạnh cha mẹ, ở4mép ngoài cùng của bức ảnh.
Là bà Enna! Khi bà ta còn nhỏ!
Tôi thực sự không ngờ mình sẽ mơ thấy bà ta.
Bà Enna không nhìn thấy tôi, đôi mắt xanh lam đang nhìn về phía trước chếch qua trái.
Tôi quay qua thì chỉ thấy một ông cụ đang ngồi trên sofa.
Kết nối cảm nhận của tôi với Enna lại với nhau, tôi đã nhìn thấy hình ảnh mà cô bé nhìn thấy.
Chỗ người ngồi trên sofa đã hiện ra một chiếc bóng ảo, hệt như hai người đang lồng vào nhau.
Người có thực thể, rõ ràng hơn chính là cụ ông mà tôi đã nhìn thấy, cụ bà còn lại chỉ là một chiếc bóng mờ ảo.
Có người bước đến, hỏi thăm gì đó. Cụ ông phản ứng khá chậm, ngẩng đầu lên nhìn người đó, tỏ vẻ vừa chợt hiểu ý, đứng dậy. Hai bên khách sáo, hàn huyên vài câu. Người đó dìu cụ ông, được cụ ông dắt về phía gian phòng ở bên trong.
Bóng ảo của cụ bà đã trở thành bóng người duy nhất.
Tóc cụ bà đã bạc trắng, mặc chiếc váy chấm hoa ở nhà, khẽ cúi đầu, vẻ mặt đờ đẫn, mắt khẽ nhắm lại, hệt như đang ngủ gật.
Enna quay qua nhìn mẹ mình. Mẹ của cô bé đang nói chuyện với anh và chị của cô bé.
Enna lại nhìn qua bà cụ kia.
Trong lòng cô bé đang khá thắc mắc.
Cô bé biết bà cụ ấy là bà nội Elizabeth của mình, trước khi cô bé đến, mẹ bảo bà nội Elizabeth đã chết rồi, trước đó còn nhìn thấy quan tài đặt trong nhà, mẹ bảo, bà nội Elizabeth ngủ trong ấy.
Ở lứa tuổi của Enna, e là vẫn chưa hiểu chết là gì.
Có người đến, chào hỏi mẹ của Enna.
Nghe hai người nói chuyện thì người này hẳn là con dâu của bà cụ.
“Bác gái, bà nội Elizabeth không nghe lời, chạy ra ngoài rồi.” Enna đột nhiên nói.
“Gì cơ?”
Hai người lớn kia đều không hiểu.
Enna chỉ về phía sofa: “Bà nội Elizabeth chạy ra ngoài rồi. Không ngoan ngoãn ngủ trên chiếc giường màu đen kia.”
Hai người kia nhìn qua sofa theo bản năng.
Chiếc ghế sofa đơn vẫn trống trơn.
“Enna, con đang nói gì thế?”
“Đừng có đùa kiểu ấy, Enna. Hôm nay không phải ngày để nói đùa. Bà nội Elizabeth của con… bà…” Người phụ nữ nghẹn giọng.
Enna hoàn toàn không hiểu ý của hai người lớn, thắc mắc nhìn về phía sofa.
Tôi cảm thấy ý thức của Enna đang dần thay đổi. Cảm giác này, giống lúc tôi sử dụng nặng lực thì cảm thấy máu trong người lưu chuyển một cách kì dị.
Enna không hề cảm nhận thấy.
Chắc là thắc mắc đã khiến bé sử dụng năng lực mà chẳng tự hay biết.
Đây có thể là một loại bản năng.
Như một người muốn chớp mắt thì có thể chớp được ngay, không cần phải suy nghĩ sẽ liên quan đến dây thần kinh và vùng cơ nào.
Enna nảy sinh thắc mắc, muốn được giải đáp.
Bà cụ trên ghế sofa đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Enna, mỉm cười với cô bé.
Enna cảm thấy mình đã được khích lệ, gỡ tay mẹ ra, chạy về phía chiếc ghế sofa đơn, dang rộng hai tay về phía cụ bà đang ngồi trên ghế.
Cô bé nhào vào lòng ghế.
Điều này lại khiến bé thấy khá khó hiểu.
Ngẩng lên, hai bà cháu mắt chạm mắt.
“Enna!” Mẹ của Enna đang khá giận.
Những quan khách đến phúng viếng ở xung quanh nhìn về phía Enna.
Con dâu của cụ bà đỏ hoe đôi mắt: “Đừng la con bé. Nó mới bao lớn chứ… Lúc mẹ còn, luôn ngồi ở đó. Enna vừa đến, liền được mẹ ôm lấy đặt lên đùi, cùng ngắm những chiếc nhẫn đẹp…”
Bà ta vừa nói như thế, những người xung quanh cũng ngậm ngùi theo.
Enna muốn nói gì đó, chợt một bàn tay sù sì, lạnh lẽo đặt lên đầu cô bé.
Enna quay lại nhìn cụ bà.
“Bé ngoan. Nghe bà nội kể chuyện, chịu không?”
Enna do dự một lát rồi gật đầu, ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế, dựa lưng vào tay vịn, hai chân buông xuống đong đưa mấy cái. Đôi giày đen nhỏ xíu va vào chân ghế sofa.
Những người xung quanh đã dời sự chú ý. Mẹ của Enna cũng không còn quản thúc cô bé nữa.
“Bà nội đã chết rồi mà.” Cụ bà vuốt ve bím tóc của Enna: “Người sống không thể nhìn thấy người đã chết.”
Enna nhìn bà cụ say sưa.
“Enna là một đứa bé đặc biệt. Thượng đế ban tặng cho cháu một thiên phú, cháu nhìn thấy được người đã chết, cháu phải quý trọng cái thiên phú này. Cháu ngoan… nếu cháu không nhìn thấy bà, thì bà chỉ biết ngồi một mình ở đây. Bây giờ, cháu có thể nghe bà nói chuyện.” Bà cụ nở một nụ cười hiền từ: “Bà đi đột ngột quá, cứ ngỡ sẽ được nhìn thấy chị Sally của cháu mặc áo cưới cơ.”
“Cháu thấy rồi. Hôm đó mẹ đưa cháu đi xem.” Enna nói: “Chị trong tiệm khen người chị Sally rất cao, da rất trắng, rất xinh đẹp.”
Do xung quanh đang yên lặng, cô bé nhỏ giọng xuống trong vô thức.
Chẳng ai chú ý đến lời cô bé nói ở trong góc này.
Cụ bà bật cười: “Chị Sally đẹp không?”
Enna gật đầu, nở một nụ cười ngọt ngào.
“Hôm ấy Enna sẽ làm phù dâu nhí rải hoa nhỉ?”
Enna lại gật đầu, đôi tay mân mê chiếc váy nhỏ: “Nhưng mà… nhưng mà cháu không xinh… hơi béo…”
Cô bé vẫn còn nét bụ bẫm của trẻ sơ sinh, bụng hơi to, trên cánh tay và cẳng chân đều mập núng nính.
Enna đang rất rầu rĩ.
Bà cụ xoa xoa cái bụng bé tí của Enna: “Enna đâu có béo đâu. Enna là trẻ con, nên mũm mĩm. Chị Sally lúc cỡ tuổi cháu, cũng như vậy mà. Bà lúc nhỏ, cũng như vậy.”
Enna nhìn bà cụ, đôi mắt sáng long lanh.
“Cháu nhìn nè, bây giờ bà đâu còn thịt nữa đâu.” Cụ bà đưa cánh tay ra.
Trên cánh tay đã không còn những thớ thịt thừa, mà chỉ có một lớp da nhăn nheo.
“Đây là giai đoạn rất bình thường. Ai rồi cũng sẽ lớn lên, rồi già đi. Enna, đây là chuyện rất bình thường. Không cần buồn làm gì.”
Enna nhìn bà cụ, nhạy bén cảm nhận được gì đó.
“Một người được sinh ra đời thì sẽ chết đi, đều là chuyện rất bình thường. Không cần phải đau khổ.” Bà cụ đưa bàn tay lạnh lẽo xoa xoa lên má Enna: “Đừng buồn vì bà.”
“Enna.” Mẹ Enna gọi.
Enna được mẹ đỡ đứng lên, dẫn ra ngoài.
Những người khách xung quan cũng đã bắt đầu lục đục rời đi.
Chắc là sắp ra nghĩa trang, đem quan tài của bà cụ đi chôn cất.
Enna quay đầu lại, nhìn thấy bà cụ vẫn còn ngồi trên sofa, khẽ vẫy vẫy tay với mình, mỉm cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...