Trong lầu giảng đường và quảng trường nhỏ ở trước lầu giảng đường đều rất ồn ào, nhưng sau khi ra đằng sau thì lại trở nên cực kỳ yên tĩnh, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng người từ đằng trước vọng lại.
Sân bóng rổ không một bóng người.
Trên lưới chắn bao quanh sân bóng rổ vẫn còn lưu lại những băng rôn khẩu hiệu của các trận thi đấu.
Có một trái bóng bóng rổ cũ rích đang nằm kẹt bên dưới hàng ghế khán giả được làm bằng kim loại.
Người vừa rồi đẩy xe hóa đơn chuyển phát đã vào trong lầu chuông.
Tòa lầu giảng đường chứa lầu chuông có hình thon dài.
Lầu chuông thì nằm chính giữa tòa lầu dài ấy, kết cấu kiến trúc mang đậm nét cổ điển, có một chóp nhọn, trên chóp hình như còn lắp cột thu lôi.
Tòa lầu giảng đường bên dưới có tất cả ba tầng, tính thêm cái lầu chuông cao chót vót, thì toàn bộ tòa nhà chắc cũng cao tầm năm tầng lầu.
Hai tòa lầu giảng đường nằm đằng trước tính từ cửa chính đi vào cũng không cao lắm.
Trái lại, tòa giảng đường nằm sau lầu chuông chắc cũng cao đến hơn hai mươi tầng, nhìn vào giống như cao ốc văn phòng, còn được lắp đặt vách tường bằng kính, có thể nhìn thấy cầu thang và giảng đường bên trong.
Tôi dõi mắt nhìn lầu chuông, chỗ cửa sổ trên lầu chuông không thấy có bóng người.
Hai khung cửa sổ đều đang kéo rèm lên.
Trong các giảng đường đều không có ánh đèn.
Cửa chính của lầu chuông đang mở rộng, hai cánh cửa rất lớn, đủ để ba bốn người dàn hàng ngang đi lọt.
Tôi đến gần hơn, nghía mắt nhìn vào trong, vẫn chẳng thấy ai, cũng không nghe thấy tiếng động nào.
Không có âm khí.
Tôi hỏi thăm đám ma nhí, xác nhận chúng cũng không có phát hiện nào.
Lẽ nào con ma chuyển phát nhanh không phải ở đây? Hay là nó đã trở về thế giới tương lai rồi? Tôi vừa ngẫm nghĩ, vừa cẩn trọng đi vào trong lầu chuông.
Con ma nhỏ cho tôi biết cái lầu này có kết cấu chữ hồi (回), còn là chữ hồi bằng phẳng nữa.
Ở bốn góc đều có cầu thang.
Nam Thiên đề nghị đi quanh theo chữ hồi một vòng.
“Vừa rồi cái người đẩy xe hóa đơn chuyển phát vào trong.
Nếu không có thang máy, thì chiếc xe đẩy ấy chắc vẫn còn để lại dưới lầu chứ.
Bằng không bây giờ mình đã nghe thấy có tiếng động rồi.”
Chiếc xe đẩy ấy vừa rồi có phát ra âm thanh cót két khi được đẩy đi và chúng tôi đều đã nghe thấy tiếng động ấy.
Sau khi vào trong lầu chuông, đúng ra âm thanh ấy còn vang hơn nữa chứ.
Nếu phải lên lầu, thì tiếng lộc cộc càng không thể giấu đi đâu được.
Thế nhưng sau khi đi quanh một vòng, tôi phát hiện ở đây không hề có tiếng động nào, cũng chẳng thấy chiếc xe đẩy đâu.
Nam Thiên và Tí Còi cũng thấy quá kì quái.
Tôi quay trở lại cổng chính của lầu chuông.
Đối diện trước cổng chính có một cái cổng tò vò, nơi đó có một bãi cỏ nằm ở vị trí trung tâm của chữ hồi.
Trên bãi cỏ có dựng một bức tượng, kiểu tượng danh nhân thường thấy trong các trường học.
Mỗi cạnh của chữ hồi là một dãy hành lang, đều có các cổng tò vò giống hệt.
Hai bên dãy hành lang là các giảng đường, hai dãy giảng đường lớn và hai dãy giảng đường nhỏ.
Tôi xác nhận là không trông thấy bóng dáng cái người mới đẩy xe vào.
Sau khi bàn bạc một lát, ba chúng tôi chỉ còn cách lên lầu.
Cứ thế vừa đi vừa kiểm tra, đến lúc lên đến lầu ba rồi mà vẫn chưa ai phát hiện được gì.
“Làm sao lên lầu chuông đây?”
Tôi lầm bầm một mình.
Chúng tôi đang đứng ở vị trí từ cổng chính nhìn thẳng lên tầng ba.
Lầu chuông thì đang nằm trên đỉnh đầu chúng tôi.
Nhưng tìm cả buổi trời mà tôi vẫn chẳng thấy cầu thang leo lên ở đâu cả.
Nam Thiên mở thử cửa phòng ở bên cạnh.
Đây là một gian phòng nghỉ ngơi của giảng viên.
Vị trí này ở tầng hai và tầng ba đều là phòng nghỉ của giảng viên cả, có bàn ghế sofa và bàn làm việc, có phòng còn bày một ít vật linh tinh.
Ngẩng lên nhìn hồi lâu, Tí Còi mới tinh mắt phát hiện ra một vết tích lạ.
Trên trần nhà có một ô cửa nhỏ, ban đầu có thể có dây kéo, nhưng bây giờ đã bị đứt, chỉ còn lại một cái lỗ nhỏ xíu.
Nam Thiên và tôi đẩy bàn làm việc đến dưới chỗ ấy, rồi chồng thêm ghế lên, đứng lên ghế thì đã chạm được ô cửa nhỏ ấy, nhưng hì hục mãi vẫn không gỡ được cái cửa xuống.
Ba con ma nhỏ phá lên cười không ngớt.
“Mấy đứa mở được cái ô cửa này chứ?”
Tí Còi ngửa cổ hồi lâu, bấy giờ vừa xoa xoa gáy, vừa bất mãn nói.
Ba con ma nhí đồng loạt lắc đầu.
Lợi Lợi uất ức nói: “Nếu mở được, thì em đã mở giúp Nam thần từ lầu rồi.”
“Con ma ấy ở trên đó hả?”
Tôi hỏi.
Lợi Lợi lắc đầu.
“Chỉ là không mở được.”
Con ma mặc đồ tây nói.
Con ma trẻ sơ sinh thì bi ba bi bô gì đó, gật đầu đầy chân thành.
Tôi cũng đang sờ tay lên tấm ván ấy, thực sự chẳng thấy có gì khác thường.
Nhưng sao lại không mở được chứ? “Có thể đập vỡ không?”
Nam Thiên hỏi.
“Phải có công cụ.”
Tôi nói.
Lợi Lợi giơ tay lên: “Được phá bỏ nó sao?”
Tôi đưa bộ mặt vô cảm nhìn Lợi Lợi.
Tuy rất mạnh, lại còn tồn tại rất lâu, nhưng đám ma nhỏ này lúc còn sống chỉ là trẻ con, sau khi chết hình như vẫn chưa hình thành đặc tính của người lớn.
Lợi Lợi chép miệng: “Em cứ ngỡ các anh không muốn phá hoại đồ đạc ở đây chứ.”
Tôi leo xuống ghế, cùng Nam Thiên nhảy khỏi chiếc bàn, nhường lại vị trí.
Lợi Lời vừa vung tay lên, chỉ nghe thấy đùng một tiếng thì ở vị trí của ô cửa thủng ngay một lỗ lớn, có thứ gì đó rơi xuống lả tả.
Ngay sau đó thêm một tiếng đùng nữa, lại có thứ gì đó rớt xuống, đập lên ghế, dội ra rớt xuống sàn nhà.
Chúng tôi đều giật nảy mình, lùi lại đằng sau.
Bụi bặm tung bay tứ tán.
Tôi xua xua tay, ho sặc sụa mấy tiếng, bịt miệng lùi ra sau xa hơn, mới tạm thấy rõ được tình hình.
Trên trần nhà đang thòng xuống một cái cầu thang gãy nát.
Cái kiểu cửa nhỏ này chắc cũng giống như cửa gác xép, tự có sẵn cầu thang, sau khi mở ra cầu thang sẽ thòng xuống.
Không biết tại sao, ô cửa nhỏ này đã bị hỏng, sau khi bị Lợi Lợi thô bạo phá vỡ, cái cầu thang gãy nát liền theo đó thòng xuống, lắc lư qua lại giữa không trung.
Ngay chỗ ô cửa lên trên đang có một bàn tay thò ra, da tay trắng bệch, còn hơi xanh xám nữa, nhìn vào thì biết không phải tay của người bình thường.
Tôi cảm thấy tim mình đang đập mạnh, hơi hoảng loạn.
Tí Còi kéo tôi một cái.
Vừa quay lại, tôi liền trông thấy khuôn mặt đầy sợ hãi của cậu ta.
Bàn tay run rẩy của cậu ta đang chỉ lên sàn nhà.
Tôi cúi xuống nhìn thì thấy cái thứ từ trên lầu rơi xuống đang nằm rũ rượi trên nền nhà.
Người đó mặc đồ vest đen, bên trong hình như có áo sơ mi đen, cả người nhìn vào đen như than.
Mà làn da anh ta lại có màu xam xám.
Tôi không nhận ra được biểu cảm trên khuôn mặt của anh ta.
Hai mắt anh ta đang mở thao láo, cứ như một pho tượng.
Nam Thiên hỏi: “Hồi nãy có thứ gì rớt xuống vậy?”
Anh ta không nhìn thấy.
“Quỷ… Sai…”
Tôi nói thì thào cứ như đang lầm bầm một mình.
Vừa nhìn thấy quần áo là trong đầu tôi hiện ra ngay hai từ ấy.
Trong đầu tôi hình như còn có hình ảnh gì đó vụt qua.
Tôi ôm lấy đầu, cảm giác cứ như não bị kim chích đến buốt đau.
Hình ảnh liên tục lóe lên trong đầu, càng lúc càng rõ rệt.
Trong gian phòng sáng sủa, Quỷ Sai bị treo cổ trên hành lang, nền nhà thì đầy xác chết và hồn ma đang đứng đó… “Anh Kỳ!”
Tí Còi đỡ lấy tôi.
Tôi thở hồng hộc từng hơi, hình ảnh trong đầu từ từ biến thành một khối đen, cảm giác đau đớn cũng dần tan biến.
Tôi không nhớ được mình đã trông thấy cảnh tượng đó ở đâu.
Vừa cố gắng nhớ lại thì cơn đau lại ập đến ngay.
Tôi tạm thời bỏ qua cái ý định này.
“Không sao chứ?”
Nam Thiên hỏi tôi.
Tôi lắc đầu.
Ba con ma nhỏ hình như cũng vì thế mà sợ hãi, đứng im re bất động tại chỗ.
Tôi nói: “Để tôi lên đó xem thử.”
Những người khác không phản đối.
Tí Còi và Nam Thiên giúp tôi dựng ghế lại để tôi trèo lên lần nữa.
Lần này ô cửa đã mở ra, tôi có thể thò đầu lên quan sát tình hình được rồi.
Trên gác chính là lầu chuông.
Nhưng trước khi trông thấy quả chuông lớn, thì tôi đã trông thấy xác chết nằm đầy sàn đầu tiên.
Tôi nổi da gà đầy người, khi mắt chạm mắt với một cái xác của Quỷ Sai.
Đối phương tuy đã chết nhưng hai mắt vẫn còn mở.
Bên cạnh anh ta vẫn còn có Quỷ Sai khác.
Cảnh tượng này khiến tôi liên tưởng đến lò mổ.
Lò mổ thời hiện đại có lẽ còn ngăn nắp hơn nơi này.
Tôi đếm sơ qua một lượt, chỉ riêng những cái xác quỷ nhìn thấy được, đã hơn con số hai mươi.
Họ đang chồng chéo, đan bện, chen chúc với nhau, cùng kẹt trong một cái nơi kể ra cũng không chật hẹp mấy.
Tôi ngẩng lên, trông thấy quả chuông và mặt đồng hồ của lầu chuông.
Trong này hình như đã lâu rồi chưa được dọn dẹp.
Bề mặt quả chuông và đồng hồ đều bám đầy bụi.
Ngoài xác của Quỷ Sai, tôi chẳng còn phát hiện được gì.
Định leo vào trong lầu chuông nhưng lại không có chỗ đặt chân, sàn gác đang bị xác của Quỷ Sai lấp kín.
Tôi không thấy ma, cũng chẳng có cửa dị không gian.
Nơi đây chỉ giống như mộ phần của Quỷ Sai thôi.
Trong đầu tôi chợt lóe sáng, thình lình nhớ đến, nơi đây có khi nào lại là một văn phòng tại nhân gian của Địa Phủ không nhỉ? Có thể còn kiêm luôn chức năng quản lý cửa dị không gian.
Chỉ có điều, văn phòng này đã bị phá hủy tan nát.
Cũng giống như trong núi Quảng Nguyên, rõ ràng Diệp Thanh và Ngô Linh đã giao dị không gian lại cho Quỷ Sai xử lý.
Nhưng khi tôi đến đó thì không còn thấy một tay Quỷ Sai nào hết.
Còn ở thôn Sáu Công Nông, cũng đã lâu rồi tôi chưa gặp phải Quỷ Sai.
Phải chăng họ đã bị giết, còn bị giấu xác nữa? Tốc độ ác hóa của thế giới này, phải chẳng có liên quan đến cái chết của họ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...