Hồ Sơ Bí Ẩn

“Hí hí hí…”

“Há há há…”

Bầy ma nữ nhìn bà cụ Shimada rồi đồng loạt phá lên cười.

Tiếng cười chế giễu vây quanh tai của bà cụ Shimada.

Đôi môi bà ta khẽ nhúc nhích, nhưng chẳng thể cất lên được lời nào.

Hình như bà ta đã cam chịu số phận, hoàn toàn bỏ cuộc.

Con mèo bấy giờ đi đến trước mặt bà cụ Shimada, nhấc chân trước lên, để lộ ra móng vuốt bén ngót.

Soạt một tiếng, trên mặt bà cụ Shimada lập tức xuất hiện một vết máu.

Da mặt bị cào rách, máu rớt xuống chiếu tatami, lan dần ra, hình thành một đóa hoa có màu của máu.

Bà cụ Shimada hét thảm, lắc đầu vùng vẫy.

Hai tay và bờ vai bà ta bị ấn chặt xuống nền, phần đầu dù có cục cựa được, nhưng vẫn không thể tránh được móng vuốt của con mèo.

Mặt bà cụ Shimada nhanh chóng bị cào nát, khuôn mặt máu me bê bết, phần dưới của thân thể đang lấm máu.

“Giết tao đi… giết tao đi…”

Bà cụ Shimada van xin.

Con mèo lại tát một cái, một miếng da trên mặt bà ta rớt xuống.

Con mèo nhấc chân lên, miếng da mặt dính đầy máu rớt lên mặt Nakamura.

Vốn đang nhắm mắt, Nakamura đột nhiên mở mắt ra.

Ông ta sửng sốt nhìn bà cụ Shimada, nỗi thù hận trong lòng trước đó đối với bà cụ Shimada đã biến thành nỗi khiếp hãi trước bầy ma nữ.

Bây giờ, trong lòng ông ta trào ra một cảm giác khác thường.

Miếng da mặt đang dính trên mặt ông ta từ từ trượt xuống, rơi trên tấm chiếu tatami ngay trước mặt ông ta.

Thứ đó khiến lòng ông ta trào ra một cảm giác quen thuộc.

Nakamura ngẩng lên, nhìn quanh một lượt.

Những người kia đều sở hữu khuôn mặt của những thành viên trong đoàn làm phim, ai nấy cũng đang cười hả hê, giống như đang xem một tiết mục biểu diễn.

Nakamura rùng mình, trong đầu hiện ra một số cảnh tượng.

Đầu ông ta đột nhiên đau đớn vô cùng, khiến ông ta không khỏi hét lên.

Bầy ma nữ càng cười lớn hơn.

Tôi nhận thấy chỉ có mỗi “Hàn Tế”

là không cười.


Trong khung cảnh như vậy, Nam Thiên rũ mắt xuống, không có chút phản ứng nào.

Tất cả đều quá kỳ lạ.

Nakamura được thả ra, thân thể đổ xuống sàn.

Ông ta lăn lộn trên đất, giống như đang chịu một cực hình gì đó.

Ông ta mất hết lý trí, tôi thì còn giữ được bình tĩnh, có thể phân biệt ra được đó chỉ là những cảm giác trên người ông ta.

Là có thứ gì đó đang đánh lên người ông ta, gậy? Nắm đấm? Chân? Hình như xương đã vỡ.

Xương cốt gãy nứt, nội tang đau đớn cùng cực.

Còn chân, hình như vùng mắt cá chân đã bị giẫm nát.

Ông ta bị đám đông đánh đập? Miệng của Nakamura trào ra máu tươi.

Ông ta không hề phát ra tiếng nói, nhưng trong ý thức thì đang gọi thầm một cái tên.

Linh? Linh à? Không đúng… Lâm… Lâm Xuân… Xuân Nựu? Lâm Xuân Nựu? Là ai? Tôi nhìn qua “Hàn Tế”

“Hàn Tế”

đang cúi xuống nhìn Nakamura lăn lộn trên sàn nhà.

Con mèo chợt khựng lại, nhìn Nakamura một cái, rồi thình lình vung móng vuốt lên.

Móng vuốt của nó giống như biến thành một lưỡi dao, cắt đứt cổ họng của bà cụ Shimada.

Một lượng máu phun ra ào ạt.

Bà cụ Shimada trợn ngược đôi mắt, người bà ta nhìn thấy sau cùng chính là Nakamura ở trước mặt.

Lúc này Nakamura đã qua cơn đau đớn, tình cờ bắt gặp ngay ánh mắt của bà cụ Shimada.

Tôi lại nhìn qua bà cụ Shimada.

Ánh sáng trong mắt của bà ta đang biến mất từng chút một.

Máu đang lan tràn trên toàn bộ khuôn mặt bà ta, lấp đầy những vết thương trên mặt.

Thấy cảnh tượng này, Nakamura run lên bần bật.

Khuôn mặt đầy máu ấy khiến ông ta nhớ lại rất nhiều chuyện.

Ông ta cố đàn áp kí ức, thân thể co rút lại, tránh ánh mắt qua chỗ khác.

Ông ta nhìn những người xung quanh, nghe thấy tiếng cười của họ, cảm nhận ánh mắt của họ.

“Không… không…”

Nakamura nhắm nghiền mắt lại.

Lúc này “Hàn Tế”


chầm chậm đi về phía Nakamura, khom người đưa tay ra, kéo đầu Nakamura lên.

Nakamura bất giác mở mắt.

“Lâu rồi không gặp, Trịnh Đại!”

“Hàn Tế”

gằn từng chữ một.

Tròng mắt của Nakamura trợn to, mặt mày tái mét.

Thoáng chốc, tôi thấy mình đang ở trong biển lửa.

Đó là đuốc, rất nhiều người đang cầm đuốc trên tay, tụ tập lại một chỗ.

Họ vậy lại thành một vòng, trong vòng chỉ có ba bốn người.

Một cô gái trẻ bị đè xuống, quỳ trên đất, hai tay hai chân đều bị trói chặt bằng dây thừng.

Cô ta chỉ tầm mười bốn mười lăm tuổi, miệng bị nhét giẻ, vệt nước mắt trên mặt đã khô.

Đôi mắt cô ta phản chiếu ánh lửa, tựa như trong ấy cũng đang bừng lên ngọn lửa rừng rực.

“Trịnh Đại, Trịnh Tiểu Khê em gái mày đã lén ăn nằm với đàn ông trong đám ruộng của nhà Lâm Đại Tráng, bị mày bắt gặp, có đúng không!”

Một người lớn tuổi cất giọng khá uy nghiêm.

Người đàn ông đang cúi đầu khom cổ lắp bắp nói: “Đúng… đúng…”

“Lột da! Lột da!”

“Con đĩ này đáng bị đánh chết!”

“Lột da mặt của nó đi!”

“Tao khinh!”

Đột nhiên những người xung quanh giơ cao ngọn đuốc, đồng loạt hô vang.

Trong đám người này có đủ cả nam lẫn nữ.

Người đàn ông kia cúi mặt xuống, bắt gặp ngay ánh mắt của cô gái đang quỳ trên đất, ánh mắt lập tức trốn qua chỗ khác.

Gã đưa mắt quét trong đám đông, nhìn thấy bóng dáng của một cô gái trong ấy.

Cũng là một cô bé tầm mười bốn mười lăm, dáng vẻ hiền lành đáng yêu, thân thể mỏng manh đang bị đám đông kích động xung quanh va phải, suýt nữa té ngã.

Trịnh Đại há hốc mồm, sau khi bắt gặp ánh mắt của cô gái, thì thấy cô ta vội vàng quay mặt đi chỗ khác.

Trong đầu gã hiện ra chuyện xảy ra cách đó không lâu.


Tiếng động trong đám ruộng khiến nhịp tim gã đập kịch liệt.

Gã len lén chạy qua xem, chỉ nhìn thấy da thịt lõa lồ trắng hếu và những tiếng rên rỉ yêu kiều.

Chợt bên ngoài đám ruộng có tiếng ai đó quát to.

Hai người trong ruộng cứ như bị điện giật.

Người đàn ông ngồi bật dậy, chụp lấy quần áo chạy biến đi thật xa.

Ánh mắt của Trịnh Đại và cô gái đã chạm vào nhau.

“Anh Trịnh Đại! Cứu em với!”

Cô gái nước mắt lưng tròng, đầu tóc rối bù che kín bờ vai, cánh tay che lấy quần áo nhăn nhúm.

“Ở đó! Ai ở trong ấy làm loạn vậy? Chuyện gì thế?”

Tiếng quát tháo bên ngoài đang đến gần.

“Anh Trịnh Đại.”

Cô gái khe khẽ kêu lên.

Trịnh Đại nghiến răng, quay đầu qua.

Sau lưng đã vang lên tiếng kêu sột soạt.

“Trịnh Đại!”

“Trịnh Đại, thằng nhóc này!”

“Mày nhìn thấy đôi gian phu dâm phụ đó chưa?”

“Tôi vừa thấy tên gian phu bỏ chạy… hình là Trình lão gia…”

Nhưng người kia đột nhiên im lặng, trố mắt nhìn Trịnh Đại.

Trịnh Đại im lặng cúi mặt xuống.

“Không biết ai mà có phúc đến thế, được làm mợ nhỏ của Trình lão gia.”

Một người lầm bầm.

Đoạn kí ức ấy bị cắt đứt, Trịnh Đại đã từ đám ruộng trở về căn nhà sập sệ của mình.

Trong nhà còn có người khác.

Một ông già mặt mày hầm hầm, ánh mắt dữ tợn, lên tiếng đe dọa: “Người trong thôn đều nói mày đã nhìn thấy đó là ai.

Mày khai con đĩ ấy ra, thì phu nhân chắc chắn sẽ trả công cho mày xứng đáng.

Nếu không khai… hừ, miếng đất của nhà mày, đừng có nghĩ đến nữa!”

Một người đàn bà lớn tuổi có bộ dạng quái gở khác lên tiếng: “Mày đừng có lừa bọn này mà chỉ ra một mụ già nào đó để lấp liếm.

Con đĩ làm ra chuyện đê tiện bỉ ối như vậy, bà chủ chắc chắc sẽ tra ra.

Mày không nói cũng vô ích thôi.”

Đầu óc Trịnh Đại đang trống rỗng.

Ông già rút ra một túi vải, nhẹ nhàng đặt lên chiếc bàn gãy mất một góc.


Âm thanh trầm đục vang lên, hệt như đập vào tim Trịnh Đại.

Bên ngoài căn nhà chợt vang lên tiếng động.

Cô gái bị trói kia đang ôm một cái chậu cũ kĩ đi vào.

Cô ta đi đứng khá vất vả.

Thình lình nhận ra trong nhà có người, cô ta giật nảy mình, khuôn mặt đang ngẩng lên tái nhợt không còn một chút máu.

Đôi mắt trợn lên cực kỳ lớn.

“Anh…”

Cô gái kêu lên.

Hai người kia quay qua nhìn Trình Đại, mắt nheo lại, vẻ mặt ra chiều đã có suy đoán.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Trịnh Đại lên tiếng: “Là nó!”

Đoạn hồi tưởng đến đây thì ngưng lại.

Trong đêm tối, xung quanh căn nhà tối đen, chỉ có khoảng sân là đang hừng hực ánh đuốc, như muốn chiếu sáng cả một góc trời.

Trịnh Đại bị nhét vào trong tay một con dao.

Gã bắt đầu run rẩy, nhìn con dao, có cảm giác như nặng ngàn cân.

“Trịnh Đại, ra tay đi.”

Người đàn ông lớn tuổi thúc giục.

Trịnh Đại nhướn mắt lên nhìn những người xung quanh, rồi lại len lén nhìn về phía cô gái kia trong đám đông, cuối cùng, gã nhìn xuống cô gái đang quỳ trên đất.

Gã thò tay đến, đè đầu cô gái xuống.

Gã nhớ đến những con thỏ mình đi săn được, những con gà mà mình đã nuôi.

Chúng cũng vậy, bị mình tóm cổ, là bắt đầu run rẩy.

Lưỡi dao đã chạm vào da mặt cô gái.

Con dao này rất cùn, Trịnh Đại phải mất rất nhiều sức.

Cô gái bắt đầu vùng vẫy, từ bên cạnh xông ra hai người đàn ông, giữ chặt cô ta lại.

“Hu hu… Á á…”

Cô gái trợn mắt nhìn chằm chằm Trịnh Đại, đôi mắt ấy nhanh chóng bị người bên cạnh bịt lại.

Qua kẽ ngón tay, chỉ có thể nhìn thấy một ít tròng mắt trong đó.

Nhịp tim đang đập mãnh liệt của Trịnh Đại đã chậm nhịp trở lại.

Con dao cắt từng chút, từng chút một… Xung quanh đồng loạt vang lên tiếng hô hào.

“Lột da! Lột da! Lột da!”

Tất cả cứ như đang xem một tiết mục biểu diễn đặc sắc hay đang xem một tội nhân phải chịu hình phạt tương xứng.

Trong mắt họ, đây là chuyện cực kỳ vui sướng.

Tôi thì đã chịu đựng hết nổi, nghiến răng nhào đến, hất tay của Trịnh Đại ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui