Hồ Sơ Bí Ẩn

“Cậu nói tiêu hóa?” Tôi rít qua kẽ răng.

Thiếu niên sững sờ nhìn tôi, rồi sững sờ gật đầu.

“Làm nó xuất hiện ra ngay! Có nghe không!” Tôi gầm lên.

Thiếu niên giật bắn người, nhắm nghiền mắt lại.

Tôi cứ ngỡ cậu ta sợ quá, đang định tóm lấy cậu ta gầm lên lần nữa, thì cảm thấy sự biến đổi âm khí xung quanh.

Có thứ gì đó sắp xuất hiện!

Tôi1nhìn quanh, nâng cao cảnh giác!

Hai ba giây sau, tôi đã nhìn thấy khối màu đỏ ấy.

Bốt điện thoại xuất hiện ngay bên cạnh tôi, tôi thò tay ra là có thể chạm được nó.

Tôi lập tức đưa tay đến, nắm lấy tay cầm của cửa bốt điện thoại.

Trong bốt điện thoại đang trống rỗng.

“Họ đâu?” Tôi hoảng hốt hỏi.

“Họ…” Thiếu niên lại bắt đầu ấp úng.

Trong bốt điện thoại8vang lên tiếng chuông.

Tôi mở cửa bốt điện thoại ra, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại ấy.

“Ai gọi đến?” Tôi hỏi.

Tôi tin là thằng nhóc này biết câu trả lời. Lòng tôi cũng đã có một câu trả lời.

Tôi vẫn nắm lấy cổ tay thiếu niên, có thể cảm nhận được sự run rẩy của cậu ta.

“Là… là khi nãy…”


“Đã, chết rồi?” Tôi gằn giọng hỏi lại.

Thiếu niên im lặng.

Tiếng2chuông điện thoại vẫn đang reo.

“Anh Kỳ!”

Gã Béo và Tí Còi đã đến.

Tôi siết chặt cửa bốt điện thoại, năng lực tự động phóng ra.

Thoáng chốc, tôi cảm nhận được bốt điện thoại đang biến đổi.

“Á!” Thiếu niên hoảng hốt la lên.

Bốt điện thoại vuông vức thình lình biến đổi, thành bốt điện thoại công cộng kiểu mở ở thời rất xưa.

Vỏ ngoài đã mất, chỉ còn lại chiếc điện4thoại công cộng được treo trên một cây trụ, còn có một mái dù để che mưa che gió.

Tay tôi chợt rơi xuống.

Tiếng chuông điện thoại ngưng bặt, điện thoại công cộng cũng biến mất.

Cái thứ này…

Tôi quay qua nhìn thiếu niên.

Cậu ta lắc đầu lia lịa, vội vàng nói: “Em, em không biết… Em… cái đó, vừa rồi nó…”

“Đã chết rồi?” Tôi hỏi.

Thiếu niên sợ hãi lén liếc nhìn tôi một cái, cụp mắt xuống, khẽ gật đầu: “Nó… bây giờ nó, vừa vào, liền, liền…”

“Người sống vừa vào là chết ngay?” Tôi hỏi.

Thiếu niên không dám nhìn tôi, gật đầu thật khẽ một cái: “Lập tức sẽ… không chống cự nổi… bên trong lẫn bên ngoài… sau đó, liền bị, liền bị tiêu hóa sạch… tất cả đều…”


Nước mắt của thiếu niên rớt xuống đất, rồi lập tức biến mất.

“Anh Kỳ, vừa rồi là…” Tí Còi lại gần, dè chừng nhìn chăm chăm thiếu niên.

“Ngu Tiểu Cầm sao rồi?”

“Bà ta không sao. Bọn tôi không cho bà ta biết.”

“Ừ. Hai cậu lùi ra xa xa một chút. Làm nó xuất hiện lại. Một lần nữa.” Lời này, là tôi ra lệnh cho thiếu niên.

Thiếu niên ngẩng đầu lên, khá kinh ngạc, rồi lập tức gục đầu xuống, nín khe.

“Nó đã tách khỏi cậu rồi đúng không? Tôi tiêu diệt nó thì sẽ ảnh hưởng gì đến cậu? Hay là cậu có suy nghĩ gì khác?” Tôi lạnh lùng hỏi.

Thiếu niên khẽ nhìn tôi, muốn nói lại thôi.

Tôi cau mày thật chặt.

Cậu ta nói ngay: “Không phải, không phải… là em… bây giờ em…” Mặt cậu ta đỏ gay, hình như đang cảm thấy cực kỳ oan ức: “Nó, nó biết em, sẽ… Bây giờ em không còn cách nào cả…”

Tôi nghiến răng ken két.

Thằng nhóc này đang cố tình, hay nó thực sự ngốc đến thế?

Bất kể là ngốc thật, hay cực kỳ xấu thì cùng sẽ rất phiền phức.

Sắc mặt tôi đang biến đổi liên tục như tâm tư của tôi.

Hầu như trong tích tắc, tôi đã muốn tiêu diệt ngay con ma này, không chừng như vậy sẽ giải quyết được tất cả.

Vấn đề của mẹ con Thang Văn, chắc vẫn có thể thay đổi hiện thực đã chết của họ thông qua cảnh mộng.

Khá phiền phức, nhưng cũng là một hướng đi, tính khả thi cũng không thấp.


Thiếu niên rất nhạy cảm, cảm nhận được gì đó, sợ hãi nhìn chằm chằm tôi, há hốc mồm, bộ dạng sắp khóc đến nơi.

“Tạm thời kiếm chỗ nào đó đã. Tốt nhất là liên lạc với Thanh Diệp.” Gã Béo đặt tay lên vai tôi: “Anh Kỳ, bình tĩnh lại đã.”

Tôi thở hắt ra một hơi.

Bình tĩnh lại.

Nếu bây giờ…

Chuông điện thoại di động vang lên, là Ngô Linh gọi điện đến.

Thật đúng lúc quá.

Tôi kể rõ tình hình, bên Ngô Linh bảo tôi gọi cả Tí Còi và Gã Béo theo.

Do mang theo con ma này, điểm hẹn sẽ là phòng nghiên cứu.

Tôi nhìn chằm chằm con ma một lát. Cậu ta lại trở nên đầy sợ hãi.

Giống như một con vật nhỏ, có một loại trực giác, biết lúc nào có nguy hiểm.

“Đi theo bọn tôi.” Tôi lôi cậu ta đi.

Tôi không dám buông tay, sẵn sàng dùng năng lực bất kì lúc nào.

Trên đường, tinh thần tôi luôn căng thẳng. Gã Béo và Tí Còi cũng thế.

Con ma đã dần bớt căng thẳng, hình như đã ngậm bồ hòn làm ngọt, chấp nhận hiện trạng này.

Mất một chút thời gian đã về lại nội thành, sau khi vào thôn Sáu Công Nông, vẻ mặt của con ma đã có biến đổi. Cậu ta lại rơi vào trạng thái bất an, giống như động vật ăn cỏ một mình lạc vào lãnh thổ của thú săn mồi. Cậu ta dáo dác nhìn quanh, nhưng rất nhanh, ánh mắt đã cố định tại lầu số 6, khẽ ngẩng lên, nhìn về phía tầng 6.

Con ma này cũng không phải vô năng.

Trên người cậu ta có âm khí, không nồng đậm, cũng không có ác ý. Nếu so sánh, thì giống như không khí không mùi không màu, không có cảm giác nó đang tồn tại gì cả, rất dễ bị người ta bỏ qua. Dẫu là lúc tinh thần căng thẳng, âm khí trên người cậu ta cũng mang lại cho người ta cảm giác vô hại.

Tôi lại vì thế mà hồi hộp hơn.

Khác với hoàn cảnh ở Hối Hương, núi Quảng Nguyên. Tôi nhận ra, chỉ cần mình lơ đễnh một cái, sẽ lập tức buông lỏng sự giám sát đối với cậu ta. Như vậy quá nguy hiểm.

Đã nhìn thấy xe của nhóm Thanh Diệp ở dưới chân tòa lầu số 6.

Ba người chúng tôi dẫn con ma ấy lên lầu.


Khi đi lên cầu thang nối tầng năm với tầng sáu, con ma này càng trở nên căng thẳng. Cậu ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của cửa ra vào dị không gian.

Quả nhiên rất cảnh giác, cảm giác rất nhạy bén.

Nhóm Tí Còi đi trước, gõ cửa.

Người mở cửa là Ngô Linh.

“Mọi người đến rồi à.” Ngô Linh chào một tiếng.

Trong phòng, người của Thanh Diệp đã tập hợp đủ. Tôi nhìn thấy dấu ấn hình người trên vị trí trống không của sofa. Diệp Thanh cũng có mặt!

Con ma ấy rất sợ Diệp Thanh, nấp sau lưng tôi.

Ánh mắt của bốn người trong nhà đều đang nhắm vào cậu ta. Cậu ta càng sợ hãi hơn, người run bần bật, đầu đã sắp gục đến tận ngực.

“Ngồi đi.”

Nam Cung Diệu và Cổ Mạch nhường lại một chỗ, đứng đằng sau ghế sofa phía bên kia.

Tôi nhấn con ma ấy ngồi xuống.

Trên ghế sofa đối diện, người ngồi ở giữa chắc là Diệp Thanh, Ngô Linh sau khi ngồi xuống bên cạnh anh ta thì Lưu Miểu liền đứng lên, đến bên cạnh con ma.

Với tư thế ấy, vừa nhìn sẽ biết ngay là đang đề phòng cậu ta làm bừa gì đó.

Con ma kia co rút người lại, vẫn đang gục mặt xuống.

“Vừa rồi đã có thể giết cậu. Nhưng, chúng tôi có một số việc cần xác nhận một chút. Nếu cậu phối hợp, chúng tôi sẽ chọn cách siêu độ cho cậu, để cậu có cơ hội đầu thai.” Ngô Linh nói.

Con ma kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhưng hình như ánh mắt vừa chạm phải cái bóng của Diệp Thanh liền rụt đầu lại. Hai tay cậu ta đang gồng lên, siết chặt nắm đấm, cả người đều trở nên phấn chấn, hình như đang mập mờ để lộ ra một chút sự vui mừng lẫn lo lắng.

Nếu những biểu hiện này đều là diễn…

“Nói trước tên và những gì cậu đã trải qua đi.” Ngô Linh nhẹ nhàng nói.

“Em, em tên La Mục, La là họ La kia, Mục trong Mục Dương (chăn dê).” Cậu ta lập tức trả lời, sau khi giới thiệu về mình, cậu ta lại bắt đầu nói lắp, ngắc ngứ cả buổi trời.

“Cậu làm sao mà chết?” Ngô Linh đưa cho cậu ta một gợi ý.

Con ma kia cúi mặt xuống, ủ dột nói: “Không, không biết… Có lẽ là, có lẽ là… chết đói…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui