Bác sĩ La thấy tôi không trả lời liền ở bên trên vẫy tay: “Anh lên đây đi. Tôi ở phòng 414, chỉ mỗi chỗ tôi là có đèn thôi. Nhưng không có đồ ăn thức uống đâu.”
Mồ hôi tôi càng tuôn ra nhiều hơn.
Vừa rồi tôi chưa nhìn số phòng. Cái số phòng này đúng là chẳng tốt lành gì.
Bác sĩ La đang nhìn tôi chăm chú, hình như rất hứng thú.
Ngẫm nghĩ một lát, tôi vẫn đi vào bên trong tòa lầu nội trú.
Đối mặt trực tiếp thì ít nhất tôi còn có cơ hội tóm được anh ta và dùng năng lực để giết chết anh ta. Nếu anh ta đánh lén từ sau lưng, vậy thực sự rất khó để ứng phó.
Suy tính rõ ràng xong, tôi đã bắt đầu đi lên.
Lúc xuống không thấy mệt, lúc nãy đi quanh một vòng, còn leo lên leo xuống một trận nên khi lên tầng thì tôi liền thấy mệt ngay.
Tôi cố tình đi chậm một chút để cơ thể hồi lại sức lực. Có điều cơn đói và khát thì chẳng cách nào khắc phục được.
Khi lên đến tầng bốn, tôi đã trông thấy bác sĩ La đang đứng đợi ở trước cửa phòng.
Anh ta vẫy chào tôi.
Động tác cũng giống hệt mấy cảnh tượng quen thuộc trong phim ma.
Hiện tại tôi cũng không hiểu tại sao mấy người đạo diễn phim ma lại nghĩ ra được những cảnh tượng ấy. Chỉ đơn thuần là tưởng tượng, hay họ đã từng tận mắt trông thấy? Ảo ảnh đáng sợ mà ma khiến người ta nhìn thấy, lại được nghĩ ra như thế nào? Những con ma yếu thường sẽ phải khiến người ta sinh ra hoảng sợ trước thì mới có thể giết được họ. Những con ma đó có phải từng lấy linh cảm từ trong phim ma không nhỉ?
Tôi vừa suy nghĩ vẩn vơ, vừa từng bước đến gần bác sĩ La.
Anh ta lộ ra một nụ cười tươi, ánh sáng đang hắt vào mặt anh ta, do góc độ ánh đèn nên khiến cho vẻ mặt anh ta vô cùng đáng sợ.
“Vào trong đi.” Bác sĩ La quay người đi vào phòng, đưa lưng về phía tôi.
Tôi lặng lẽ bước theo sau.
Bác sĩ La tự ngồi xuống sau bàn làm việc trước.
Gian phòng này có hai chiếc bàn làm việc và mấy cái ghế.
Tôi muốn nói chuyện với bác sĩ La nên vị trí thích hợp nhất chính là cái ghế bên cạnh bàn làm việc. Vị trí của chúng tôi bây giờ như bác sĩ và bệnh nhân vậy. Trên bàn làm việc của bác sĩ La bày đầy những bộ hồ sơ bệnh án đang mở.
Tôi cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhịn xuống xúc động muốn chạy trốn mà ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, tôi đã nhìn thấy một cái máy nằm đằng sau bàn làm việc.
Tôi chỉ nhìn hơi lâu một chút mà bác sĩ La đã phát hiện ra.
“Đây là máy phát điện bằng tay.” Bác sĩ La giới thiệu.
Tôi bừng tỉnh.
Hèn gì cả thành phố chỉ mỗi chỗ này có điện.
Đợi đã, chẳng lẽ toàn thành phố chỉ có mỗi chiếc máy phát điện bằng cách quay tay này thôi sao?
Bác sĩ La hỏi: “Anh tên gì? Sao lại đi vào chỗ này?”
Câu hỏi này khi nãy anh ta đã hỏi rồi.
“Vô tình đi vào thôi.” Tôi trả lời qua quýt, rồi hỏi ngược lại anh ta: “Còn bác sĩ La sao lại ở đây?”
Bác sĩ La thoáng ngơ ngác, chỉ chính mình rồi phì cười một cái, bất ngờ nhìn lên mặt bàn, đưa cho tôi xem một khung hình đang nằm trên bàn.
Trên hình là một tấm ảnh gia đình, có cha mẹ và đứa con gái nhỏ, tất cả đều đang mỉm cười rạng rỡ.
Khung hình được làm thủ công, bên trên có các hình vẽ ngây ngô, màu sắc của bút sáp được tô bên mép của khung hình.
Tôi đã đoán ra được gì đó.
Bác sĩ La nói: “Đây mới là bác sĩ La, còn tôi thuộc khoa thần kinh ở bên trên. Tôi tên là Trình Lân.”
Tôi vừa nghe cái tên này thì cảm thấy hơi quen, nhìn lại bác sĩ La, không, phải nói là Trình Lân mới đúng, thì cảm thấy diện mạo của anh ta cũng khiến tôi cảm thấy quen quen.
Tôi hỏi: “Sao anh lại ở chỗ này?”
Tôi còn nhớ khi nãy Trình Lân đã hỏi tôi thế nào. Anh ta hỏi tôi vừa mới vào đây, hay là chưa đi. Mà Trình Lân lại là bác sĩ ở đây, nên chắc chắn là vẫn chưa rời đi.
Trình Lân đánh giá tôi: “Anh lặp lại câu của tôi à? Anh là người mới bị họ lôi vào đây đúng không? Sao vẫn chưa có người đến đón anh?”
Tôi lập tức nâng cao cảnh giác, đồng thời nhớ đến những hóa đơn chuyển phát mà Nam Thiên phát hiện ra.
E rằng chúng không phải là thứ từ dị không gian bị rò ra ngoài, mà là có người cố tình làm như thế.
Vậy là chúng tôi đã bị gài bẫy sao?
Có lẽ không phải bẫy chúng tôi, mà là bẫy Hàn Tế, một người vốn thuộc về nơi này.
Trong nhất thời tôi nghĩ đến rất nhiều thứ.
Trình Lân hình như đang kiên nhẫn đợi chờ tôi suy nghĩ rõ ràng, lát sau mới lên tiếng: “Anh đừng sợ, mà có sợ cũng vô ích thôi. Cũng không cần thiết phải đề phòng gì đó. Dù sao đã đến chỗ này thì chỉ có mỗi con đường chết thôi. Cách mấy ngày sẽ chết một lần, dần dần rồi anh cũng quen thôi.”
Nghe đến đây thì tôi sững sờ.
Thực sự tôi không hiểu Trình Lân đang nói cái gì.
Trình Lần lập tức giải thích thêm: “Nơi đây đã cúp điện cúp nước, lương thực cũng đã hết. À, cũng không hẳn là hết sạch đồ ăn thức uống, chỉ là rất khan hiếm và bị một nhóm người khống chế, những người khác thì không thể lấy được. Chắc anh có thể tưởng tượng được đúng không? Vốn dĩ nơi đây là khu Dương Sơn của Dân Khánh, có đến mấy triệu nhân khẩu. Họ đã rà soát kho số liệu, nhân khẩu đã đăng kí lên đến hơn một triệu dân thì phải. Phần lớn người ta đành chịu chết đói chết khát. Sau khi chết đi sẽ sống lại ngay tại chỗ, cứ thế mà lặp lại.”
Tôi còn thấy sợ hãi hơn khi nãy.
Vấn đề không phải vì chuyện chết đi sống lại liên tục, mà vì những người này họ còn nhớ họ đã từng chết.
Tôi nghĩ đến những kí ức mình đã bị mất.
Là do tôi đã từng chết, hay vì lý do khác?
Tôi rất chắc chắn là mình không phải người ở đây và tôi cũng chẳng có bất kì kí ức nào liên quan đến khu Dương Sơn này. Sau khi đến đây, tôi cũng chưa sinh ra kí ức có liên quan. Nhưng điểm này cũng chẳng thể chứng minh được gì cả.
Thật là đau đầu!
Tình hình còn tệ hại hơn tôi tưởng tượng.
Trình Lân an ủi: “Chết vài lần rồi sẽ quen thôi mà.”
Đầu tôi chợt lóe sáng, nghĩ đến hóa đơn chuyển phát nhanh.
“Các anh không nghĩ ra cách nào sao? Mở rộng diện tích trồng trọt, hoặc cách nào đó…” Tôi hỏi.
Trình Lân nhún vai: “Vô ích. Ở đây, thứ có sinh mệnh sẽ đi vào vòng tuần hoàn sống đi chết lại, còn thứ vô sinh mệnh thì đến thời gian sẽ tự động khôi phục trở lại thời điểm nơi đây xảy ra chuyện. Thời gian tuần hoàn khoảng tầm một ngày. Cũng không chính xác đến mức đó, chắc là hơn 25 tiếng đồng hồ.”
Anh ta lại nhìn qua tôi: “Còn về cách khác, chẳng phải đã có anh đến đây rồi sao?” Trình Lân phì cười một cái: “Một đám đần độn. Bảo rằng chỉ cần kéo hết những người vốn thuộc khu Dương Sơn quay lại, thì thời gian nơi đây sẽ lưu chuyển bình thường. Hiện nay, thời gian đang bị kẹt hoàn toàn là do còn người thuộc khu Dương Sơn còn sống ở thế giới bên ngoài. Họ chẳng chịu động não suy nghĩ, sao khu Dương Sơn đột nhiên trở thành như vậy, đi vào vòng tuần hoàn của thời gian, cách ly hoàn toàn với thế giới?”
“Lý luận này là do ai nghĩ ra thế?” Tôi chẳng mấy để tâm đến chuyện cái lý luận ấy có đúng hay không.
Hiện tượng quái dị luôn có rất nhiều chuyện không thể dùng lẽ thường để giải thích. Bằng không thì sao ma lại có thể khiến người ta sinh ra ảo giác được? Và giải thích thế nào về sự tồn tại của cái thứ mới?
Lúc trước ở thế giới hiện thực, chúng tôi đoán cái dị không gian này đã nuốt mất những người vốn thuộc về nơi này và còn nhớ được nơi này. Nhưng lúc đó chúng tôi chỉ nghĩ đó là “nhổ cỏ tận gốc”, “giết người diệt khẩu”. Bây giờ xem ra thì cái thứ đang bị kẹt ở chỗ này đã có cách nào đó lùng bắt người ta vào đây.
Trình Lân thoáng nhìn tôi rồi di chuyển ánh mắt qua chỗ khác: “Không biết. Có lẽ chỉ là suy nghĩ chủ quan của trưởng khu mà thôi.”
Tôi cảm thấy anh ta đang giấu giếm gì đó.
Vù…
Bất chợt tôi nghe thấy tiếng gió và cũng cảm nhận được một luồng âm khí.
Tôi đứng dậy, di chuyển một bước, một mặt đề phòng Trình Lân, một mặt di chuyển ánh mắt về phía cửa phòng.
Có một cái bóng đang bay từ hành lang ngang qua rồi bay ngược trở lại. Hình như đang lượn lờ quan sát. Xét cách ăn mặc thì đó là một y tá.
Trình Lân kinh ngạc nói: “Anh thấy được ma à?”
Anh ta cũng thấy được ma?
Tôi càng thấy nghi ngờ tên Trình Lân này hơn.
Trình Lân tỉnh bơ: “Đừng sợ. Cô ấy chỉ đi loanh quanh khắp nơi, lát nữa sẽ bỏ đi thôi. Ngày nào cũng đến đây một lần. Chẳng có gì đâu.”
Câu nói của Trình Lân nhanh chóng biến thành sự thật. Cô y tá đó sau khi bay ngang qua cửa phòng lần nữa thì chẳng còn quay lại.
Tôi nhìn qua Trình Lân.
“Có phải có một con ma đã đưa ra lý luận ấy không?” Tôi hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...