Trên mặt của Ngu Tiểu Cầm đã có nhiều biểu cảm của người bình thường hơn.
Tôi không giục bà ta, sau khi đợi được mười phút, mới trông thấy vẻ mặt của bà ta đã có chút thay đổi.
Bà ta bất an nhìn qua tôi: “Tôi, tôi không biết… mấy năm1ấy, tôi…”
“Đừng vội, bà cứ nhớ lại thật kĩ. Mấy lần bà ngủ thiếp đi ấy, đều là ở trong bốt điện thoại sao?” Tôi từng bước dẫn dắt hướng tư duy của Ngu Tiểu Cầm.
Ngu Tiểu Cầm chau mày lại: “Không biết, không biết…” Bà ta ôm lấy đầu: “Tôi8không nhớ nổi. Đã quá nhiều năm… không biết những năm ấy rốt cuộc… gia đình tôi, gia đình tôi!”
Bà ta đột nhiên ngồi thẳng dậy, siết chặt tấm ảnh cưới, hấp tấp định xuống giường.
Ngu Tiểu Cầm giống như người vừa tỉnh dậy sau giấc mộng dài… Nói chính xác2hơn, thì giống người thực vật vừa tỉnh dậy sau nhiều năm hôn mê. Hình như mới vừa ý thức được mình không chỉ có người chồng đã qua đời, mà còn những người thân khác. Ngay khoảnh khắc này bà ta mới nhớ lại, nhiều năm qua mình đã sống4trong ngơ ngẩn đờ đẫn, không lưu lại trong đầu bất kì kí ức nào.
“Gia đình tôi…” Ngu Tiểu Cầm hoảng hốt đứng bật dậy.
Tôi đỡ lấy thân thể đang loạng choạng của bà ta, trong lòng ngậm ngùi.
“Bà có biết phương thức liên lạc với gia đình không?” Gã Béo hỏi.
Ngu Tiểu Cầm quay đầu lại, hình như đang tìm gì đó.
“Di động?” Tí Còi hỏi.
Trong nhà không có vật dụng gì dư thừa, không thấy có thiết bị điện. Trong này không có nhà bếp và nhà vệ sinh, nấu nướng chắc cũng dùng chiếc lò vi sóng đang nằm trên bàn. Xoong nồi, chén đũa đều đặt trên kệ, số lượng ít đến tội nghiệp.
“Nhớ số điện thoại không?” Tôi vừa hỏi vừa lấy di động của mình ra.
Ngu Tiểu Cầm gật đầu thật mạnh.
Tôi đưa điện thoại cho bà ta.
Bà ta bấm số một cách không được thuần thục lắm.
Cuộc gọi được thực hiện, vẻ mặt của Ngu Tiểu Cầm liên tục thay đổi. Ánh mắt bà ta đột nhiên thất thần.
Tôi nhẹ nhàng lấy chiếc điện thoại khỏi tay người phụ nữ.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói của hệ thống.
“Không có số này.” Tôi ngắt máy, gọi cho Phó Doanh, nói rõ tình hình.
Hiện tại chắc Phó Doanh đã tan sở, nhưng hình như ông ta đã có chuẩn bị trước, bảo sẽ liên lạc với người nhà của Ngu Tiểu Cầm ngay.
Gã Béo đỡ Ngu Tiểu Cầm ngồi xuống.
Bà ta tựa như bị bại liệt, ôm lấy mặt, hai tay run rẩy.
Tôi cảm nhận được là bà ta đang khóc, nhưng không nghe thấy tiếng khóc cũng chẳng thấy nước mắt rơi.
Không lâu sau, tôi đã nhận được cuộc gọi từ một số lạ.
Giọng nói ở đầu dây bên kia là của phụ nữ, nghe ra đã đến tuổi trung niên, giọng rất trầm, cảm xúc không ổn định.
“Chào bà…” Tôi thông báo sơ qua tình trạng của Ngu Tiểu Cầm, bà ta im lặng hồi lâu, mới nhận lời sẽ qua ngay.
Ngắt máy, tôi quay qua thì nhận thấy Ngu Tiểu Cầm đã không còn run nữa. Chỉ là bà ta lại đang đờ người ra, hệt như bị rút mất hồn vía. Khác với trạng thái thất thần trước đó, lần này đã thực sự mất sạch ý thức, trong đầu không nghĩ gì cả, thậm chí không nhớ đến chồng nữa.
Ba người chúng tôi gọi điện về nhà, bảo sẽ về muộn, rồi thông báo cho Ngô Linh và nhóm của Trần Hiểu Khâu biết một tiếng.
Chuyện của Ngu Tiểu Cầm, e là sẽ tốn không ít thời gian và công sức của chúng tôi.
Với trạng thái hiện tại Ngu Tiểu Cầm thì không thể cung cấp cho chúng tôi manh mối về bốt điện thoại. Bây giờ tôi chỉ hy vọng khi người thân đến, Ngu Tiểu Cầm sẽ mạnh mẽ trở lại, sau đó phối hợp với chúng tôi để điều tra rõ ràng về chuyện bốt điện thoại, rồi tiêu diệt nó.
Thời gian cứ thế trôi qua khoảng một giờ.
Chúng tôi hỏi Ngu Tiểu Cầm có muốn ăn cơm không, bà ta lại biến thành một pho tượng, không đoái hoài gì đến chúng tôi nữa.
Hàng xóm đã có người trở về, trong tòa lầu lan tỏa mùi khói dầu kì quái, đủ thứ mùi thức ăn trộn lẫn vào nhau, không hề kích thích cảm giác thèm ăn, trái lại còn khiến người ta thấy buồn nôn.
Trong nhà cũng không ai nói gì, ba chúng tôi cũng đứng mãi như thế.
Mãi đến khi có người gõ cửa, tinh thần chúng tôi mới phấn chấn trở lại.
Ngu Tiểu Cầm vừa sợ vừa có vẻ mong ngóng nhìn về phía cửa.
Do cách âm trong lầu rất kém, tiếng gõ cửa cũng không biết có phải đang gõ nhà chúng tôi đang đứng hay không.
Tí Còi ra mở cửa, người đứng ở bên ngoài khiến tôi có cảm giác như trút được gánh nặng.
Đó là một người phụ nữ có diện mạo đoan chính, mặt nghiêm nghị, trên mặt hằn lên những nếp nhăn của tuổi tác. Nếp nhăn ở đuôi mắt và đôi má xệ xuống cho biết bà ta đã không còn trẻ. Dù đã nhuộm tóc, ăn mặc kể ra cũng khá là thời thượng, thần sắc cực kỳ tốt, nhưng bà ta vẫn để lộ ra một chút mệt mỏi của người lớn tuổi.
Sau lưng bà ta là một thanh niên trẻ, rất cao lớn, có khuôn mặt giống người phụ nữ.
Điểm giống nhau ở khuôn mặt của hai mẹ con này, cũng được nhìn thấy trên khuôn mặt của Ngu Tiểu Cầm.
Tí Còi mời họ vào.
Người phụ nữ chào hỏi chúng tôi một cách nghiêm túc, thần thái căng thẳng, không thèm nhìn Ngu Tiểu Cầm lấy một cái.
Đến khi chúng tôi giới thiệu với nhau xong, mới biết người phụ nữ này họ Thang, là dì ruột của Ngu Tiểu Cầm.
“Dì…” Ngu Tiểu Cầm khe khẽ gọi.
Thang Văn bấy giờ mới nhìn sang Ngu Tiểu Cầm. Bà ta bước đến, giương tay lên.
Bốp – một cái tát giáng xuống.
Ngu Tiểu Cầm bị tát, lệch mặt qua một bên.
Dù vậy, bà ta không kêu đau, thậm chí không phản ứng gì cả.
“Mày còn biết tao à! Mày còn nhận ra tao à! Tao cứ ngỡ mày vứt bỏ hết chúng tao rồi chứ! Chồng mày chết, mày liền vứt bỏ hết mọi thứ! Mày được lắm! Mày giỏi lắm! Mẹ mày cả đời vất vả vì mày, mày lại đối xử với bà ấy như thế! Mày biết khi mất bà ấy đã nói gì với tao không?” Cơn giận của Thang Văn đã lên đến đỉnh điểm, không thể nhịn nổi, nhưng trong đôi mắt lại ngấn đầy lệ.
Ngu Tiểu Cầm khe khẽ run rẩy, co ro nhìn Thang Văn.
“À, mày đâu có biết mẹ mày chết rồi đúng không! Mày có biết cha mày chết, mẹ mày cũng chết rồi không? Họ nhập viện, là nhờ hàng xóm gọi xe cấp cứu đó! Bệnh viện liên lạc với bọn tao, là bọn tao tiễn họ đoạn cuối! Chôn cất cũng là do bọn tao làm! Lúc tìm mày, mày đang làm gì? Mày đang làm gì hả!” Thang Văn chảy nước mắt, đưa tay giật lấy tấm ảnh trong tay Ngu Tiểu Cầm.
Ngu Tiểu Cầm đưa tay tới theo bản năng, định giật lại tấm ảnh.
Nhưng đã muộn.
Thang Văn dùng tấm ảnh đánh lên mặt Ngu Tiểu Cầm, rồi xé nát nó: “Mày đang khóc cho chồng! Mày khóc chồng đến hai mươi năm! Đi tìm chồng mày đến hai mươi năm! Mày tìm được không? Hả? Mày tìm được không? Nó chết rồi! Nó chết rồi! Mày đi đâu tìm nó? Mày đi đâu tìm nó hả!”
Mảnh vụn của tấm ảnh rơi xuống đầu gối của Ngu Tiểu Cầm, rồi rơi xuống đất.
Nửa bên có hình của Ngu Tiểu Cầm lật lại, nửa bên người chồng ngửa lên. Nụ cười của người đàn ông trong tấm ảnh khá gượng gạo, có vẻ đang căng thẳng, nhưng bàn tay đặt trên đầu gối đang nắm chặt tay của Ngu Tiểu Cầm.
Nước mắt của Ngu Tiểu Cầm đã rớt xuống: “Cháu biết, cháu biết anh ấy chết rồi…”
Thang Văn thở hồng hộc. Con trai bà ta bước đến đỡ lấy bà ta.
“Xin lỗi. Chuyện của chị tôi…” Anh ta nhìn chúng tôi, rồi lại nhìn hai người phụ nữ.
“Vâng… Chắc là bà Ngu đã bị sốc quá nặng, nên mấy năm ấy đã…” Tôi nói.
“Nó điên rồi! Nó đã phát điên! Phát điên từ lâu rồi!” Thang Văn lại nổi giận: “Từ khi nhận được cuộc gọi ấy thì nó bắt đầu điên! Nó nhận được điện thoại của ai đó bên đường, rồi tự nhận là người thân! Lúc đó đầu óc đã không còn bình thường! Từ đầu tôi đã bảo chị tôi đưa nó đến bệnh viện, khám bệnh thần kinh! Nhưng họ lại không nỡ! Bây giờ tốt chưa! Bây giờ thì tốt quá rồi! Hỏng cả cuộc đời người con gái, bọn họ chết không nhắm mắt mà!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...