Đập vào mắt tôi là một chiếc tivi. Trên tủ tivi và xung quanh tủ đang bày biện một số đồ đạc linh tinh, tất cả đều rất có mùi vị của cuộc sống thường nhật.
Ngay khi có một cánh tay1di chuyển vào tầm mắt của tôi, tôi đã trông thấy một chiếc gậy selfie và màn hình điện thoại di động.
Trên màn hình đang mở giao diện livestream, góc máy vừa vặn bắt lấy một khuôn mặt quê mùa.
Người đàn8ông tầm hai ba mươi tuổi, râu ria xồm xoàm, đầu tóc để hơi dài, nhìn vào rất lôi thôi nhếch nhác.
Anh ta đang nhìn về phía màn hình, thể hiện biểu cảm kinh ngạc trầm trồ quá lố, khiến người2ta phải bật cười.
Còn trên màn hình, có thể nhìn thấy sau lưng anh ta là khung cảnh bầu trời đêm. Pháo hoa đủ màu sắc đang nổ tung tóe, biến thành những chùm hoa rực rỡ.
Tiếng pháo hoa nổ đùng4đùng từ trên màn hình di động vang ra ngoài.
Tôi nhìn thấy một khung hình nhỏ nằm ở góc dưới bên phải của màn hình chính. Có một người đàn ông giống hệt đang ở trong khung hình ấy, bối cảnh là một bức tường trắng.
Khi chiếc điện thoại di chuyển, quay đến chiếc ghế sofa người đàn ông đang ngồi, trên màn hình lớn và nhỏ xuất hiện hai hình ảnh khác nhau hoàn toàn. Trên màn hình lớn là chuỗi hình ảnh đầy vui nhộn, còn trên màn hình nhỏ thì người đàn ông kia chẳng hiểu sao lại đang múa may biểu diễn đủ các động tác.
Tôi lập tức hiểu ra. Anh ta đang mở hiệu ứng trên phần mềm livestream, cho nên mới có được bối cảnh pháo hoa trên bầu trời đêm.
Tôi khẽ nhích thân thể qua, tách khỏi người đàn ông này và cũng để mắt đến thời gian đang hiển thị trên màn hình chiếc di động.
7 giờ tối.
Đây là chuyện đã xảy ra vài giờ đồng hồ trước?
Người đàn ông này…
Tôi nhìn chăm chú người đàn ông này một lát và đã nhận ra khuôn mặt này. Chính là tay streamer nghiệp dư mà Tí Còi tình cờ xem anh ta livestream lúc sáng.
Tôi nhìn trở lại màn hình điện thoại.
Trong room livestream chỉ có mười mấy người, qua màn hình live và các dòng bình luận, hình như tất cả đều là bạn bè của anh ta, họ gọi anh ta là anh Hùng, đang bình luận anh ta làm lố quá, chê cười kĩ năng diễn xuất dở tệ của anh ta đã làm lãng phí hiệu ứng độc đáo này.
“Ui giời ơi, thực ra thì hiệu ứng này rất hay đúng không? Có điều chỗ của tôi không có tường trắng ở phía chính diện…” Người đàn ông quay đầu lại nhìn một cái, rồi quan sát xung quanh một lượt.
Trên màn hình có người đề nghị anh ta dùng ga trải giường.
Có người lại bảo ga trải giường trong nhà anh ta là do chị Hùng mua, có màu hồng phấn, lại đính kèm hình gấu trúc nhỏ xinh, không thể lấy làm bối cảnh được.
“Đợi chút nhé, tôi đã nghĩ ra một cách.” Vẻ mặt người đàn ông này chợt sáng lên.
Tôi đã thấy được biện pháp ấy qua ý thức của anh ta.
Anh ta đi vào phòng ngủ, nằm sấp trên giường, chỉnh góc máy từ dưới hướng lên trên, nhắm thẳng vào mình. Trần nhà màu trắng đã biến thành phông nền của góc máy.
“Ha ha ha ha ha!”
“Anh Hùng đúng là thiên tài mà!”
“Chị dâu không có nhà, xõa đi anh ơi!”
Trên màn hình live xuất hiện hàng loạt lời bình luận, có người còn tặng tiền, tiếng chuông báo tin nhắn và âm thanh pháo hoa từ hiệu ứng hòa trộn với nhau.
Anh Hùng cũng bật cười ha hả, nhấn mở nút cài đặt trên màn hình, đổi hiệu ứng có bối cảnh là đại dương, đặt di động lên nền nhà, để hai tay mình được rảnh rang, kế đó liền làm động tác bơi lội.
Lại một tràng cười “ha ha” và âm báo tặng thưởng vang lên.
“Thôi thôi, mệt quá rồi.” Anh Hùng thõng hai tay xuống: “Đổi người đổi người, ai trong các bạn lên đầu tiên đây.”
“Được đó. Ai được thưởng nhiều nhất, ngay mai mời mọi người đi nhậu.” Có người hưởng ứng.
Anh Hùng chọn đại một người trong danh sách các người đang theo dõi live: “Cậu đấy, Đại Hải. Đừng có dùng hiệu ứng biển nữa nhá.”
“Ôi chao, tôi còn chưa kịp rửa mặt đây này.”
Trên màn hình xuất hiện một khuôn mặt trẻ trung, cũng tầm hai ba mươi tuổi, đầu tóc rối bời, nhưng không để râu, có vẻ trẻ tuổi hơn anh Hùng.
Anh ta xoay xoay góc quay của di động: “Chỗ của tôi kiếm đâu ra tường trắng chứ… à gượm đã.”
Anh ta cầm theo di động bước đi, màn hình rung lắc loạn xạ, khiến người xem phải hoa mắt chóng mặt.
Trên màn hình live hiện lên hàng loạt tiếng cười cợt chửi bới.
Anh Hùng ngồi dậy trên giường, quát vào di động: “Cậu cầm máy cho đàng hoàng coi!”
Giọng của anh ta xuất hiện trong room livestream.
Đại Hải kia nhấc di động lên cho ngay ngắn: “Cách có mấy bước chân thôi mà. Các bác nóng quá.”
Trong khi nói, anh ta đã đi vào một gian phòng.
Góc máy di chuyển một vòng, khuôn mặt anh ta đã xuất hiện trước một mặt tường ốp gạch men trắng.
“Vậy được chưa?” Anh ta nhìn chằm chằm vào di động, điều chỉnh góc quay.
“Fuck, cậu đang ở trong nhà vệ sinh đúng không?” Anh Hùng quát lên.
Trên màn hình live lập tức trở nên loạn cào cào, cũng là một chuỗi âm thanh chửi bới.
“Nhưng hiệu quả cực tốt mà.” Đại Hải đáp lời bằng vẻ mặt đầy chân thành, nhấp lên màn hình mấy cái, mở hiệu ứng lên.
Chính là cái hiệu ứng đại dương khi nãy.
Nhưng trên bối cảnh đại dương lại có thêm tấm khung hình ô lưới (của tường gạch men).
Anh Hùng bật cười. Trên màn hình live cũng xuất hiện một chuỗi bình luận “ha ha ha”.
“Cái này không được rồi.” Bản thân Đại Hải tự bình luận một câu, rồi đổi qua hiệu ứng khác.
Thoáng chốc, bối cảnh đã biến thành cung điện. Khung lưới của gạch men vẫn còn đó.
Anh Hùng càng cười lớn tiếng hơn.
“Hiệu ứng do cậu tạo rẻ tiền quá!”
“Mau đổi chỗ đi!”
“Kém quá! Đổi người, đổi người!”
Anh Hùng đánh giá xong, kéo danh sách ra, chọn một cái nick khác.
Người này có nickname là “Đại Đao Đã Tuốt Vỏ”. Anh Hùng gọi người này là “Đại Đao”.
Đại Đao là một nam thanh niên gầy nhom, còn đeo kính mắt, nhìn vào rất trí thức.
Anh ta tỏ vẻ đầy phấn khích, đắc ý nói: “Xem ra ngày mai tôi là người bao nhậu cả nhà rồi. Chỗ của tôi có thiết bị chuyên nghiệp mà!”
Vừa nói, anh ta vừa đặt di động lên vật gì đó, để ống kính nhắm thẳng lên trần nhà.
“Làm cái gì vậy? Cậu ăn cắp bản quyền sáng tạo của tôi đấy à?” Anh Hùng phàn nàn.
Trong room livestream đang vang lên tiếng bước chân di chuyển xa dần của Đại Đao: “Đợi lát đi, tôi đang bố trí một chút!”
“Chỗ cậu vẫn chưa ổn. Đổi người, đổi người.” Anh Hùng kêu lên: “Lát nữa sẽ cho cậu xuất trận trở lại.”
Anh ta lại đổi qua người khác.
Lần này là một nam thanh niên có độ tuổi tương đương anh Hùng đang nằm trên chiếc giường có trải ga màu xanh lục nhàn nhạt và anh ta chọn hiệu ứng thảo nguyên. Màu ga và màu hiệu ứng chồng lên nhau, khiến một số chỗ xuất hiện hiện tượng lệch màu rất quái dị.
Anh ta bắt đầu ưỡn ẹo, bắt chước các cô gái đẹp đang uốn éo thân thể thành hình chữ S, khoe body bốc lửa, vuốt tóc gợi tình đủ các kiểu, khiến tất cả những thành viên đang xem livestream đều phá lên cười, âm báo tặng thưởng vang lên không ngớt.
“Được rồi! Không nhận ra cậu luôn đó thằng ranh! Lấy áo quần của vợ cậu mặc vào, rồi diễn lại lần nữa đi!” Anh Hùng đùa bỡn.
Trên màn hình live hiện đầy những nội dung “giả gái”, “giả gái”.
“Thế thì bà xã đập em chết mất. Thôi nhé, mệt quá. Sắp đứt hơi rồi…” Anh ta vừa vỗ vỗ lưng, vừa nhăn mặt tỏ vẻ đau khổ.
Những người xem lại được một trận cười sảng khoái.
“Đại Đao, cậu xong chưa vậy?” Anh Hùng lên tiếng hỏi, sau khi nhận được câu trả lời, liền đổi góc máy qua cho Đại Đao.
Đại Đao đang ngồi trước một bức màn màu trắng, nhìn vào quả đúng là vật dụng chuyên nghiệp.
“Thế nào? Màn của máy chiếu, dùng thứ này là quá chuẩn luôn!” Đại Đao đưa ngón cái lên, nói.
Đó chắc là màn dùng để trình chiếu powerpoint trong nhà.
Anh Hùng cười nói: “Thiết bị chỗ của cậu chuẩn đó! Mau lên, dùng hiệu ứng cung điện, rồi cậu giả gái đi!”
“Nữ vương đại nhân!” Màn hình live hiện lên các bình luận hưởng ứng.
Đại Đao xua xua tay: “Chúng ta phải chơi cao cấp hơn chứ.”
Anh ta thao tác một lát, bối cảnh chợt tối sầm xuống.
Trong bối cảnh là một gian phòng ngủ bình thường. Trên chiếc giường đơn có một chiếc tủ quần áo, nhìn vào chẳng có gì đặc biệt.
“Đây là hiệu ứng gì vậy?”
“Phòng của thiếu nữ xinh đẹp ư?”
“Đây là phòng ngủ vào buổi tối nhỉ?”
Trên màn hình live có rất nhiều người đặt câu hỏi.
Còn anh Hùng thì đang mở danh mục chọn lựa hiệu ứng ra.
Khổ nỗi, có cực kỳ nhiều các hiệu ứng để chọn, lại chẳng được phân loại, chỉ sắp thành một hàng dài, người chơi cần tự mình rê màn hình để xem và chọn.
Anh Hùng rê cả buổi trời mà vẫn chưa tìm ra cảnh tượng giống như vậy.
Đột nhiên, màn hình lại tối thêm vài phần nữa và bắt đầu chớp tắt.
Giống như nguồn sáng của bối cảnh này bị trục trặc, kiểu đèn bị chập mạch, không thể duy trì ánh sáng bình thường.
Trên màn hình, Đại Đao đang ngẩng đầu lên, hình như đang kiểm tra đèn điện.
“Giường!” Trên màn hình live đột nhiên hiện lên một chữ.
Hình như Đại Đao chưa đọc được, vì vẫn đang nhìn đèn.
Anh Hùng đã không còn rê tay tìm kiếm danh mục chọn lựa hiệu ứng nữa, mà đưa ánh mắt về phía chiếc giường đơn.
Dưới gầm giường có một khe hở.
Lúc này, trong khe hở ấy có một bàn tay thò ra. Ngón tay được sơn móng màu đỏ tươi, đầu ngón tay cào trên sàn nhà, chầm chậm rụt lại.
Trên nền nhà còn lưu lại vết móng tay. Tiếng ma sát của móng tay cũng đang vang vọng trong room livestream.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...