Hồ Sơ Bí Ẩn

Người mở cửa là Nam Thiên. Sau cửa có một cô gái tầm mười mấy tuổi đang đứng đó.

Vừa nhìn thấy cô ta, tôi liền thấy quen quen.

“Đến rồi à. Đây là Tô Tiểu Vũ.” Nam Thiên giới thiệu.

Tô Tiểu Vũ ngượng ngùng nói: “Chào hai anh, em là fan của Nam thần.”

Tôi hơi sững sờ, còn Tí Còi thì khẽ liếc mắt nhìn Nam Thiên một cái.

Tôi cá là cậu ấy cũng có suy nghĩ giống tôi, đều thấy thằng cha Nam Thiên này đúng là số đỏ, gặp được fan nhí, lại còn được đưa về nhà. Nhưng sao tôi vẫn thấy có gì đó không ổn lắm.

Sau lưng Tô Tiểu Vũ còn có một người đàn bà đang đứng đó, mặt mày hầm hầm, dùng ánh mắt đầy săm soi và cảnh giác dò xét chúng tôi.

Điều này khiến tôi nhớ đến người phụ nữ vừa gặp dưới lầu.

Nam Thiên bảo chúng tôi đi vào, bản thân thì chặn ngay cửa, hoàn toàn không có ý đi vào phòng khách.

Tô Tiểu Vũ định nói gì đó nhưng bị người đàn bà kia kéo vào trong phòng.

Tiếng bước chân của họ hoàn toàn chưa rời đi quá xa.

Nam Thiên bình thản hỏi: “Có phát hiện được gì không?”

Tôi ngẫm nghĩ, rồi khẽ đáp: “A Thụy vẫn ổn, nhưng tôi thì hình như đã quên vài chuyện rất quan trọng.”

Để phòng ngừa tai vách mạch rừng, tôi nháy mắt ra hiệu với Nam Thiên, gõ chữ trên điện thoại, thông báo những điểm quái lạ mà mình đã phát hiện được.

Nam Thiên xem thoáng qua rồi gật gù: “Thế cậu đã nghĩ ra hướng hành động nào chưa?”

Tôi chỉ biết cười trừ chứ chẳng biết đáp sao.

Nam Thiên đề nghị: “Tôi thấy chúng ta nên bắt đầu từ chuyển phát nhanh.”

Tôi lập tức hiểu ra.

Đúng rồi, chúng tôi phát hiện ra manh mối, phần lớn là nhờ nửa tấm hóa đơn chuyển phát mà Nam Thiên tìm được mà!

Đây đích xác là một manh mối quan trọng.


Tôi vỗ trán một cái, ngay sau đó lại thấy động tác của mình vô cùng ngốc nghếch.

Đầu óc tôi cứ mờ mờ mịt mịt suốt, mãi đến lúc Nam Thiên nhắc đến, tôi mới có cảm giác bừng hiểu ra, vội vàng lấy di động, lên mạng tra cứu các doanh nghiệp kinh doanh chuyển phát nhanh ở khu Dương Sơn này.

Điểm định vị dày như mạ hiện ra, khiến cảm giác tuyệt vọng lại trào lên trong tôi.

Doanh nghiệp kinh doanh chuyển phát nhanh chính quy ở khu Dương Sơn chỉ được hai điểm, nhưng trạm dịch vụ có nhận chuyển phát nhanh lại đến mười mấy điểm.

Mà đây chỉ là số lượng được hiển thị trên bản đồ thôi.

Còn các quầy chuyển phát, điểm chuyển phát tại chỗ trong siêu thị và cả trạm vận chuyển tổng hợp vẫn chưa được hiển thị hết.

Tôi thở dài nói: “Có thể xin giấy viết được không? Lát nữa có thể sẽ phải…”

Nam Thiên hiểu ý, quay qua tìm Tô Tiểu Vũ.

Lúc trước tôi đoán không sai, mẹ của Tô Tiểu Vũ đang núp ngay sau vách. Khi bị Nam Thiên bắt gặp, bà ta khá hoảng hốt, sau đó cố tỏ ra điềm tĩnh, bảo đi tìm giấy viết.

Tôi đi vào theo vài bước, trông thấy trong phòng khách đang có hai thùng nước uống.

Tôi nháy mắt, nhìn qua Nam Thiên.

Hình như người chồng không có nhà. Hai thùng nước này chắc là vừa mới chuẩn bị, chứ gọi chuyển phát đâu có nhanh đến thế.

Tô Tiểu Vũ đứng trong phòng ngủ của mình thò đầu ra, tự lấy giấy viết của mình. Vẻ mặt của cô ta đang khá áy náy, nhưng lúc đưa giấy viết cho Nam Thiên thì sắc mặt hồng hồng, cực kì e thẹn.

Mẹ của Tô Tiểu Vũ thì đang đanh mặt lại.

Nam Thiên nhìn vào điện thoại của tôi, vẽ ra một tấm bản đồ đơn giản.

Mẹ của Tô Tiểu Vũ sấn đến xem rồi hỏi: “Các cậu muốn tìm chuyển phát nhanh à?”

Cách thăm dò tin tức của bà ta không được khéo cho lắm.

Nam Thiên mỉm cười: “Đúng ạ. Có một gói hàng bị lạc, mà lại rất quan trọng.”

“À… thì thình lình cúp điện ngắt nước, cũng chẳng biết là tại sao. Trên tivi chưa thấy thông báo.” Bà ta lại vụng về đánh trống lảng.


Nam Thiên đành ứng phó tiếp: “Cháu cũng không rõ lắm. Có lẽ là bị sự cố gì đó. Ai mà biết chứ.”

Nghe đến đây, mẹ Tô Tiểu Vũ xụ mặt xuống.

Nam Thiên đã vẽ xong bản đồ, trả điện thoại cho tôi, rồi trả bút cho Tô Tiểu Vũ. Anh ta nhờ Tô Tiểu Vũ trả lại lại sim di động của mình.

Tô Tiểu Vũ nói ngay: “Không thì… Nam thần cứ dùng tạm điện thoại của em trước đó.”

“Anh sắp đi rồi mà.”

“À…” Tổ Tiểu Vũ tiu nghỉu nói tiếp: “Thế anh cứ lấy máy của em mà dùng, khi nào rảnh thì gửi lại… á…”

Cô ta chưa kịp nói hết câu, thì bị mẹ mình xô một cái.

Người mẹ đanh mặt nói: “Cái con ranh này, nói bậy bạ gì đó? Trả sim cho người ta đi.”

Mắt Tô Tiểu Vũ liền đỏ hoe, mặt tuy buồn thiu nhưng vẫn ngoan ngoãn tháo sim ra khỏi điện thoại.

“Cảm ơn em. Đồ đạc vừa rồi mua về, để anh nhờ bạn chuyển khoản cho em.” Nam Thiên nhìn sang tôi.

Tôi hiểu ý, mở phần mềm thanh toán trên điện thoại ra.

Mẹ của Tô Tiểu Vũ không mấy vui vẻ: “Các người làm thế thì bất tiện lắm nhỉ? Hay là các cậu ra ngoài mua lần nữa đi?”

“Mẹ! Mẹ nói gì thế?!” Tô Tiểu Vũ la lên: “Nam thần, anh cứ đem đồ đi đi, mà cũng có bao nhiêu tiền đâu.”

Cô ta vừa nói, vừa quay người vào nhà bếp xách ra một túi đồ.

Cửa phòng đang đóng kín mít chợt mở, một bà cụ đi ra làu bàu: “Cái gì mà ồn vậy, mấy đứa đang cãi vã gì đó?”

Mẹ của Tô Tiểu Vũ lập tức tiếp lời: “Con thấy chưa, làm ồn đến ngoại rồi kia! Đừng có lằng nhằng nữa! Chao ôi, con tiễn họ đi đi, để bà ngoại còn nghỉ ngơi chứ.”

Hai người họ kẻ tung người hứng, rõ ràng đang muốn đuổi người.

Tô Tiểu Vũ đang bị bà mẹ trì kéo, định giật lấy túi đồ.


Nhưng Tô Tiều Vũ cũng đã phát bực, sống chết gì cũng chẳng chịu buông tay.

Hai mẹ con cứ thế giằng co nhau.

Cụ già kia cũng vừa ôm ngực, vào chen vào can ngăn.

Tôi xanh mặt trước tình huống trước mắt.

Người nghĩ đến việc mua những nhu yếu phẩm thường nhật này chắc chắn là Nam Thiên. Điện thoại của anh ta đã hỏng, trên người hẳn cũng không có tiền mặt, chỉ có thể nhờ người nhà họ Tô thanh toán thay, đồng thời còn mượn điện thoại của cô bé này dùng tạm. Mà những món đồ này, e cũng là do Nam Thiên mang về giúp. Chắc chắn anh ta đã thương lượng với họ đâu đó rồi, những món nào anh ta sẽ mang đi, món nào để lại nhà họ Tô.

Đối với chuyện của anh mình, tay “trẻ trâu” này luôn gàn bướng, nói gì cũng không nghe. Nhưng không có nghĩa là anh ta ngu ngốc.

Hiện tại, xem ra người nhà họ Tô muốn trở mặt hủy thương lượng rồi đây. Rõ ràng họ đã nhận ra tình hình đang rất quái lạ, nên vô cùng xem trọng những đồ ăn thức uống và vật dụng hàng ngày mới mua về này.

Đôi mắt Tô Tiểu Vũ thì đang đỏ hoe và ngấn lệ.

Tí Còi đã nổi điên, khẽ chửi bậy một tiếng.

Trên đường qua đây, chúng tôi đã chứng kiến cảnh người ta tranh nhau mua hàng. Bây giờ ra ngoài, muốn mua chút gì đó chưa chắc là mua được.

Tôi chán ngán lên tiếng: “Cô Tô này, tôi xin phép nói một câu khó nghe nhé. Hiện tại trong nhà mình chỉ có ba người phụ nữ yếu ớt đúng không?”

Ba người đang cãi vã kia lập tức khựng lại.

Mẹ của Tô Tiểu Vũ khó tin trợn mắt nhìn tôi.

Nhưng bà cụ thì cứng hơn hẳn: “Cậu đừng tưởng chúng tôi không biết nhé! Cậu là minh tinh! Nếu cậu dám làm bậy, chúng tôi sẽ báo cảnh sát! Gọi nhà báo đến!”

“Bà ngoại!” Tô Tiểu Vũ la lên.

“Với tình hình hiện tại, cánh phóng viên đều đến trạm phát điện nước và văn phòng chính quyền tác nghiệp cả rồi. Chuyện của một anh diễn viên, còn ai muốn quan tâm không? Còn nữa, các vị gọi nhà báo, chúng tôi không biết gọi sao? Thử nghĩ đi, nhà báo sẽ nghe các vị, hay nghe phong bì của chúng tôi?” Tôi hỏi ngược lại.

Bà già cứng họng, co rúm người lại.

“Đồ nào thương lượng trước là của chúng tôi, thì chúng tôi mang đi và trả tiền đàng hoàng. Còn như các vị vẫn bất chấp xấu hổ, thì đừng bảo mỗi túi đồ này, mà tất cả những món khác, chúng tôi cũng sẽ đem đi hết luôn. Các vị có thể thử để biết có ai đứng ra giúp các vị hay không. Phải rồi, trong tài khoản của tôi đang còn mấy vạn tệ đây, nhỡ có ai chạy đến đây, tôi có thể làm cuộc giao dịch nho nhỏ với họ ngay tại chỗ.” Tôi huơ huơ chiếc di động, nhìn thẳng về phía mẹ của Tô Tiểu Vũ.

Bà ta liền lùi lại, rồi từ từ buông tay ra.

Tô Tiểu Vũ vội giật lấy túi đồ, đưa cho Nam Thiên, ánh mắt đầy âu yếm, lí nhí nói: “Nam thần, anh đi đi.”

“Đã hứa là sẽ chuyển khoản mà.” Nam Thiên bình tĩnh nói.

Tôi cũng lập tức phối hợp, tiến hành quét mã.


Tô Tiểu Vũ thì lắc đầu nguầy nguậy.

Nam Thiên vỗ vỗ lên tay của Tô Tiểu Vũ: “Anh có chuyện gấp phải đi ngay. Ngoan nhé.”

Tô Tiểu Vũ rơi nước mắt, vâng lời mở giao diện quét mã của mình lên.

Nam Thiên nhờ tôi chuyển ngay 1000 tệ qua tài khoản của Tô Tiểu Vũ.

Tôi trông thấy Tô Tiểu Vũ có ý muốn từ chối, còn ánh mắt của mẹ và bà ngoại của cô ta thì sáng quắc lên.

Tôi nhanh chóng chuyển khoản, rồi cùng với Nam Thiên và Tí Còi rời đi ngay.

Tô Tiểu Vũ định tiễn nhưng bị mẹ ngăn lại, để bà ta kiểm tra tiền vừa được chuyển.

Ba chúng tôi vừa ra khỏi nhà thì đồng loạt thở phào.

“Bẩn thật.” Tí Còi chửi đổng.

“Có gì đâu, thói thường của con người mà.” Nam Thiên rất điềm tĩnh, nhấc túi đồ lên: “Được rồi, chất đồ vào thôi.”

Anh ta lấy từ trong túi ra một chiếc ba lô đựng laptop.

Thằng cha này đúng là chuẩn bị chu đáo thật, đồng thời phản ứng cũng cực kỳ nhanh nhạy.

Chúng tôi liền lấy nước suối, nước ngọt và mấy bao bánh quy nhét vào ba lô, cả túi ni lông cũng gấp lại nhét vào luôn.

Tí Còi đeo ba lô lên, nhìn vào giống hệt dân IT, người bình thường e là chẳng ai nhận ra trong cái ba lô laptop này lại chứa đồ ăn thức uống.

Lúc chúng tôi xuống đến tầng trệt, thì nhận ra làm như vậy thật là sáng suốt.

Chúng tôi đã chứng kiến một vụ tranh cướp kịch liệt.

Ngay cửa hàng tiện ích nằm ở góc đường, hai người già đang tranh nhau một chai nước, chẳng ai nhường ai, sắp đánh nhau đến nơi.

Trong cửa hàng tiện ích khá tối, nhưng ánh nắng hắt vào kính cửa sổ đủ để nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn bên trong. Các giá hàng đã trống quá nửa, trên đất đầy dẫy hàng hóa bị giẫm đạp. Nhân viên quản lý cửa hàng không ngừng la hét nhưng cũng vô ích.

Tôi thực sự không ngờ mình lại tận mắt được chứng kiến cảnh tượng này.

Nam Thiên khẽ khàng nói: “Mất điện rồi.”

Tí Còi thì giơ điện thoại lên: “Mất sóng.”

Đây là một tin xấu tồi tệ nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui