Suy luận này của Trần Hiểu Khâu thực sự quá có lý, khiến tôi không thể không tin.
Và nó khiến tôi càng lo lắng hơn.
Chúng tôi thực sự chẳng có cách nào hay, tạm thời chỉ1còn cách phó mặc cho số mệnh.
Chiều, chúng tôi chạy qua khu nhà bố trí di dời, đến ngoại ô phía Nam một chuyến.
Khu dân cư lấy ngay tên đường làm tên, nên rất dễ nhớ,8cũng giống như khu giải tỏa, chia ra thôn 1, thôn 2, thôn 3… mấy khu dân cư như thế. Lúc phân phối, lại không phân phối như ban đầu, mà là để cho người có2quyền tài sản chọn, nên nhà được phân cho toàn hộ dân ở thôn Sáu Công Nông đều nằm rải rác.
Hôm nay đến đây chỉ có tôi, Gã Béo và Tí Còi. Tổ của Tưởng Hựu4và những tổ khác vẫn chưa hoàn thành công tác kí kết toàn bộ, vẫn đang bận rộn với những việc kia. Chúng tôi là nhân viên công tác của Phòng Di dời, cũng kể như đang đại diện cho cả Phòng Di dời đến đây kiểm tra tình hình.
Trước đó đã gọi điện liên lạc, sau khi tìm được ủy ban và chủ đầu tư, chúng tôi liền được đưa đi một vòng, tham quan sơ qua tình hình của khu dân cư.
Các công trình đồng bộ đã xây dựng xong, nhưng vẫn chưa có người kinh doanh vào hoạt động. Cả vùng ngoại ô phía Nam đều vô cùng vắng lặng.
“… Đang đàm phán, cũng có đến mấy nhà kinh doanh kí hợp đồng rồi. Nhưng phải trang trí, chuyển hàng về, bố trí nhân viên… còn có nhà ở bên này trên căn bản là còn trống không, thôn 11 ở phía kia vẫn đang xây, công nhân và xe công trình nhiều lắm. Có điều, công tác bên các cậu đã hoàn thành toàn bộ, đến khi người ta chuyển qua đây, chắc cũng sang năm nhỉ? Giữa năm của năm tới, trễ nhất là cuối năm, những thứ này đều sẽ làm xong.”
Người phụ trách ủy ban phường bên này là một người đàn ông trung niên béo tốt và hơi hói, tên là Phó Doanh. Lúc trẻ, chắc là một anh chàng đẹp trai. Bây giờ vóc dáng đã thay đổi, nhưng trên khuôn mặt vẫn còn đôi chân mày rất rậm, nhìn vào cực kỳ có sức hút.
Tôi nói: “Tốt nhất là có thể làm xong trọn vẹn. Cư dân di dời có khá nhiều người cao tuổi. Họ cũng vì muốn ở nhà mới, nên mới dọn qua đây, nếu các công trình đồng bộ đều đã hoàn thành, cũng sẽ tiện lợi cho họ. Bằng không lại phải thuê nhà, hoặc ở chung với con cái, họ cũng thấy không được quen lắm.”
“Công trình đồng bộ chắc chắn sẽ làm xong. Kế hoạch ban đầu là xây dựng khu dân cư hoàn thiện, điểm này Phòng Di dời của các cậu cũng biết đấy.”
“Đúng vậy. Quy hoạch rất tốt. Bên chúng tôi cũng đã xem qua vật phẩm, về cũng có cái để báo lại họ, để họ yên tâm. Họ cũng đã lớn tuổi, không tiện đi xa.”
“Các cậu vất vả quá. Chúng tôi cũng không ngờ có khu dân cư lại hoàn thành kí kết nhanh đến thế. Các cậu làm việc thật là tốt.”
“Chủ yếu vẫn là do họ chịu phối hợp, rất dễ thương lượng và đều muốn được ở nhà mới. Nhà cũ vốn có nhiều bất tiện mà.”
“Đúng vậy. Bên chúng tôi đều mới xây, đường ống, trạm xe, giao thông đều không có vấn đề gì. Nếu tiến độ bên các cậu nhanh thì bên tôi cũng sẽ thúc đẩy công việc nhanh lên, các công trình xung quanh cũng sẽ được tiếp nối đàng hoàng… Sau đây có phải các cậu còn qua bên chính quyền khu dân cư?”
“Hẹn lúc ba giờ.” Tôi đáp.
Đôi lời khách sáo đã nói xong, tiến độ ở bên này cũng sắp sửa hoàn thành.
Ủy ban phường và chủ đầu tư cùng lắm là làm công tác kết nối. Để họ kết nối với chính quyền khu dân cư, vẫn không hiệu quả bằng tự Phòng Di dời chúng tôi đến gặp.
“Sang năm chắc là đã có hộ muốn dọn qua đây rồi. Có lẽ phải trang trí sửa sang lại. Đến lúc đó vẫn phải làm phiền các vị.”
Đây mới là chuyện thực sự cần bên chủ đầu tư giúp đỡ.
“Sửa sang thì không thành vấn đề. Bên chúng tôi cũng chưa lắp đặt hoàn chỉnh, chỉ lắp một số thứ căn bản thôi. Vào ở ngay cũng được. Nếu lắp đặt sửa sang lại, chúng tôi cũng đã có chuẩn bị. Bãi rác mỗi khu dân cư đều có một bãi, có cả một số thợ lắp đặt… Nếu cần, bên chúng tôi cũng có thể giới thiệu. Đi về phía kia còn có cửa hàng đồ gia dụng.”
“Vâng, chuyện này còn phải xem suy nghĩ cụ thể của họ.”
Trò chuyện thêm một lát, chúng tôi chào họ ra về.
Lên xe, Tí Còi thở dài thườn thượt.
“Mệt quá đi… Gọi cuộc điện thoại là được rồi mà.” Tí Còi than vãn: “Chưa kể, những chuyện này vốn dĩ họ đã có chuẩn bị rồi đúng không.”
“Dùng lời Sếp Già, bên chúng ta quan tâm, bên họ mới hết lòng. Đến lúc đó mấy trăm hộ dân đồng loạt đòi lắp đặt, nếu không chuẩn bị trước, rác xây dựng chất thành núi mất.” Tôi uống nước, cũng cảm thấy phiền, nhưng phải thừa nhận, đây là phiền phức cần thiết.
Gã Béo lái xe, phóng nhanh trên con đường hầu như chẳng có người.
“Này, vậy mà lại có người kìa!” Đột nhiên Tí Còi la lên.
Tôi quay qua, nhìn thấy một người phụ nữ đang đi bộ trên vỉa hè.
Người đó đang cúi mặt, ăn mặc bình thường, bước đi rất chậm, không giống đang vội, càng không giống đang tản bộ.
“Đã có người qua ở rồi à?”
“Có khi nào là lạc đường không nhỉ?”
Gã Béo và Tí Còi mỗi người nói một câu.
Người phụ nữ kia chợt xoay người, thân thể hình như đã bị mất kiểm soát, đập vào góc tường bao một cái.
“Ê ê…” Tí Còi há mồm kinh ngạc.
“Chạy qua coi thử.” Tôi nói.
Xe áp sát, nhìn thấy rõ hơn khuôn mặt trắng nhợt của người phụ nữ.
Đôi mắt người đó thất thần, diện mạo rất hốc hác.
Tôi không nhìn thấy âm khí, hạ cửa kính xuống, gọi bà ta: “Bà không sao chứ? Không được khỏe à?”
Người phụ nữ đang dựa vào tường, vai cứ quệt lên tường suốt một đoạn đường, hình như chỉ dựa vào mới đứng được.
Bộ dạng của người đó rất bất thường.
Tôi, Tí Còi và Gã Béo đưa mắt nhìn nhau.
Gã Béo dừng xe lại, tôi và Tí Còi xuống xe chạy qua.
“Này, không sao chứ?” Tí Còi hỏi.
Người phụ nữ cứ như chẳng nghe thấy, vẫn dựa vào tường, chầm chậm bước đi.
Hai chúng tôi cũng chẳng dám tùy tiện chạm vào.
“Chắc là sống ở đây đấy.” Tí Còi quan sát người phụ nữ từ trên xuống dưới.
Người phụ nữ không mang túi xách, mang giày đế bằng, nhìn vào không giống người đang đi xa.
Tôi gọi cho Phó Doanh báo lại tình hình, ông ta hỏi địa chỉ, bảo sẽ qua ngay.
Chúng tôi vốn chưa chạy được xa, chưa đến mười phút, Phó Doanh đã đạp xe đạp đến.
“Chủ nhiệm Phó.” Tí Còi vẫy vẫy tay gọi Phó Doanh từ phía xa tít.
Phó Doanh xuống xe, vừa thở hổn hển vừa đi đến.
“Ôi trời, thật là ngại quá, phiền các cậu rồi.”
“Có gì đâu. Đây là…” Tôi nhìn về phía người phụ nữ đang đờ đẫn bước đi.
“À… là một người thuê nhà chỗ chúng tôi.” Phó Doanh khẽ giọng lại: “Chồng cô ta chết mấy năm trước, cô ta đã…” Ông ta chỉ chỉ tay vào đầu.
Ban đầu tôi cũng đoán vậy, bây giờ đã được xác nhận, cũng không thấy ngạc nhiên.
“Thế…” Tôi lại nhìn người phụ nữ.
“Không sao, không sao. Các cậu cứ lo công việc trước đi. Tôi ở đây đi theo. Cô ta cũng không làm gì. Chỉ đi đến bốt điện thoại bên kia, gọi điện thoại.” Phó Doanh lại khẽ giọng: “Nghe nói chồng cô ta chết trong bốt điện thoại, chắc là bị cướp, cũng có thể là đột phát bệnh gì đó trên đường… Rồi cô ta thành ra như vậy. Lát nữa tự cô ta sẽ quay về. Cô ta ở bên kia. Có một căn nhà nhỏ ở bên cạnh chợ, nhà trước đây, vẫn chưa giải tỏa, cho công nhân thuê lại khá nhiều.” Phó Doanh chỉ tay về một hướng nọ.
Tí Còi theo đó nhìn qua, gật gật đầu lấy lệ.
Tôi thì lại nhìn chăm chú người phụ nữ kia.
“Bốt điện thoại?” Tôi hỏi Phó Doanh.
Phó Doanh “ừ” một tiếng: “Một bốt điện thoại cũ. Hai năm trước khi cải thiện diện mạo thành phố, hình như sạp báo, bốt điện thoại trong thành phố đều bị dẹp hết thì phải nhỉ? Rất nhiều khu đã tháo dỡ hết, chắc còn lại không nhiều…”
Lòng tôi cứ bồn chồn, chẳng buồn nghe tiếp, ngắt lời của Phó Doanh: “Có thể đi theo qua đó xem thử không?”
Phó Doanh ngây ra.
Tí Còi cũng nhìn qua tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...