Tôi muốn gặp Diệp Thanh để hỏi rốt cuộc chuyện này là sao.
Mỗi lần tôi vào cảnh mộng anh ta đều đi theo, không theo thì ít nhất cũng biết tôi đang làm gì.
Anh ta còn gánh chịu tác dụng phụ của năng lực thay cho tôi.
Chắc Diệp Thanh còn hiểu năng lực của tôi hơn tôi nhiều.
Có điều, sau trận “động đất”
, tòa nhà ấy đã bị niêm phong.
Cư dân ở thôn Sáu Công Nông đã giảm đi, nhân viên bên Cục nhà đất và các bộ phận cứu hộ khác đã càng ngày càng đông.
Nhà cửa bên này sắp giải tỏa, việc sửa sang lại đã không còn cần thiết, nhưng việc tiến hành khảo sát và đền bù vẫn phải làm.
Theo thời gian, nhân số không hề giảm đi mà tăng lên, chủ yếu là do các phóng viên của giới truyền thông đã được phép vào thôn Sáu Công Nông tiến hành phỏng vấn thực địa, còn có các cư dân ở đây ra ra vào vào để dọn nhà đi.
Chuyện này nối tiếp chuyện kia.
Công việc của tôi ở thôn Sáu Công Nông càng thêm bận rộn, cũng không có cơ hội để lẻn vào tòa lầu số 6 tìm Diệp Thanh.
Tôi gọi điện cho Ngô Linh.
Cô ấy không phải là người có năng lực, nên không hiểu rõ về tình trạng của tôi.
Còn Nam Cung Diệu thì phải gặp mặt trực tiếp, mới có thể xác định được một vài chuyện.
Tối đến tan làm, tôi gọi điện cho cha mẹ rồi một mình đến khách sạn.
Nhóm Ngô Linh bây giờ đã có thêm một người, nên họ đổi sang một phòng khác.
Người mở cửa cho tôi là Lưu Miểu.
Anh ta chào hỏi tôi bằng nụ cười rất nhiệt tình.
Tôi có cảm giác được yêu mà sợ.
Cổ Mạch chẳng bao giờ cho tôi được sắc mặt tốt, còn tính tình của Ngô Linh và Nam Cung Diệu khá hững hờ, Diệp Thanh càng không cần phải nói.
“Linh nói năng lực của cậu mất kiểm soát rồi à?”
Lưu Miểu chủ động hỏi.
Tôi gật đầu.
Vừa đi vào phòng khách nhỏ, tôi liền thấy ba người còn lại đang ngồi trên ghế sofa.
Trên ghế vẫn còn một chỗ trống, Lưu Miểu bảo tôi ngồi đó, còn bản thân thì kéo ghế đẩu ngồi xuống bên cạnh, tiện tay rót nước cho tôi.
Một lần nữa tôi lại thấy được yêu mà sợ, vừa cầm cốc nước vừa kể lại cảnh mộng.
“Là chuyện con chó đó à…”
Lưu Miểu mới nghe tôi kể đoạn đầu đã cảm khái.
Đó đã là chuyện của hơn hai mươi năm về trước, là vụ ủy thác đầu tiên Thanh Diệp tiếp nhận, chắc có ý nghĩa rất đặc biệt với họ.
Tôi thoáng nhìn những người khác, Nam Cung Diệu và Ngô Linh không để lộ tâm tư, còn Cổ Mạch có hơi cứng ngắc, nghiêm túc và trầm mặc hơn ngày thường.
“Con chó đó không phải thứ phiền phức lắm.
Nếu thế, năng lực của cậu bị mất kiểm soát là do tự thân nó có vấn đề.”
Lưu Miểu nói: “Năng lực của cậu mất kiểm soát đến mức độ nào?”
Đây là câu hỏi khiến tôi thấy xấu hổ vô cùng.
Tôi đúng là chưa từng nghiêm túc khống chế năng lực của mình.
Phần lớn thời gian tôi đều để cho năng lực tự do phát huy, hoặc giao cho Diệp Thanh khống chế.
Tôi cũng đã từng thử khống chế rồi, có lúc trong đầu không ngừng lặp lại một ý nghĩ, thì tôi liền mơ thấy đối tượng đã chết.
Còn ở núi Quảng Nguyên, tôi cũng thử rời khỏi cảnh mộng.
Có thành công cũng có thất bại.
Tóm lại tới đâu hay tới đó, cứ như mèo mù vớ cá rán.
Lưu Miểu thấy tôi không đáp liền nghi ngờ nhìn tôi, rồi nhìn những người khác.
Cổ Mạch nói: “Bỏ đi.
Nếu khống chế năng lực, trái lại sẽ hại chết chính mình.”
Lưu Miểu chau mày: “Có ý gì?”
“Cậu ta khác chúng ta.
Diệp Thanh chưa nghiêm túc nói chuyện với cậu ta.”
Nam Cung Diệu bình tĩnh đáp.
Sau khi thấy Lưu Miểu sững sờ, sắc mặt tôi cũng sa sầm xuống.
“Qua những gì chúng ta đã trải qua trong chuyện khu Dương Sơn lần trước, Diệp Tử đã chết trong dị không gian, chỉ có linh hồn quay về được.”
Ngô Linh thở dài: “Chắc cậu cũng hiểu, anh ấy đã biến thành ma, dù có mạnh hơn thì vẫn là ma… ít nhiều cũng sẽ có ảnh hưởng.”
Lưu Miểu tiếp tục trầm mặc.
Tôi không hiểu được sự trầm mặc của anh ta.
Lời của Cổ Mạch và Nam Cung Diệu khiến trong đầu tôi lờ mờ hình thành một suy nghĩ.
“Chắc là Diệp Thanh không tiện nói rõ với cậu.
Hiện tại, khi năng lực của cậu đã xuất hiện vài thay đổi, chắc hẳn Diệp Thanh sẽ suy nghĩ khác đi.”
Nam Cung Diệu vừa nói vừa nhìn tôi chăm chú.
“Có thể nói từ đầu không?”
Trong lòng tôi đã có suy đoán, nhưng không dám nghĩ bừa về phương diện ấy.
Trước đây, Diệp Thanh cứ mãi lấp liếm với tôi.
Có thể giải thích rằng vì năng lực của tôi chưa toàn vẹn, vì muốn bớt nguy hiểm nên anh ta khiến tôi rời xa sự thật.
Bây giờ, sự giấu giếm này đã không còn cần thiết nữa.
Ngô Linh nói: “Chắc cậu cũng đã cảm nhận được rồi.
Diệp Thanh có thể sử dụng năng lực của nhóm Gã Khờ, và cũng sử dụng được năng lực của cậu.
Đồng thời anh ấy cũng phải gánh vác tác dụng phụ từ năng lực của mọi người.
Trong này cũng có chút phân biệt.
Đối với chúng tôi, là Diệp Thanh mượn dùng năng lực của họ.
Còn với cậu thì anh ấy khống chế năng lực của cậu.”
Tôi gật đầu, không tức giận.
Trước đây tôi đã từng có suy đoán về chuyện này.
Tôi đã từng nghĩ, nếu có thể giao lại toàn bộ năng lực cho Diệp Thanh thì nhẹ nhàng biết mấy.
Chắc Diệp Thanh cũng nghĩ như vậy, nhưng đáng tiếc là không được.
“Trong này vẫn còn một vấn đề nữa.
Chúng tôi và Diệp Thanh có thể xem như thấu hiểu lẫn nhau, hợp tác đã nhiều năm, có sự tín nhiệm.
Nhưng sự tín nhiệm này cũng phải trải qua một thời gian dài cọ xát mới có được.
Lúc ban đầu, nhóm Lưu Miểu cũng đã mất khả năng kiểm soát năng lực của mình, mãi cho đến sau này mới đồng ý cho Diệp Thanh thoải mái sử dụng năng lực của họ.”
Tôi ngắt lời Ngô Linh: “Đây cũng là năng lực của Diệp Thanh sao?”
Tôi nhớ năng lực của bản thân Diệp Thanh có hai loại.
Anh ta có thể khiến cho uy lực của sự vật quái dị ở gần mình tăng lên, năng lực này anh ta không kiểm soát được, ít nhất là không thể “chủ động đóng lại”
Năng lực còn lại là giết chết những sự vật quái dị, anh ta chỉ cần đấm một đấm thì có thể khiến cho chúng hồn bay phách tán, không còn lưu lại gì hết.
“Không biết.”
Ngô Linh lắc đầu.
Tôi ngạc nhiên nhìn Ngô Linh, rồi nhìn ba người còn lại, thấy họ cũng không có biểu hiện gì.
“Thực ra chuyện mà chúng tôi biết được không nhiều đâu.
Nếu biết quá nhiều, vậy chúng tôi cũng sẽ phải chịu tác dụng phụ từ năng lực của Diệp Thanh.
Đây có lẽ chính là trách nhiệm mà chúng tôi phải gánh vác.
Trách nhiệm của Diệp Thanh quá nhiều, chỉ cần chia cho chúng tôi một phần trăm, cũng đủ đè nát chúng tôi rồi.
Còn chúng tôi chia cho cậu ta năm mươi phần trăm, thì như hạt muối bỏ biển.”
Nam Cung Diệu giải thích: “Chuyện này, Huyền Thanh Chân Nhân cũng đã từng giải thích.
Đời trước của Diệp Thanh, hoặc những kiếp xa hơn nữa, chắc vốn đã khác người.
Luân hồi từ đời này đến đời nọ, đã mang đến cho cậu ấy thứ năng lực không gì sánh nổi và cũng mang đến cho cậu ấy gánh nặng không gì sánh nổi.
Những gì chúng tôi giúp được cho cậu ấy rất giới hạn.
Có khi, đừng rước thêm gánh nặng cho cậu ấy, cũng đã là một sự giúp đỡ rồi.”
Cổ Mạch hừ một tiếng: “Thực ra chính là quan hệ hợp tác mà thôi.
Cậu ta nhìn trúng năng lực của chúng ta.
Chúng ta cho cậu ta năng lực thì cậu ta bảo vệ chúng ta.
Dần dà liền trở thành một cái cây với mấy cái rễ bện chặt vào nhau, bứt đi bất kì một phần nào phần còn lại cũng sẽ chết.”
Cổ Mạch nói rất thẳng, nhưng nhìn vẻ mặt của anh ta thì anh ta không hề có ý xem Diệp Thanh như một người hợp tác có cũng được không có cũng chẳng sao.
Trên thực tế, họ có thể xem như bạn bè vào sinh ra tử, sống chết có nhau.
Đúng là Diệp Thanh đã cho họ một nơi bảo vệ, còn tìm phương pháp lôi họ từ cõi chết trở về.
Tôi chính là công cụ để lôi họ trở về của Diệp Thanh.
Nghe đến đây, tôi cũng không hề sinh lòng oán giận.
Chắc là do những trải nghiệm trước đây đã dạy tôi.
Tôi rất lý trí khi nhìn nhận mối hợp tác của mình với Diệp Thanh.
Lúc tôi gặp Diệp Thanh, anh ta đã là ma rồi, đây cũng coi như là một lý do khiến tôi vẫn giữ được bình tĩnh.
Tôi không thể nói đạo lý với ma được.
“Lúc đến cậu thì anh ấy đã biến thành ma.
Cậu không phải là người trong giới nên anh ấy chỉ còn cách đổi phương pháp hợp tác với cậu.”
Ngô Linh nói: “Nếu cậu đã bắt đầu làm chủ năng lực của mình, rồi hoàn toàn khống chế được nó, vậy chắc là Diệp Thanh sẽ không còn cách nào mượn dùng nặng lực của cậu được nữa.”
Ngô Linh không nói tiếp, nhưng tôi đã hiểu rất rõ ý của cô ấy.
Diệp Thanh không tín nhiệm tôi.
Không tin tôi cứu được nhóm Ngô Linh, cũng không tin tôi có thể khống chế tốt cái năng lực mà Ông Trời ưu ái ban cho.
Vì vậy Diệp Thanh bèn tự đi làm hết.
“Mấy người đã biết từ sớm rồi?”
Tôi nhìn Cổ Mạch một cái.
Tôi cứu Cổ Mạch ra đầu tiên.
Cũng chính anh ta là người bảo tôi cứ “tùy duyên”
đầu tiên.
Còn có Huyền Thành Chân Nhân – một người vốn rất hiểu Diệp Thanh, cũng bảo tôi “tùy duyên”
Hai người họ, một người lười nhác, một người thì bỡn cợt không nghiêm túc.
Bây giờ không có Huyền Thanh Chân Nhân ở đây, nên tôi bèn liếc Cổ Mạch một cái.
Đối với Diệp Thanh, tôi có giận cũng bằng thừa.
Còn với ông chú Cổ Mạch mất nết này, vậy không cần phải khách sáo làm quái gì nữa.
Cổ Mạch nhún vai: “Cũng không hẳn.
Lúc đó tôi thấy Thanh Diệp đã chết hết rồi, mà một tên nhóc con như cậu lại có được cái năng lực lợi hại đến thế, quan trọng đến thế, thì tiền đồ u ám quá.
Muốn dạy cậu cũng chả được, chi bằng xem vận mệnh cậu thế nào.
Nói không chừng Ông Trời đã làm gì đó, cậu chỉ cần dựa vào đấy, có khi xác suất thành công còn cao hơn.”
Cổ Mạch vừa nói, vừa vỗ vỗ vai tôi: “Cậu phải biết, làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít, không làm thì khỏi sai.
Dạng như cậu không cần làm gì hết là tốt nhất rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...