Thẩm Vọng Thư chậm chạp ngẩng đầu lên.
Vì bóng tối nên cô ta không thấy rõ diện mạo của người đi vào.
Tôi chắc chắn có đến mấy người đi vào và tuyệt đối không phải là cha của Thẩm Vọng Thư.
“Tách” một tiếng, đèn được mở lên.
Tiếng bước chân trở nên rõ ràng hơn, những người kia cũng đã lộ rõ dưới ánh đèn.
Đếm sơ qua, tôi đã nhìn thấy đến chín người, có người đã đi vào phòng ngủ sát vách.
Thẩm Vọng1Thư trì độn, chẳng có chút phản ứng nào trước những thanh niên mặc quần áo sẫm màu, vẻ mặt đầy nghiêm túc kia.
Người dẫn đầu cúi mặt nhìn đống giấy trên sàn nhà một cái.
Gã ta có vẻ là thủ lĩnh. Trong tay đang bê một chiếc la bàn lớn. Đường kính chiếc la bàn phải rộng bằng đôi vai của đàn ông trưởng thành.
“Chính là cô ta.” Người đàn ông lên tiếng.
Sau lưng liền có người vượt qua gã ta, đi8về phía Thẩm Vọng Thư.
“Các người là ai? Các người làm gì vậy?” Thẩm Vọng Thư chợt tỉnh ra, định đứng dậy.
Sức khỏe cô ta khá yếu, lúc đứng lên không dùng hết lực nên lại ngồi phịch xuống sàn nhà.
Hai người đàn ông đỡ cô ta dậy, thò tay bịt miệng cô ta lại.
Thẩm Vọng Thư đang chóng mặt, giống như máu lên não không đủ. Sự vùng vẫy của cô ta vì vậy cũng trở nên bất lực.
Lòng vừa ngơ ngác2vừa sợ hãi, Thẩm Vọng Thư đột nhiên nhớ đến gì đó, nhìn ra bên ngoài cửa phòng.
Phòng sát vách vang lại một số tiếng động.
Người đàn ông cầm la bàn quay người đi ra.
Thẩm Vọng Thư cũng bị lôi ra.
Ngang qua phòng khách, Thẩm Vọng Thư cố quay đầu lại, trong cổ họng phát ra những tiếng kêu ú ớ.
Tôi không phải khó khăn như cô ta khi muốn nhìn, vừa quay đầu lại, liền trông thấy cảnh tượng trong gian phòng4ngủ sát vách.
Cha của Thẩm Vọng Thư đang nằm trên giường, chăn bị dở ra, người nằm vẹo qua một bên, hoàn toàn không được bình thường lắm.
Có một người đàn ông vác một cô gái, vứt cô ta ở dưới đất.
Mấy người khác đang tất bật trong nhà, hình như muốn châm lửa.
Thẩm Vọng Thư càng vùng vẫy dữ dội hơn.
Nhưng vẫn vô ích.
Cô ta bị lôi đi.
Người trong nhà lần lượt đi ra.
Tôi chưa ngửi thấy mùi khói. Nhưng đến khi Thẩm Vọng Thư bị lôi xuống dưới lầu, nhét vào xe ô tô con thì tôi đã nhìn thấy ánh lửa trên lầu.
Người đàn ông cầm la bàn ngồi bên ghế phụ.
Tôi có chút do dự.
Diễn biến của chuyện này thực sự quá li kì.
Trước khi những người này đốt nhà, tôi còn nghĩ hành vi tùy tiện làm càn của Thẩm Vọng Thư đã bị người trong giới quái dị phát hiện. Nếu vậy, đương nhiên cô ta sẽ bị xử lý. Nhưng bây giờ… đây là phong cách làm việc của những người trong giới quái dị sao? Hay chỉ đơn thuần là một vụ…
Đột nhiên tôi nhận thấy ánh mắt của người đàn ông qua kính chiếu hậu.
Gã đang nhìn tôi!
Thân thể tôi bị kéo một cái.
Người đàn ông kia chợt nheo mắt lại, thình lình vung tay tới.
Trước đó tôi chưa để ý thấy, trong tay gã đang cầm thứ gì đó.
Tôi chưa thấy rõ đó là gì, chỉ nhìn thấy một luồng ánh sáng.
Cảnh vật xung quanh chợt thay đổi, giống như phòng bệnh trong bệnh viện tâm thần. Thẩm Vọng Thư bị trói chặt trên giường, trên tay đang được cắm kim truyền nước. Miệng cô ta bị nhét cứng, đôi mắt vô hồn.
Có người đẩy cửa đi vào, cầm theo một tờ giấy, đi về phía Thẩm Vọng Thư. Gã ta không mở trói cho Thẩm Vọng Thư, thậm chí chẳng buồn nhìn kĩ mặt của cô ta, sau khi đi thẳng đến, đã nhét tờ giấy vào dưới tay Thẩm Vọng Thư.
Tay Thẩm Vọng Thư đang siết thành nấm đấm, nhưng có thể nhận ra, cô ta đã bị kiệt sức, hoàn toàn không thể gồng lên được.
Tôi có thể cảm nhận được trạng thái của cô ta còn tệ hơn lúc trước.
Trước đó có thể là do vấn đề sinh hoạt, ăn uống, nghỉ ngơi, tâm trạng hậm hực khiến sức khỏe cô ta yếu đi. Bây giờ, cơ thể cô ta đã bị suy dinh dưỡng, sức khỏe đã sa sút thật sự.
Trên mu bàn tay cô ta có rất nhiều vết kim tiêm, mặt da xanh xao. Ngược lại, màu của da mặt chỉ thuần một màu trắng bệch.
Gã đàn ông kia dễ dàng kéo ngón tay của Thẩm Vọng Thư ra, đè nó lên mặt tờ giấy.
Trên giấy là một tấm ảnh.
Tôi cảm thấy tim mình chợt thắt lại, sởn cả tóc gáy.
Những gã này… những gã này sau khi bắt Thẩm Vọng Thư đã giam cầm cô ta, biến cô ta thành công cụ!
Tôi không khỏi nhớ đến tương lai mà Nam Cung Diệu đã nói với tôi. Tương lai mà anh ta đã nhìn thấy qua Mạc Vấn: Tôi và em gái bị Mạc Vấn bắt, tôi bị uy hiếp, không ngừng thay đổi quá khứ.
Tuy lúc đó Nam Cung Diệu chỉ nói một cách bình dị mộc mạc, lại khá vắn tắt, chẳng kể rõ chi tiết, nhưng sau khi nghe tôi vẫn cảm thấy đáng sợ.
Còn cảnh tượng trước mắt này, lại là sự thật.
Nếu tôi bị người ta phát hiện ra năng lực của mình, bị bắt…
Gã đàn ông nhanh chóng rời đi, đóng cửa phòng, trong phòng yên tĩnh trở lại.
Tôi nhìn Thẩm Vọng Thư nằm trên giường với khuôn mặt đờ đẫn.
“Tôi nên làm gì? Cứu cô ta?” Tôi buột miệng nói.
Không phải tự lầm bầm, cũng không phải đang hỏi Thẩm Vọng Thư.
Thẩm Vọng Thư chẳng có chút phản ứng nào đối với tiếng nói của tôi.
Tôi đang đợi câu trả lời của Diệp Thanh.
Cảm giác bị kéo đi khi nãy chắc chắn là do Diệp Thanh làm.
Diệp Thanh không trả lời tôi, nhưng thời gian của cảnh mộng đã có chút thay đổi.
Tôi bị xô một cái, lùi vào góc của gian phòng.
Trong phòng xuất hiện hai luồng âm khí. Âm khí mãnh liệt, nhưng lại không giống với hồn ma hùng mạnh gì.
Tôi nhìn về phía hai luồng âm khí ấy, có thể nhìn ra hình dạng của hai người, một nam một nữ, ăn mặc rất bình thường, nhưng trong tay một người đang cầm kiếm gỗ đào, còn thứ người kia đang cầm… nhìn hình dáng, hình như là đũa phép trong phim điện ảnh?
Họ không nhận ra sự tồn tại của tôi, chỉ nhìn chăm chú Thẩm Vọng Thư.
Hai má của Thẩm Vọng Thư hóp lại, người chỉ còn da bọc xương, tình trạng còn tệ hơn trước đây.
Tôi cũng chịu một chút ảnh hưởng, cảm thấy toàn thân mình rũ rượi, cực kỳ yếu ớt.
Cửa phòng được mở ra, bên ngoài vang lên tiếng quát lớn, có thứ gì đó bay vào, đập trúng hai hồn ma kia.
Giống như ném một viên đá vào hồ nước, mặt nước gợn sóng lăn tăn.
Nhưng chẳng bao lâu sau, mặt nước đã yên tĩnh trở lại.
Hai hồn ma quay người lại một cách cứng nhắc, một người giương đũa phép lên, một người vươn tay vung kiếm gỗ đào lên.
Bóng của họ trở nên méo mó, giống như quái vật, bất thình lình phóng ra ngoài.
Ngoài cửa phòng vang lên những âm thanh hỗn loạn, tôi nhất thời chẳng thể phân biệt được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tôi bị ai đó ở đằng sau đẩy một cái, nhào về phía Thẩm Vọng Thư.
Ngốc mấy tôi cũng đã biết mình cần làm gì.
Tôi chẳng chút do dự, đưa tay đặt lên người Thẩm Vọng Thư, năng lực trút ra, rót vào người Thẩm Vọng Thư.
Vẻ mặt đang nặng nề tử khí của Thẩm Vọng Thư đã có thay đổi. Cô ta kinh ngạc, ánh mắt dần dần khôi phục lại thần thái.
Tôi thấy cô ta đã hồi phục sức khỏe, lập tức dừng năng lực lại, đưa tay đến gỡ trói cho cô ta.
Thành công! Thân thể tôi không xuyên qua dây trói, mà đã chạm được chúng.
Thẩm Vọng Thư ngồi dậy trên giường.
“Diệp Thanh!” Ngoài cửa truyền đến một tiếng gầm như sấm rền.
Tôi giật bắn người.
Một chiếc điện thoại di động trượt thẳng từ ngoài cửa vào trong.
Thẩm Vọng Thư vốn là người thông minh, lập tức nhảy xuống, nhặt điện thoại lên.
Tôi đã xông ra ngoài cửa, nhưng chẳng thấy bóng dáng Diệp Thanh đâu.
Lại nhìn thấy hai hồn ma kia đã biến thành hư ảnh, có vẻ sẽ biến mất bất kì lúc nào.
Gã đàn ông cầm la bàn đã gặp trước đó đang đứng giữa dãy hành lang. Những người bình thường đang đứng sau lưng gã, nhưng không chút rụt rè, trên nền nhà có một số mảnh vụn xác chết có hình dạng kì quái.
Gã đàn ông nghiến răng ken két, ánh mắt đã di chuyển về phía tôi.
Tôi sởn gai óc, lùi lại một bước.
Gã dời gót đuổi theo.
Tôi đi ngang qua người Thẩm Vọng Thư.
Thẩm Vọng Thư đang cầm điện thoại, điện thoại đã được mở khóa, đang quay video.
Tôi nhìn thấy một bàn tay khác của Thẩm Vọng Thứ chạm lên màn hình điện thoại.
Đúng lúc gã đàn ông ấy xuất hiện trên màn hình.
Vẻ mặt của gã biến sắc, nét kinh hoàng và sợ hãi đều đã bị cố định lại.
Chớp mắt, tôi tựa như đã nhìn thấy một hình vẽ đen trắng, giống hệt di ảnh.
Mặt của Thẩm Vọng Thư cũng biến thành màu đen trắng kì dị.
Và hai người họ đã ngã xuống gần như cùng một lúc.
Tôi sửng sốt đứng nhìn cảnh tượng này.
“Sao Thẩm Vọng Thư…”
“Vừa đúng người thứ 100.” Giọng của Diệp Thanh vang lên ở phía trước tôi.
Những người bình thường hốt hoảng lao đến.
Tôi nhìn thấy có một tờ giấy bay vào.
Ảnh người bên trên là…
Trong thoáng chốc, tôi tỉnh lại trên ghế ngồi trong phòng ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...