“Xin hãy kể chuyện này cụ thể một chút.”
“Chúng tôi cũng không rõ lắm… nói sao nhỉ… Chúng tôi chỉ nghe Hồ Kiệt kể lại thôi.
Hồ Kiệt với Lý Bằng và mấy người bạn chung phòng cùng nhau đi quán bar ở bên ngoài trường chơi.
Có một con đường, nhưng không có trụ đèn giao thông.
Họ cũng chỉ… cũng lười đi đến đầu đường, nên đi ngang qua ngay chỗ ấy luôn.
Lúc đó, lúc đó trên đường có xe, họ có thấy và chiếc xe đó cũng thấy họ.
Họ dừng lại, đợi xe qua rồi mới đi tiếp.
Hồ Kiệt nói họ đã dừng lại rồi.
Lý Bằng đang đứng ngay bên cạnh cậu ấy thì thình lình bổ nhào về phía trước… Hồ Kiệt quay qua, nhìn thấy người phụ nữ mặc áo đỏ… hình như cô ta còn cười với cậu ấy, rồi lập tức biến mất! Lý Bằng ngã xuống đường, chiếc xe đó không phanh kịp, đã… cán ngay lên đầu của cậu ấy…”
“Hu hu… hức… hức…”
“… Họ và người tài xế đều bị dọa sợ chết khiếp.
Chuyện báo cảnh sát, gọi xe cứu thương đều do người qua đường gần đó làm.
Sau đó… cảnh sát giao thông hỏi họ chuyện là thế nào, Hồ Kiệt không dám nói… Những người khác đều không nhìn thấy ma nữ ấy.
Người tài xế và cả mấy người bạn cùng phòng đều không thấy.
Sau đó Hồ Kiệt… đã nghỉ học… mãi cho đến giờ… Cậu ấy vẫn chưa đến trường lại… Trước khi về nhà, cậu ấy có gặp chúng tôi một lần, hình như cậu ấy… cậu ấy không thể tin nổi chuyện kiểu này.
Cậu ấy hỏi chúng tôi rốt cuộc là Nhiễm Nhiễm làm sao mà chết.
Hỏi chúng tôi đã điều tra được gì về người phụ nữ ấy… Chúng tôi cũng đâu có biết đâu! Chúng tôi cũng không biết tại sao lại như vậy …”
“Các cô đã tìm ra thân phận của người phụ nữ ấy rồi đúng không? Có đến thắp nhang chưa?”
“Chưa.
Thực ra chúng tôi chưa tìm ra… chưa thể xem như đã tìm ra.
Chúng tôi mới đi hồi tuần trước.
Sau khi đến nơi thì không tìm ra nhà của người phụ nữ đó, cũng không tìm được người nhà của cô ta.
Những người sống gần đó đều biết cô ta, nhưng cũng không biết rõ.
Người phụ nữ ấy đã bị điên nhiều năm rồi.
Nghe nói vốn dĩ cô ta có một đứa con, bị lạc từ nhỏ, bị bắt cóc, có lẽ… cô ta vì thế mà phát điên.
Thường xuyên chạy khỏi nhà, còn lôi kéo con nhà người khác nữa.
Nhà chồng không cần cô ta, đuổi cô ta về nhà mẹ đẻ, mà nhà mẹ cũng chẳng chăm lo bao nhiêu.
Họ cũng không biết rõ rốt cuộc là nhà nào, người bảo nhà này, người lại bảo nhà kia.
Họ đều chưa từng gặp qua.
Khi phóng viên đến phỏng vấn, họ cũng nói y hệt vậy.
Cảnh sát tới điều tra, hình như cuối cùng không có ai nhận, không ai đi lãnh xác hết.
Là ủy ban chỗ của họ đi nhận người.
Sau đó nhắc đến tiền bồi thường thì nhà cô ta lại có người nhào ra.
Còn nghe nói, nhà chồng cô ta khi biết được cũng mò đến, hai bên chút nữa là đánh nhau.
Nhà mẹ của cô ta đã dọn đi hay sao ấy.
Nghe ra… không đáng tin chút nào.
Chúng tôi đến nơi mới biết chuyện là như vậy.
Ban đầu nhờ chị khóa trên thăm dò, cứ ngỡ… chuyện rất đơn giản nữa chứ…”
“Ừ.
Hai cô đã từng nhìn thấy ma nữ áo đỏ ấy chưa?”
“Chưa, hai chúng tôi đều chưa thấy.”
“Nếu vậy, chúng tôi sẽ bắt tay điều tra từ nội dung trình bày của hai cô và file video kia.
Sau này chúng tôi cũng sẽ trao đổi với người tên Hồ Kiệt ấy.
Chuyện các cô ủy thác có thể nói cho cậu ta biết được chứ?”
“Được.
Chúng tôi liên lạc với cậu ấy không được.
Sau khi cậu ấy nghỉ học thì không liên lạc được.”
“Chúng tôi sẽ tìm cách để liên lạc.”
“Ồ.”
“Thời gian này, nếu các cô có được bất kỳ phát hiện nào, hãy điện thoại cho chúng tôi bất cứ khi nào.
Gặp phải nguy hiểm cũng phải gọi cho chúng tôi ngay.”
“Thế… chỉ vậy sao? Chúng tôi thấy khá lo, nhỡ đâu con ma nữ đó tìm đến chúng tôi …”
“Nếu hai cô có nhu cầu, thì phòng nghiên cứu chúng tôi có chế tạo ra một loại bùa hộ thân, có công dụng nhất định.
Nhưng hiện tại chúng tôi thấy, chắc hai cô chưa bị ma nữ đó nhắm đến đâu.”
“Thật sao? Phù…”
“Nhưng chúng tôi vẫn lấy bùa hộ thân đi.”
“Được.”
Ngày 16 tháng 6 năm 2003, phân tích file ghi âm.
File ghi âm 02020030615G.wav.
“… Cậu ấy ngồi trên ghế sofa, không nhìn chúng tôi, cũng chẳng nói chuyện.
Chúng tôi nói gì, khuyên cỡ nào...”
“Hai người này vẫn chưa bị con ma đó nhắm đến nhỉ.”
“Ừ.”
“Video các cô cậu cũng đã xem rồi chứ?”
“Người phụ nữ ấy là người sống.”
“Đúng.
Tôi cũng chẳng nghe thấy âm thanh lạ nào.
Thứ họ tông phải cũng chỉ là cái bánh xe thôi.”
“Như thế đâu có nghĩa là sau đó người phụ nữ ấy sẽ buông tha cho họ.”
“Hầy, thật là xui xẻo nhỉ.”
Ngày 17 tháng 6 năm 2003, điều tra được người chết trong vụ tai nạn trên đường cao tốc là Đào Phương Phi.
Kèm: Bản scan báo cáo điều tra tai nạn.
Ngày 19 tháng 6 năm 2003, trao đổi với chồng của Đào Phương Phi là ông Từ An Bình.
File ghi âm 02020030619.wav.
“Xin chào ông Từ.”
“À, chào các vị.”
“Ông không cần căng thẳng.
Chúng tôi là phóng viên, đang làm một chuyên đề liên quan đến người bị bệnh thần kinh.
Chúng tôi biết được chuyện của vợ ông, nên mới muốn có một cuộc nói chuyện với ông.”
“…”
“Có thể kể một chút về vợ ông được không ạ? Theo chúng tôi được biết, vợ ông không phải bị bệnh tâm thần bẩm sinh, vốn dĩ chị ta rất khỏe mạnh, học tập và làm việc bình thường, đồng thời đã kết hôn với ông…”
“Không phải thế!”
“Mời ông nói.”
“Phù… không phải, không phải như vậy… Ban đầu tôi… tôi và cô ấy quen nhau là do bạn đồng nghiệp giới thiệu, yêu nhau được một năm, kết hôn được hơn ba năm.
Ban đầu tôi cũng thấy cô ấy rất tốt, mọi phương diện… Chưa đến mức cực tốt, nhưng hai bên gia đình thích hợp, hai chúng tôi cũng thấy ưng ý nhau.
Trước khi kết hôn, cô ấy chưa từng nói cho tôi biết, người nhà cô ấy cũng vậy.
Sau khi kết hôn tôi mới phát hiện, cô ấy mắc chứng mộng du.
Kiểu như ngủ đến nửa đêm, hai ba giờ sẽ dậy, làm gì đó… làm đủ thứ chuyện.
Lần đầu tiên phát hiện ra chuyện này, tôi sợ muốn chết.
Đang nửa đêm, tôi nghe thấy ngoài phòng có tiếng người cười.
Sau khi giật mình thức dậy, lúc đó mình mẩy tôi đã ướt nhẹp mồ hôi, thực sự chẳng biết chuyện gì.
Tôi còn định gọi cô ấy dậy, nhưng vừa đưa mắt nhìn qua thì chẳng thấy cô ấy đâu.
Bây giờ tôi mới nghe ra đó là tiếng tivi.
Thực sự, lúc đó tôi cực kỳ dễ tính, vì nghĩ chắc là mới kết hôn, cô ấy chưa quen, ngủ không được này nọ.
Tôi đi ra phòng khách,..
cô ấy đang ngồi trên sofa, mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm cái tivi.
Trên tivi đang phát tiết mục gì đó, tiểu phẩm hay là hài gì đó.
Người trong ấy đang kể chuyện cười, nhưng cô ấy chẳng có chút phản ứng nào, chớp mắt cũng không nốt.
Tôi đứng ngay bên cạnh mà cô ấy cũng chẳng hay biết gì… Tôi sợ lắm.
Tôi cẩn thận bước đến, gọi cô ấy mấy tiếng, nhưng vẫn không thấy phản ứng.
Tôi không dám chạm vào cô ấy.
Cũng chẳng biết mất bao lâu… mười phút hay mấy chục phút đấy.
Tự cô ấy tắt tivi, đi vào phòng, nằm lên giường ngủ tiếp.
Tôi… tôi hôm đó chẳng ngủ nổi nữa, cứ ngồi ở phòng khách.
Đến sáng tôi kể cho cô ấy biết, hỏi cô ấy bị sao vậy, cô ấy còn giả ngu ngơ với tôi nữa chứ!”
“Cô ta biết mình bị mộng du?”
“Đương nhiên là biết rồi! Cô ấy biết, gia đình cô ấy cũng biết! Lúc đó chúng tôi mới cưới nhau, tân hôn mà, chung quy vẫn có chút chưa làm quen được.
Tôi nhìn ra cô ấy giả vờ.
Giọng nói, vẻ mặt cô ấy đều có vấn đề.
Tôi nghĩ bỏ qua, không gặng hỏi nữa.
Mãi đến sau này… trong vòng một tháng mà cô ấy như vậy đến bảy tám lần.
Tôi cũng đã nhận ra cô ấy bị mộng du rồi.
Gọi cô ấy ngồi xuống nói chuyện, nhưng cô ấy không chịu nhận, còn kiếm cớ này nọ, bảo tôi muốn ly hôn, rồi có bồ nhí bên ngoài nữa chứ.
Tôi thực sự không chịu nổi cái kiểu ấy, bèn dọn đến ký túc xá ở.
Sau đó có cãi nhau vài lần nữa, hai bên gia đình ngồi nói chuyện với nhau, thì họ mới chịu nói ra.
Nhưng họ vẫn viện cớ này nọ, bảo do mới kết hôn nên chưa thích ứng, gì mà do tôi nên cô ấy mới bị mộng du.
Hai bên còn chút nữa là đánh nhau, lúc đó cô ấy mới chịu khai thật.
Từ lúc còn bé cô ấy đã bắt đầu mộng du rồi, tầm mười mấy tuổi đã bị rồi.
Cũng đi bệnh viện chữa nhưng không khỏi.
Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện khám lại, nhưng cũng chẳng hiệu quả.
Mẹ cô ấy nói, cứ trói cô ấy vào giường là xong chuyện thôi.
Thiệt tình… thì ra trong nhà cô ấy cũng có một loại dây như dây người ta trói bệnh nhân tâm thần trong bệnh viện ấy.
Chuyện như thế làm sao tôi chấp nhận được? Cô ấy cũng không chịu ly hôn… Hai bên gia đình nói chuyện với nhau khá lâu, cuối cùng tôi với cô ấy ly thân, cô ấy dọn về nhà mình.”
“Lúc cô Đào bị tai nạn giao thông, hai người vẫn còn đang ly thân sao?”
“Đúng.
Chắc là cô ấy ở nhà của mẹ mình, trên đường Nghi Cư ấy.
Lúc tách ra, cô ấy dọn về đường Nghi Cư, sống với cha mẹ.
Cô ấy còn có một người em trai.
Hình như cậu ta sắp lấy vợ, mẹ cậu ta đã đưa cô ấy về nhà cũ ở dưới quê sống.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...