Hoa Viên Thành Hinh là khu dân cư mà nhà Tô Tiểu Vũ đang sống. Kể ra thì đây cũng là khu dân cư duy nhất ở đây mà chúng tôi biết tên.
Câu hỏi của Nam Thiên khiến tim tôi đập thình thịch.
Nếu thực sự là ở Hoa Viên Thành Hinh, vậy theo kinh nghiệm khi đụng phải chuyện quái dị trước giờ của tôi, Tô Tiểu Vũ có lẽ chết chắc rồi.
Lưu Miểu ngạc nhiên nhìn Nam Thiên hỏi: “Các cậu đến đến rồi à?”
“Ừ, tôi gặp được một fan hâm mộ, được cô ấy giúp đỡ.” Nam Thiên đáp.
“Không phải ở đó. Nhưng dù không phải ở đó thì cũng chưa chắc là chuyện tốt.” Lưu Miểu nói.
Lưu Miểu giải thích nguyên nhân ngay sau đó: “Chúng tôi phát hiện, trong khu vực ma quỷ hoạt động ở Dân Khánh, có một vùng trống không. Không rộng lắm, chắc chỉ vài tầng lầu ở trung tâm một khu dân cư. Cho nên chúng tôi mới nghi là chỗ đó có vấn đề.”
“Ý của anh là, ngoại trừ chỗ đó ra, thì mỗi tấc đất của Dân Khánh đều có ma?” Tí Còi sợ hãi hỏi.
“Đều từng có ma hoạt động. Không thể nói là tuyệt đối. Nhưng tính trên quỹ đạo di chuyển của ma quỷ, thì chỉ có chỗ đó là sạch thôi. Vậy nên mới nói là kỳ lạ.” Lưu Miểu đáp: “Nam Cung đã thiết kế phần mềm, cho chạy lập trình đã nhiều năm, gom cả những ủy thác mà chúng tôi đã nhận, cộng với các thông tin thu thập được, rồi các nghi điểm lịch sử được nhắc đến trong hồ sơ và tin tức cũng gộp vào, và chỉ có mỗi chỗ đó là ‘đất sạch’ thôi.”
Nếu đúng như những gì Lưu Miểu nói, thì hiện tượng như thế cực kỳ đáng nghi.
“Trước đây tôi cũng đã điều tra rồi, chỗ đó không có ma. Vốn dĩ đã lên kế hoạch chia nhau thăm dò thông tin, hỏi thăm những người sống ở đó có gặp phải hiện tượng lạ gì không. Nhưng tôi chưa kịp tiến hành thì đã ngất xỉu.” Lưu Miểu tỏ vẻ đầy tiếc nuối: “Ban đầu tôi cứ ngỡ mình bị thứ gì đó đánh lén. Không ngờ… À, kể ra thì kiểu mất kí ức này là do mọi thứ được lặp lại, hay là do nơi đây bị cách ly thành dị không gian, nên gây ra sự rối loạn?”
Tôi quay phắt qua nhìn Lưu Miểu.
Người có cùng cảm nhận như thế, chỉ có mỗi mình tôi.
Tôi cũng chẳng rõ nguyên nhân.
Chúng tôi biết quá ít về dị không gian.
Cửa dị không gian ở Dân Khánh, ma đến từ tương lai và linh hồn, có bao nhiêu và chúng đang ở đâu thì chưa có ai điều tra kĩ lưỡng.
Việc mà Thanh Diệp từng làm đã là công trình rất có tính sáng tạo và hệ thống rồi.
Nếu họ không gặp phải chuyện này, có lẽ Diệp Thanh và Lưu Miểu đã tìm ra được một cửa dị không gian đang ẩn trong Dân Khánh, đồng thời tiến hành bước điều tra kế tiếp.
Không thấy tôi trả lời, Lưu Miểu cũng chẳng để tâm: “Điểm trống ấy nằm ở khu Lam Thiên, bên cạnh khu Hoa Viên Thành Hinh. Địa điểm cụ thể là hai tòa lầu trung tâm, số 13 và số 14. Phạm vi có thể cần mở rộng hoặc thu nhỏ lại. Tòa số 15 đích xác là đã từng có ma tác quái. Tòa số 11 có lẽ vẫn đang có ma gây rối.”
“Chuyện này cũng điều tra được sao?” Tí Còi hỏi.
“Một cái là điều tra qua hồ sơ, trong một năm mà người trong nhà lần lượt bỏ mạng, rồi nhà bị bỏ hoang. Sếp nhìn thấy có âm khí, nên đã đến tận nơi điều tra. Còn lại tòa lầu số 11, trên báo có người phản ánh, gia đình nọ rất quái lạ. Nửa đêm thường ồn ào và phát ra nhiều âm thanh lạ. Phóng viên không liên lạc được với chủ hộ. Trước đây cảnh sát đến thì điều tra được, gia đình đang lục đục, hình như có ai đó trong gia đình có vấn đề về tinh thần.” Lưu Miểu trình bày tình hình của hai tòa lầu.
“Những lầu khác thì sao?” Tí Còi hỏi tiếp.
“Rất mơ hồ. Chúng tôi tìm được vùng trống ấy trước, rồi mới mở rộng phạm vi ra, kiểm chứng xem ở vị trí gần nhất có xảy ra chuyện quái dị không. Tôi còn nhớ, ở đó có một khu đất, có thể hiểu là có ma xuyên qua. Xuyên thẳng qua trên khoảng cách địa lý.” Lưu Miểu bật cười: “Mà hướng rà soát này cũng chưa hẳn chính xác trăm phần trăm. Trước đó, sếp đã có nghi ngờ Dân Khánh không được bình thường lắm. Xét về phong thủy lại không thấy có vấn đề, trong lịch sử cũng chưa xảy ra thảm kịch khốc liệt nào ảnh hưởng đến vận thế, cho nên mới mang ý rà soát có tính hệ thống như thế. Tôi nghe kể trước khi sếp vào nghề, Huyền Thanh Chân Nhân đã từng điều tra Dân Khánh rồi. Phương pháp mà ông ấy dùng rất cổ điển, chỉ là đi qua hết mọi con đường ở Dân Khánh để quan sát. Cũng vào lúc đó, sếp đã được Huyền Thanh Chân Nhân phát hiện ra đấy.”
Tôi nghe Lưu Miểu kể đến những chuyện này thì hỏi: “Nói vậy Dân Khánh đã có vấn đề từ rất lâu à?”
“Không phải thế. Huyền Thanh Chân Nhân và các tiền bối khác trong giới quái dị đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của cửa ra vào dị không gian. Mà lúc đó họ không gọi bằng cái tên này. Chỉ có cảm giác trên thế giới này có lẽ đang tồn tài một số quỷ môn quan. Những quỷ môn quan này không được Quỷ Sai của Địa Phủ quản lý, nên có ma từ Địa Phủ lẻn ra ngoài, gây họa cho nhân gian. Quy tắc trong giới là mỗi khi phát hiện ra cửa dị không gian, thì báo ngay cho Quỷ Sai đến xử lý, có lẽ đã ra đời từ đó. Còn ai là người đầu tiên làm thế thì không biết. Nhận thấy đó là dị không gian cũng là do thế hệ sau của chúng ta trưởng thành lên, quan niệm đã bị phim ảnh ảnh hưởng… Còn nữa, Quỷ Sai cũng chẳng biết xử lý thế nào với mấy thứ đó, khiến giới quái dị cũng cảm thấy quái lạ. Nếu đặt câu hỏi, Quỷ Sai cũng chẳng giải thích được tại sao có chúng. Mà sự tồn tại của chính bản thân họ cũng đã rất kỳ quái rồi, cũng giống như ong thợ, bản năng là phục tùng mệnh lệnh của ong chúa và đi theo ong chúa. Nói cách khác, họ dựa vào sự sắp đặt của Ông Trời mà làm việc. Không cần trực tiếp nhận được mệnh lệnh, họ cũng chưa từng gặp hay nghe thấy tiếng nói của Ông Trời, mà chỉ biết mình phải làm gì.”
Mấy chuyện này chưa từng nghe Ngô Linh nói, nên tôi nghi ngờ nhìn qua Lưu Miểu.
Về tri thức quái dị, tôi tin Ngô Linh hơn.
Lưu Miểu đâu phải xuất thân từ chỗ đào tạo chuyên nghiệp. Anh ta tay ngang gia nhập vào trong giới, vốn có rất nhiều chuyện không rành, phải xin ý kiến của Diệp Thanh và Ngô Linh cơ mà. Thế nhưng khi nói đến dị không gian, sao anh ta còn rành hơn cả Ngô Linh nhỉ?
Lưu Miểu nhìn tôi: “Sao vậy? Tôi nói nghe khó hiểu lắm hả?” Anh ta nghiêng đầu nhăn trán, hình như đang lúng túng phải giải thích thế nào cho tôi hiểu.
“Đây là lần đầu tiên tôi được nghe. Trước giờ Ngô Linh chưa bao giờ nói với tôi chuyện này.” Tôi khéo léo thăm dò.
Không phải Ngô Linh chưa nói, mà là cô ấy vẫn còn mập mờ về dị không gian. Theo như cách cô ấy trình bày, thì hình như toàn bộ giới quái dị đều có cùng trạng thái này.
“À…” Sắc mặt của Lưu Miểu chợt đượm buồn: “Linh mất ngày 9 tháng 2 năm 2015. Người nhà họ Ngô…”
Thời điểm này thì không hề sai.
Xem ra, sau khi Ngô Linh chết, Diệp Thanh và Lưu Miểu đã có phát hiện mới.
“Các anh đã từng đi vào dị không gian?” Tôi hỏi.
Lưu Miểu lắc đầu: “Cái nằm trước phòng nghiên cứu, chúng tôi vẫn chưa vào. Nói đúng hơn là chúng tôi chưa gặp đúng lúc nó mở ra.”
Tôi thì gặp rồi.
“Dị không gian khác thì đi rồi, có điều cũng chưa ai biết dị không gian đằng sau cửa ra vào có phải là cùng một nơi không. Thực ra, những gì cậu đã trải qua vẫn chưa thể chứng mình được điểm này đúng không?” Lưu Miểu hỏi.
Tôi há hốc mồm.
“Chúng tôi đã từng đến dị không gian khác. Dị không gian mà Linh và cả tôi với sếp đến, đều có không gian khác nhau, tính chất của mấy chỗ đó cũng hoàn toàn bất đồng, cách đi vào cũng khác luôn.”
Lưu Miểu nói đến đây, làm tôi nhớ đến vài bộ hồ sơ của Thanh Diệp.
“Nhưng tôi đã từng gặp phải các cửa dị không gian tương đồng mà.” Tôi nói.
Cái ở núi Quảng Nguyên, cái ở Hối Hương, cả cái ở trước phòng nghiên cứu đều là những hố đen có sức hút cực mạnh. Còn những con ma liên quan đến chúng, cũng đều sở hữu âm khí lớn mạnh, đồng thời có thể điều khiển âm khí để cấu thành nên hồn ma với một loại hình thể nào đó. Chúng còn có hẳn quy tắc riêng của mình, rồi dựa vào những người đã bị chúng tháo túng mà hành sự.
Kể ra thì khi chúng tôi vào khu Dương Sơn này cũng đã thông qua một hố đen tương tự.
Điều này đủ để chứng mình, các dị không gian có cửa ra vào như vậy đều là một bộ phận thuộc về thế giới hiện thực?
“Cái ở trong khu Lam Thiên chưa hẳn cũng là một dị không gian như thế.” Lưu Miểu điềm tĩnh nói: “Nhưng có một điểm có thể chắc chắn, là nó cũng không phải luôn mở. Có thể là mở tự động, cũng có thể là cần làm một việc nhất định nào đó mới khiến nó mở ra.”
“Hèn gì anh vội vã đi ngay trong đêm.” Nam Thiên chen vào.
“Đúng. Nếu lý do khiến khu Dương Sơn biến thành dị không gian có liên quan đến thứ đó, thì hiện tại chắc nó đã phát sinh thay đổi. Tiếc là lúc tỉnh dậy, tôi lại xuất hiện ở một điểm quá xa, trên đường đi qua đó đã bị trì trệ rất nhiều thời gian.” Lưu Miểu nói.
Chúng tôi cũng đã trải qua một ngày tương tự. Trong ngày hôm nay, chúng tôi đã chứng kiến không ít rắc rối lộn xộn.
Chúng tôi lúc này đã đến mép của một khu dân cư.
Lưu Miểu dẫn đầu, chui qua một khung cửa sắt, nhấc tay lên chỉ: “Chính là khu đó.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...