Tôi cũng cảm động lây.
Cho dù trạng thái hiện tại của họ là gì thì tình thương chân thành mà họ dành cho bà cụ Tống Hiền vẫn khiến người ta phải cảm động.
Sự vui mừng, nước mắt của họ đều rất chân thật. Trên người họ không có âm khí, càng không có ác ý của ma quỷ.
Nhưng họ đã giao lưu, trao đổi với nhau như thế nào thì tôi không rõ.
Sau khi cơn xúc động của họ qua đi, Ngô Linh lên tiếng hỏi thăm về dự định của họ và bà cụ Tống Hiền. Bà cụ Tống Hiền nhất quyết đòi đem tro cốt của họ qua đây, chắc chắn phải có lý do gì đó.
Hai vợ chồng lau nước mắt, gật đầu thừa nhận, không hề có ý giấu giếm.
“Chúng tôi cũng không biết nói thế nào với mấy người… Cũng giống như loại trực giác ăn cơm, uống nước của con người vậy, tự động biết mình phải làm như thế nào. Chúng ta muốn chớp mắt thì chớp mắt, không cần phải nghĩ làm sao chớp mắt.” Người đàn ông lúng túng tìm ví dụ: “Chúng tôi cũng vậy, sau khi đến đây thì đột nhiên tự biết nên làm gì. Chúng tôi cần tro cốt, cần thân thể của mình. Kiểu như…”
“Cảm giác giống như muốn ăn cơm uống nước.” Ngô Linh bổ sung.
Người đàn ông gật đầu tán thành.
“Sau khi lấy được tro cốt thì sao nữa ạ?” Ngô Linh hỏi.
Vẻ mặt hai người kia hình như khá hoang mang.
“Chúng tôi cũng không biết, à… chỉ biết bây giờ chúng tôi cần tro cốt. Chúng tôi muốn gặp Tiểu Hiền, chúng tôi cũng muốn lấy tro cốt. Có cảm giác như chúng tôi với Tiểu Hiền kết nối được với nhau, Tiểu Hiền cảm nhận được chúng tôi. Chúng tôi… Có một ngươi trẻ tuổi bảo đó là cảm ứng tâm linh. Đại khái là vậy đấy.” Người đàn ông giải thích.
Kiểu giải thích theo bản năng sinh vật này, rất khó được người ta chấp nhận.
Vấn đề lớn nhất nằm ở chỗ họ không phải con người, không phải sinh vật sống. Mà họ là những hồn ma đã chết từ rất lâu và nán lại dưới Địa Phủ nhiều năm rồi.
Điều này khiến người ta không được an tâm cho lắm.
Lẽ nào lấy được tro cốt, thì họ sẽ hồi sinh?
Tôi thực sự rất nghi ngờ chuyện này.
Ngô Linh hỏi: “Nhưng hồn ma khác thì sao? Họ cũng có cảm giác như hai người và làm chuyện tương tự ư?”
Hai vợ chồng gật đầu.
“Có người kết nối được, có người không. Tính đến thời điểm hiện tại thì chỉ có mỗi mình Tiểu Hiền đến. Trong số họ, cũng có người đã tìm được người thân, nhưng người thân lại không chịu đến.” Người đàn ông ngậm ngùi nói.
Chuyện này rất bình thường.
Người thân đã an táng xong xuôi, giờ đem đào hài cốt của họ lên, đưa đến một nơi mà mình hoàn toàn không biết đó là nơi nào sao? Chuyện như thế, chỉ có những người điên mới chịu làm. Chưa kể hoang đường không thiết thực, mà chỉ xét từ khái niệm “cảm ứng tâm linh” hai vợ chồng này nói đã đủ khiến cho người ta thấy bất an rồi nhỉ.
Thường thì người ta hay kể người thân đã mất về báo mộng, giúp họ đốt ít vàng mã gửi xuống. Chứ chưa nghe ai nói có người thân báo mộng bảo đi đào mồ cả.
Tôi không biết cụ thể bà cụ Tống Hiền đã cảm nhận được gì, nhưng nếu không phải hai lọ tro cốt của cha mẹ vẫn còn để mãi trong nhà, chưa được an táng, cộng thêm nỗi ray rứt chất chồng nhiều năm tháng, thì ắt hẳn bà ấy cũng rất khó mà khăng khăng muốn làm cái chuyện ngược đời như thế.
Đôi vợ chồng này đang cảm thấy buồn cho những hồn ma khác, đồng thời cũng thấy tự hào và cảm động trước hành động của bà cụ Tống Hiền.
Ngô Linh trầm tư một lát thì hỏi: “Thế nghĩa trang Vạn Thọ là thế nào? Còn khu công xưởng này là sao?”
Sắc mặt hai vợ chồng lập tức khó coi hẳn.
Người đàn ông khá lúng túng, mất hẳn thái độ hỏi là đáp ngay khi nãy.
Người phụ nữ do dự một lát, nhìn chồng mình, rồi đưa mắt nhìn chúng tôi một lượt, mới lên tiếng: “Chuyện này không phải do chúng tôi quyết định. Chúng tôi… tụ tập với nhau lâu như thế, còn cố định tại một điểm và đến cùng một lúc… Hình như đây là quy tắc của Địa Phủ đó. Có người nói chỗ chúng tôi có tên là Vạn Thọ, trước đây có người đặt tên như thế, bảo có thể là do Quỷ Sai đặt.”
Những điều bà ta nói không được mạch lạc cho lắm, sau khi căng thẳng một hồi đã dần bình tĩnh trở lại.
“Lúc mới đến, ở đây đang có rất nhiều công nhân. Có một người… có thể xem như… xem như có địa vị cao nhất trong chúng tôi. Ông ta đã chết từ rất nhiều năm về trước và nán lại Địa Phủ cũng lâu nhất. Ông ta chỉ nói, có người sống ở đây sẽ rất bất ổn. Không tốt cho chúng tôi, cũng không tốt cho họ. Dẫu gì chúng tôi cũng là ma mà, người ma không chung đường. Cũng vì thế nên…” Người phụ nữ đột nhiên trở nên ấp úng.
“Các người đã làm gì?” Lưu Miểu hỏi.
Người đàn ông giành trả lời: “Không có, không làm gì xấu hết. Chỉ hù dọa ông chủ ở đây. Cái ông chủ ấy và cả những người ở đây đều cho là có ma. Thế là họ đóng cửa, bỏ đi hết.”
Những lời này nghe ra cũng không phải bịa đặt. Nhưng dựa vào biểu cảm của hai vợ chồng thì thấy được, họ hẳn là còn giấu giếm, chưa nói hết toàn bộ sự thật.
Tôi đưa mắt dò xét hai người ấy, thì thấy họ tránh ánh mắt qua chỗ khác, nên càng tin tưởng suy đoán của mình hơn.
“Các người đã làm gì?” Lưu Miểu vặn hỏi lần nữa, thái độ đã cứng cỏi hơn.
Hai người kia bắt đầu run rẩy. Tính cách của họ không mạnh mẽ, thuộc mẫu người không thích ganh đua, an phận thủ thường sống qua ngày. Nếu gặp phải những người có tính cách mạnh mẽ, vậy khó tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng.
Người đàn ông bất lực nói: “Cũng không có gì… chỉ là lúc hù dọa thì có hơi quá tay… Chúng tôi cũng không biết… mấy cái máy ấy… có một người, bị dọa rồi dẫn đến bị thương. Không phải chúng tôi làm đâu! Lúc đó anh ta đang làm việc, bị hù nên giật mình, rồi vấp té. Họ chỉ kể lại như thế. Người đó được đưa đi cấp cứu, sau đó mãi vẫn không thấy quay lại. Chúng tôi cũng không biết sau này người đó thế nào rồi.”
Hai vợ chồng rõ ràng rất lo lắng và trăn trở về chuyện này.
Dọa người ta không phải họ, họ cũng chỉ nghe kể lại loáng thoáng, nhưng cũng đủ thấy bất an rồi.
Có lẽ sau lưng họ, những hồn ma khác đã làm chuyện gì đó quá quắt hơn.
Lưu Miểu cau mày lại.
“Chúng tôi thực sự không có ác ý đâu, không phải cố ý mà, không hề muốn hại người ta bị thương. Bản thân chúng tôi đã từng là người bị hại… bị người ta giết chết…” Biểu hiện của người phụ nữ rất buồn bã.
“Nhưng trong này đâu chỉ có hai người.” Lưu Miểu đưa mắt nhìn vào trong khu xưởng, nghiêm túc nói.
Hai vợ chồng không hề tiếp lời. Nhìn bộ dạng của họ thì có thể đoán ra, hàng loạt hồn ma từ Địa Phủ đến đây này không thể nào có chuyện ai nấy cũng là người thật thà tốt tính.
Dù sao thì luôn có những người tâm địa độc ác, nhưng lại không đủ gan làm chuyện xấu. Cũng có những người tính cách và suy nghĩ đã thay đổi sau khi biến thành ma. Khi họ quay lại nhân gian, tồn tại với hình thái của hồn ma thì vốn có rất nhiều sự tiện lợi, rất khó mà đoán được chuyện họ sẽ làm.
Trong đầu tôi lại hiện ra cụm từ mà Diệp Thanh từng nói: “Quần ma loạn vũ”.
“Mấy người còn đi đầu thai được không? Còn biến thành người được không?” Tôi buột miệng hỏi.
Hai người kia nhìn tôi một cái, hình như đang phân vân.
“Không thể đúng không?” Ngô Linh bình tĩnh nói.
Họ vẫn im thin thít, nhưng thái độ thì đã âm thầm thừa nhận suy đoán của chúng tôi ở một mức độ nào đó.
“Hiện tại các vị cũng không thể rời khỏi phạm vi của khu công xưởng này. Muốn lấy lại tro cốt là vì để rời khỏi chỗ này đúng không?” Ngô Linh nói ngay.
Hai người họ vẫn tiếp tục giữ im lặng.
Đột nhiên Trần Hiểu Khâu lên tiếng: “Không phải tro cốt.”
Chúng tôi đồng loạt nhìn qua cô ấy.
Trần Hiểu Khâu nhìn về phía hai vợ chồng, nhưng ánh mắt lại không có tiêu cự: “Không phải tro cốt, mà là bằng chứng tử vong. Họ muốn tiêu hủy bằng chứng tử vong, tiêu hủy chứng cứ rằng họ đã chết.”
Hai vợ chồng kia nghe thấy lời này thì lập tức sững sờ, sau đó liền vô cùng bối rối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...