Takahashi vẫn chưa rụt tay lại, cả người cứng đờ, cứ như linh hồn bị rút ra, chỉ còn lại cái xác.
Cảm giác về cái thứ chạm vào Takahashi rất quái lạ, mềm mại, lành lạnh tựa như vải, nhưng không biết là chất liệu nào.
Nó chạm vào Takahashi, di chuyển từng chút một, tựa như một con vật nhỏ đang cọ xát vào ngón tay của Takahashi.
Một cái, hai cái… Tuyệt đối không phải gió, mà là vật sống.
Tôi không giơ tay ra xác nhận.
Chỉ dựa vào mắt và cảm giác thì hoàn toàn không thể nhận ra sự tồn tại của thứ đó.
Nhưng xúc giác của Takahashi không phải là giả.
Cái thứ đó đột nhiên xuất hiện, rồi đột nhiên biến mất.
Tôi vẫn cố kiểm soát hơi thở, chính bản thân cũng chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.
Takahashi thở hắt ra một hơi, thân thể vốn cứng đờ hình như khôi phục bình thường trở lại.
Những người khi nãy nhìn thấy con mèo cũng đã qua cơn hoang mang, tiếng bàn tán loáng thoáng vang lên, có người bắt đầu thấy sợ, đề nghị trở lại trong phòng.
Takahashi cũng muốn ngồi dậy.
Tay anh ta chống lên sàn nhà, đã nhổm được nửa người lên.
Những người xung quanh thấy, cũng định đến đỡ Takahashi dậy.
Tay Takahashi đang định di chuyển, thì có thứ gì đó nắm lấy ngón tay anh ta… Là tay! Tay người! Tôi mở to đôi mắt, vẫn chẳng thấy được, dưới gầm sàn nhà cũng chẳng có thứ gì.
Takahashi thở dốc từng hơi, thân thể một lần nữa bị cứng đờ.
Vẻ mặt hoảng sợ mà Takahashi bất chợt biểu hiện ra khiến những người còn lại đều ngơ ngác.
“Taka…”
Bàn tay đó buông ra, rồi lại thò tới, nắm lấy cổ tay của Takahashi, móng tay bấm sâu vào da của Takahashi.
“Á!”
Takahashi la lên một tiếng, cả người bị một nguồn lực cực mạnh lôi bay ra khỏi hành lang, rớt xuống mặt đất đầy tuyết mềm xốp.
Thân thể anh ta cắm phập vào trong tuyết, nửa thân thể hệt như đang rơi vào một hố băng.
“Takahashi!”
“Á… á… á…! “Á! Chuyện gì vậy?”
Thứ đó vẫn chưa buông tay, tiếp tục kéo Takahashi đi.
Gầm sàn nhà đủ để một người trưởng thành chui vào, nhưng chuyện đó cũng cực kỳ khó.
Takahashi bị lôi đi, giống như đang ngồi trên toa tàu cao tốc vậy, vù một cái đã bị kéo lọt vào trong gầm sàn nhà.
Tôi cũng chui vào theo, nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của Takahashi vang vọng dưới gầm sàn.
Tiếng kêu la thình lình im bặt.
Cả khuôn mặt của Takahashi đã chìm vào trong nước buốt lạnh.
Tôi đưa tay đến sờ thử, thì chỉ chạm được thân thể của Takahashi.
Cả người anh ta hình như bị thứ gì đó giữ chặt, một chút vùng vẫy cũng không làm được, chỉ còn biết không ngừng run rẩy.
Có tiếng nước….
Khắp mặt đất phủ tuyết đều là nước, không sâu nhưng đủ để làm Takahashi ngạt thở.
Hình như trên thân thể của Takahashi đang có vô số cánh tay giữ chặt cứng anh ta lại.
Các móng tay chọc thủng lớp da trên người, máu đã ứa ra.
Tôi cảm thấy da đầu tê dại.
Không phải một con ma, mà là rất nhiều ma đang ở đây… Trong bóng tối, tôi chẳng thấy được gì hết, còn cảm nhận về âm khí thì cũng là nguyên một khối.
Tôi không thể nào chắc chắn được suy đoán của mình vừa rồi.
Lẽ nào, đó là một con ma có rất nhiều cánh tay? Có thể là quái vật, một loại quái vật nào đó… Đột nhiên có ánh sáng lóe lên trong bóng tối.
Vô số những đôi mắt thình lình xuất hiện trước mặt tôi và chúng đang nhìn chằm chằm tôi.
Tôi giật mình bay lùi lại một đoạn.
Chúng nhìn thấy được tôi, ánh mắt đờ đẫn vô hồn, chỉ đơn thuần là nhìn tôi rất chăm chú.
Hình như không phải đang cảnh cáo, cũng không mang ác ý.
Chúng đang giết người, nhưng không phải với mục đích báo thù, cũng chẳng có niềm vui trong ấy, chỉ làm theo phận sự, hành động, vận hành đều như một cái máy được lập trình sẵn.
Sự vùng vẫy của Takahashi dần dần ngừng lại, mạng sống dần mất đi, hoàn toàn không thể ngăn lại.
Những đôi mắt ấy di chuyển, nhìn qua Takahashi.
Cuối cùng, Takahashi đã hoàn toàn ngừng thở.
Người đã chết, âm khí xung quanh hình như cũng khe khẽ xao động.
Những đôi mắt đó hướng lên, nhìn lên sàn nhà.
Tôi không biết chúng đang định làm gì.
Chúng không nhìn tôi nữa, nhưng tôi vẫn vô cùng cảnh giác, không dám lơ là.
Nhưng ngay sau đó, những đôi mắt ấy thình lình biến mất trong bóng tối.
Bên ngoài có người đang kêu la, tôi nghe thấy có tiếng bước chân trên đỉnh đầu, người trong nhà cũng đang chạy hối hả.
Không giống như Honda và Ono, cái chết của Takahashi ở ngay trước mắt mọi người, đây là một vụ mưu sát lộ liễu.
Ma đang giết người.
Tôi lại nghe thấy tiếng hô hào, tiếng quát tháo.
Ra khỏi gầm sàn, tôi bay thẳng vào trong nhà.
Trong gian phòng trên đỉnh đầu đang có người.
Bà cụ Shimada đang ngồi ngay ngắn giữa nhà, hình như đang thầm niệm kinh.
Người cháu dâu đang ôm đứa con, mặt đầy sợ sệt bất an, khó mà bình tĩnh lại được.
Thằng bé có tên Otaki kia bị mẹ mình ôm chặt cứng, khó chịu nhưng cũng không dám nhúc nhích, mặt mày tái xanh, đôi mắt liếc ngang liếc dọc, chốc chốc nhìn mẹ, chốc chốc lại nhìn qua cụ.
Cửa có người mở ra, con dâu nhà cụ Shimada đi vào.
Bà ta đang được con trai dìu đi.
Chồng bà ta thì đứng ở sau lưng hai mẹ con.
Ba người họ, mặt ai cũng tái nhợt.
“Mẹ…”
Shimada Raito ngồi xuống kiểu Nhật trước mặt bà cụ Shimada.
Vợ ông ta thì cả người đã nhũn ra, được con trai đỡ lấy, từ từ khuỵu xuống sàn trong tư thế hơi khó coi.
“Sao rồi?”
Giọng bà cụ Shimada trầm tĩnh, ngữ điệu cũng thong thả.
“Có người… có người mất tích… bị thứ gì đó kéo vào gầm nhà, bị lôi vào trong đó… hiện tại…”
Shimada Raito liếm đôi môi khô nẻ, không thể nói tiếp.
Vợ ông ta sợ đến nỗi rơi nước mắt, ôm chầm lấy con trai.
Tình trạng của cậu cháu Shimada ấy không ổn lắm, nỗi sợ hãi trong ánh mắt chẳng giấu vào đâu được.
“Vậy à…”
Bà cụ Shimada lầm bầm: “Mẹ biết rồi.”
“Mẹ à!”
“Có gì đáng sợ đâu.
Bất luận đó là thứ gì, nó cũng không thể nào giết hết mấy chục người được.
Khi đường thông rồi, chúng ta ắt sẽ có người xuống núi được.”
“Nhưng mà, như vầy… cái thứ đó không biết có….”
Shimada Raito ngập ngừng.
“Con sợ cái gì? Đây là khách sạn của nhà chúng ta mà.”
Shimada phì cười: “Bao nhiêu năm qua, có chuyện gì chưa từng xảy ra.
Ba người vừa chết cũng đều là người của đoàn làm phim, liên quan gì đến gia đình mình? Con nên bảo họ điều tra cho rõ ràng, rốt cuộc là họ đã thu hút cái thứ gì đến.”
Nghe đến đây, Shimada Raito tỏ ra ngạc nhiên nhưng cũng nhờ vậy mà bình tĩnh lại.
Tôi quan sát bà cụ Shimada.
Hôm trước, chính bà cụ là người kéo chiếc khăn đỏ ra khỏi miệng Honda.
Tôi còn nhớ như in.
Bà cụ này là đối tượng đáng nghi nhất.
Nhưng những lời bà ta nói nghe ra cũng khá có lý.
“Những thứ mẹ bảo tụi con đã chuẩn bị đủ hết chưa?”
Bà cụ lại hỏi.
Shimada Raito gật đầu, đôi mắt sáng lên.
“Vậy là được rồi.
Chuyện ăn uống chúng ta sẽ tách khỏi đoàn làm phim, đồ đạc trong khách sạn cũng đừng dùng đến nữa.”
Bà cụ gật đầu: “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”
Hình như bà cụ Shimada đã có chuẩn bị từ trước.
Tôi muốn quan sát thêm hành động của gia đình này, nhưng cảnh tượng của giấc mộng đã thay đổi.
Ý thức của tôi chợt mờ đi trong một lúc, có thể cảm nhận được linh hồn của Takahashi đang bay lên, rời khỏi thế giới này.
Cùng lúc đó, ý thức của một người khác tràn vào đầu tôi.
Tôi nghe thấy tiếng nôn ọe, nhìn thấy trong gian phòng giường chung lớn có rất nhiều người, ai nấy cũng bơ phờ, sắc mặt tái nhợt.
Âm khí đang tràn ngập trong phòng, một thứ mùi tanh tưởi ẩm ướt đang phát tán trong phòng.
Tiếng nói chuyện của những người xung quanh rất mờ hồ, tinh thần của họ hình như đã không còn tỉnh táo, sáng suốt nữa.
Tôi cố gắng để mình duy trì bình tĩnh, cảm nhận âm khí xung quanh.
Gió lạnh sượt qua má, một hạt tuyết rơi xuống mặt, khiến tôi tỉnh táo hẳn.
Bên ngoài trời đang tối.
Tuyết bay vào qua khung cửa sổ đang mở, rớt lên người.
Đối tượng tôi nhập vào đang cố gắng ngồi dậy, đầu óc choáng váng.
Người đó nghe thấy tiếng rên rỉ, những người xung quanh nằm la liệt trên sàn, hình như bị bệnh gì đó, nhúc nhích thân thể thôi cũng hết sức khó khăn.
Đối tượng nhập vào đã thay đổi.
Những người trước mặt trông quen quen, chắc là người bên trang điểm.
Căn phòng giường ghép này cũng khác với căn phòng mà nhóm cả Takahashi và Honda đã ở.
Đây là phòng của phụ nữ.
Người phụ nữ mà tôi nhập vào loạng choạng đứng dậy, ho khan mấy tiếng, đến góc phòng tìm hành lý của mình.
Cô ta mặc thêm áo khoác dày, rồi đẩy đẩy người nằm trên sàn.
“Mọi người vẫn ổn chứ?”
Cô ta hỏi.
Không có ai trả lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...