Đề nghị của Thân Tiểu Dung đã khiến tôi dao động.
Ông ta đầu thai chuyển kiếp nhiều lần như thế, đồng thời còn lưu giữ được kí ức, lại ở trong Địa Phủ biết bao nhiêu năm, có khá nhiều quan hệ. Người như vậy chắc chắn là một “tọa độ” tuyệt vời.
Nhưng chắc hẳn Thân Tiểu Dung xuất hiện muộn hơn Mạc Vấn rất nhiều. Ông ta tuyệt đối không phải con ma đầu tiên.
Lờ mờ nhận ra suy tư của tôi, Thân Tiểu Dung lại thuyết phục: “Cậu đang muốn tìm người nào đó, hoặc hồn ma nào đó đúng không? Tôi vốn quen biết với không ít linh hồn, chắc sẽ giúp được cậu đấy. Cậu cứ đưa ra điều kiện là được. Tôi sẽ giúp cậu tìm linh hồn mà cậu muốn tìm. Nếu cậu không yên tâm, có thể mời cô gái tôi đã gặp lần trước đến đây thi triển phép thuật. Những phép thuật có tính chất kí kết hiệp ước, hẳn quốc gia nào cũng có. Tôi chấp nhận hết.”
Thái độ của Thân Tiểu Dung không thể nói là không thành khẩn. Nói thẳng ra là đang cầu xin tôi, bất luận thế nào cũng muốn giúp đỡ tôi.
Tôi biết ông ta có ý đồ khác, cũng biết thả những hồn ma này ra, sẽ mang đến tai họa về sau.
Nhưng sự hỗ trợ của Thân Tiểu Dung rất cần thiết đối với tôi.
Chỉ cần khiến cả thế giới này quay lại điểm xuất phát, xóa sạch nhân tố quái dị khỏi thế giới này thì dẫu Thân Tiểu Dung có bao nhiêu toan tính, thực lực có mạnh thế nào, bao gồm cả những kí ức và kinh nghiệm ông ta đã giữ lại được, đều chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả. Nói chính xác hơn, đều sẽ không còn tồn tại. Không hề tồn tại từ đầu cho đến cuối.
Thực ra tôi chẳng cần phải lo Thân Tiểu Dung sẽ có thủ đoạn ngầm nào.
Vấn đề duy nhất chính là, Thân Tiểu Dung có tìm được một linh hồn xa xưa như thế không.
Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Ông có thể tìm được linh hồn trong quãng thời gian nào?”
Thân Tiểu Dung trầm ngâm một chút rồi đáp: “Trên căn bản, bất cứ linh hồn ở giai đoạn nào, tôi đều có thể tìm được cho cậu.” Ông ta cất giọng khôi hài: “Nhưng giai đoạn sáng thế thì không có. Chỉ cần vào thời kỳ văn minh loài người đã được kiến lập, quốc gia xuất hiện… Tôi có quen một linh hồn, ông ta đến từ một vương triều cổ vào 3000 năm TCN. Hiện chưa có tư liệu lịch sử ghi chép về vương triều ấy.”
Tôi bất giác chau mày.
“Yên tâm, lời ông ta nói là thật đấy. Người sống thì không có ghi chép, nhưng thế giới người chết lại có. Người của Địa Phủ có ghi chép lại mà.” Thân Tiểu Dung đảm bảo với tôi: “Ông ta là vua của vương triều có tên là Ma-ha, hạ lệnh xây dựng vương thành dưới lòng đất, kết quả lại gặp phải động đất, khiến cho cả vương triều sụp đổ trong chớp mắt, không có lấy một cơ hội tự cứu nào.”
Lúc này, Thân Tiểu Dung lại bày tỏ sự xót xa ngậm ngùi cho chuyện của người khác.
“Ông ta rất áy náy, không ngừng tự trách bản thân, chưa bao giờ rời khỏi Địa Phủ, chẳng đi đầu thai. Cho nên, nếu cậu muốn gặp ông ta, chắc sẽ rất dễ dàng thôi. Có lẽ ông ta đã cùng những hồn ma khác đến nhân gian rồi. Tôi sẽ tìm giúp cậu…”
Nói đến đây thì ông ta ngừng lại, quan sát thái độ của tôi.
Tôi thì cảm thấy sự tình không đúng lắm.
Nếu quả thật Mạc Vấn là con ma được sinh ra đầu tiên trên thế giới này, vậy thì từ những gì tôi đã thấy về cuộc đời của Mạc Vấn, cộng thêm những câu chuyện về những tổ sư của các môn phái thì triều đại mà họ sống đâu có xa xưa đến thế, không thể nào là chuyện đã xảy ra vào thời điểm 3000 năm TCN được.
Nói cách khác, linh hồn mà Thân Tiểu Dung nhận biết còn lớn tuổi hơn Mạc Vấn rất nhiều. Ông ta không biến thành ma, chỉ là ở mãi dưới Địa Phủ, không đi đầu thai mà thôi.
Tìm được linh hồn như thế, có lẽ không thể nào thay đổi cả thế giới được.
Thứ tôi cần là mốc thời gian, là thời điểm xuất hiện ma, thời điểm thế giới này bị ác hóa.
Thân Tiểu Dung hỏi: “Cậu muốn tìm ai? Chỉ cố định một người nào đó à?”
Ông ta đã hiểu lầm gì đó.
Tôi vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Thân Tiểu Dung và cũng không thể vứt bỏ kế hoạch lớn của Diệp Thanh được.
Một người như Thân Tiểu Dung, có thể tiến hành giao dịch với Quỷ Sai, mang theo kí ức đi đầu thai, e là một người ủng hộ sự tồn tại của hiện tượng quái dị. Nếu quả thực nhân tố quái dị mất đi, không còn ma nữa, Địa Phủ và luân hồi vẫn còn tồn tại, nhưng tất cả mọi thứ trở lại vạch xuất phát, thì chưa chắc là Thân Tiểu Dung vẫn sẽ sống những kiếp người sung sướng đến thế.
Tôi chưa đồng ý ngay và cũng chẳng dám dây dưa lâu. Đang định kiếm cớ gì đó thoái thác thì chợt nghe thấy có tiếng khóc loáng thoáng đâu đây.
Đó là tiếng khóc của hồn ma, rất rõ.
Trong bóng đêm, tiếng khóc âm thầm lan ra, mang theo nỗi oán hận, khiến người ta phải nổi da gà.
Tôi lấy làm khó hiểu nhìn sang Thân Tiểu Dung.
Không lẽ ông ta không quản lý nổi những hồn ma tầm thường ở cái nghĩa trang Vạn Thọ này?
Tôi lập tức nghi ngờ, e rằng đó không phải là tiếng khóc do hồn ma ở nghĩa trang Vạn Thọ phát ra.
Tôi đã cảm nhận được âm khí.
Vẻ mặt của Thân Tiểu Dung cũng rất lạ, giống như bất ngờ bị giẫm phải cái chân đau, khiến người ta đột ngột lộ ra vẻ dữ tợn.
Ông ta đứng bật dậy, lập tức khiến chiếc ghế văn phòng kia trượt đi.
“Hu hu… hu hu hu… hu…”
Tiếng khóc vang lên không ngớt. Có tiếng khóc của trẻ em, phụ nữ và cả đàn ông nữa. Trong đó tuổi tác cũng khác nhau.
Tiếng khóc chồng chéo lên nhau, càng lúc càng vang.
Tiếng gào khóc ấy tương tự như lúc người ta đi đưa ma vậy.
Tôi nhận ra trong ấy có tiếng khóc của trẻ sơ sinh, càng ngạc nhiên nhìn qua Thân Tiểu Dung.
“Oa oa… oa…”
Tiếng gào khóc hãi hùng của bé gái sơ sinh cực kỳ lớn, vang vọng trong toàn khu công xưởng.
Hình như các hồn ma ở nghĩa trang Vạn Thọ đang rất sợ hãi, có tiếng la hét vang ra từ đằng sau các cánh cửa công xưởng.
Ánh đèn bừng sáng trong bóng tối, liên tục chớp tắt, giống như bóng đèn kém chất lượng, lại giống như có người cố tình bật tắt công tắc điện.
Tôi đã trông thấy mấy cái bóng bên trong khung cửa sổ.
Bóng của ma.
Nhưng những hồn ma ấy lại đang tháo chạy, vừa chạy vừa khóc, lướt xẹt qua trước cửa sổ.
Một khung cảnh hỗn loạn, ma chạy tứ tán, âm khí cũng phóng ngược bay xuôi và tiếng khóc vẫn đang vang lên không ngừng. Trong sự hỗn loạn, lại có chút gì đó âm u kì dị.
Tôi trầm mặc nhìn Thân Tiểu Dung lần nữa.
“Xin lỗi không tiếp được.” Thân Tiểu Dung nghiêm túc nói.
Bóng của ông ta vụt đi, tôi cũng không thể không “vụt” theo, có điều một chủ động và một bị động.
Thân Tiểu Dung kinh ngạc nhìn tôi, nhưng chỉ thoáng gật gù: “Cậu chỉ cần đi theo quan sát là đủ rồi. Xử lý xong chuyện này, chắc cậu sẽ tin tưởng vào năng lực của tôi hơn.”
Tâm tư Thân Tiểu Dung rõ ràng không đặt trên người tôi, hoàn không không ngờ đến việc tôi không thể không đi theo ông ta.
Bây giờ ông ta đang ở trong phân xưởng. Phân xưởng ở tầng một có hệ thống dây chuyền.
“Kịch” một tiếng, hệ thống dây chuyền đã vận hành. Nhưng không có vật liệu hay sản phẩm gì cả, mà chỉ có máy móc vận hành suông.
Một con ma từ trong góc xông ra, xuyên qua hệ thống dây chuyền.
Tôi chẳng biết hệ thống này dùng để làm gì, chỉ nhìn thấy một cái ống kim loại từ trong guồng máy thò ra, kêu “phì” một tiếng. Chắc là có dòng khí phụt ra từ đầu mút của ống kim loại, hoặc là cái này vốn dùng để phun sơn hay thứ gì đó.
Hồn ma ấy vừa từ trong góc phóng ra thì đúng lúc gặp phải Thân Tiểu Dung, tỏ ra vô cùng mừng rỡ, hệt như gặp được cứu tinh. Ông ta chỉ kịp há mồm, chưa kịp nói gì thì “phì” một tiếng nữa, có thứ gì đó được phun lên người ông ta.
Hệ thống dây chuyền kim loại không hề gây trở ngại cho di chuyển của ông ta, thế nhưng luồng khí trống rỗng ấy lại gây ra thương tổn cực lớn cho ông ta.
Tôi trông thấy ông ta lập tức đổ nhào xuống, ôm lấy con mắt bị phụt trúng lăn lộn trên đất.
“Á a! Á á á á…”
Ông ta nhấc tay ra, không dám chạm vào mặt mình. Khuôn mặt bấy giờ trông rất gớm ghiếc, phồng rộp đỏ ửng, giống như bị nướng trên lửa lớn.
“Hi hi hi hi….”
Có tiếng cười vang ra từ đằng sau hệ thống dây chuyền, đó là tiếng cười của bé trai.
“Thân Hữu Khang.” Thân Tiểu Dung nghiêm nghị quát to một tiếng.
Tôi thấy một đứa bé trai mặc đồ cổ trang, xõa tóc ngồi trên guồng máy.
Tóc của nó che đi khuôn mặt, lúc nó ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã lộ ra.
Khuôn mặt nó cũng nhàu nát giống hệt hồn ma đang quằn quại trên đất.
“Em trai à, anh thảm quá… anh thảm lắm… Tại sao em hắt dầu sôi vào mặt anh, nhưng anh thì lại bị cha treo cổ chết chứ? Là vì ông ta cũng là một con ma bệnh giống em đúng không? Hay là vì ông ta có khả năng chính là em?” Giọng của đứa bé trai dần cao lên, biến thành tiếng gầm gừ khàn đục khó nghe.
Rầm rầm!
Hệ thống dây chuyền chợt phát ra tiếng động cực lớn.
Đèn trong khu phân xưởng đều phụt tắt, tiếng gào la của con ma kia cũng đã dừng lại.
Tôi cảm thấy có gió lạnh thổi qua thân thể mình.
Vừa quay đầu lại thì đùng một tiếng, tôi nghe thấy có vật nặng rớt xuống bên cạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...