Hai chúng tôi vẫn chưa hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, đành phải tìm Nam Thiên – thành viên thứ ba để tham chiếu và kiểm chứng.
Nam Thiên từng gọi điện cho tôi, nên số điện thoại được lưu lại, khi tôi gọi qua, tuy không có tiếng nói thông báo kì lạ, nhưng mãi vẫn không có ai nghe máy.
Sau khi đến lần thứ hai, tôi đành tạm thời bỏ cuộc.
“Có nên kiếm chút gì đó ăn trước không nhỉ?” Tí Còi xoa bụng.
Tôi cũng đã thấy đói từ lâu. Nhưng tôi luôn ôm lòng cảnh giác đối với người và vật ở nơi đây.
Chúng tôi ra khỏi khu dân cư, đứng bên vệ đường một lát.
Tí Còi lên mạng tìm kiếm tiệm cơm gần đó và đã có được một chuỗi dài các kết quả. Sau khi tra cứu trên bản đồ thì thấy chúng phân tán rải rác khắp nơi, nhìn vào chẳng khác gì những khu dân cư bình thường bao nhiêu. Cũng chính do nơi đây có thêm một dải đất xanh công cộng chiếm diện tích không nhỏ, nên trên bản đồ đã trống ra một khoảng.
Tì Còi chỉ về một hướng, chọn vỉa hè có nhiều tiệm cơm nhất.
Tôi vừa đi vừa quan sát xung quanh, chốc chốc lại lên mạng tìm kiếm.
Trên mạng xã hội, các tài khoản mà tôi theo dõi chưa có cập nhật. Các trang báo mạng cũng đã dừng đăng tin mới.
Nhưng trên trang chủ của mạng xã hội, tôi thấy có những bài viết trên blog liên tục được cập nhật. Đều là nhưng tài khoản tôi không quen. Trong đó còn có hai kênh marketing sở hữu số lượng thành viên lên đến một triệu.
Tôi liền đoán ra, chủ của hai kênh tiêu thụ này chắc là người ở đây. Vì vậy, khi họ biến mất khỏi thế giới hiện thực, đã xuất hiện lại ở đây.
Thoáng chốc, chúng tôi đã băng qua đường, đi đến vỉa hè ăn uống đang có không ít các tiệm ăn.
Mì nước, hoành thánh, sủi cảo, mì cay, cơm gà… những tiệm ăn này chẳng khác mấy so với những tiệm ăn trong thế giới hiện thực.
Quan sát cả buổi trời mà chẳng thấy có vấn đề gì, chúng tôi đã chọn một tiệm có tên “Tiệm mì ông Trương”, vào gọi món.
Trông thấy trên quầy tiếp tân có dán bảng mã QR, tôi thử quẹt thẻ để kiểm tra và cũng thành công.
Tôi và Tí Còi nháy mắt với nhau, ngồi xuống.
Tiệm mỳ này trông rất sạch sẽ, diện tích khá nhỏ, chỉ bày ra ba chiếc bàn dài là đã đầy. Món trên thực đơn đều là mì, có mì nước, mì khô, mì xào giòn đủ cả, ăn kèm với các món thịt thường gặp như thịt hầm cay, thịt kho rịu, gà cuộn tàu hủ ki nhúng dầu…
Trong tiệm đang có ba thực khách. Một người đi riêng và một đôi nam nữ trẻ.
Chủ tiệm đang ngồi trước quầy tiếp tân xem video trên máy tính bảng. Ba người kia thì ai nấy cũng chúi đầu vào điện thoại.
Trong nhà bếp ở đằng sau, có tiếng nước sôi òng ọc vang ra.
Toàn bộ tiệm mì này nhìn vào rất bình thường, không có điểm nào khác lạ.
Đôi mắt tôi quan sát đến phát mệt mà chẳng phát hiện được gì, nên đành bỏ cuộc.
Tì Còi nãy giờ vuốt điện thoại, chẳng biết đang xem gì.
Đến lúc mì được đưa lên, hai chúng tôi nếm thử, vẫn thấy không có vấn đề gì, mới bắt đầu sì sụp ăn hết tô mì nóng hổi.
Người đang ăn một mình kia đã dùng xong và rời đi, đôi nam nữa thì vẫn còn ở lại. Một trong hai người đang nói chuyện điện thoại, hình như đang bàn công việc.
Đúng lúc tôi vừa ăn xong, bỏ đũa rút khăn giấy trên bàn ra lau miệng.
“… Được! Ông yên tâm! Chắc chắn sẽ gửi cho ông đúng thời hạn! Được được được! Mười giờ ngày mai. Hả? Hôm sau à… hôm sau là thứ bảy mà, chuyện này muốn chúng ta chỉ định thời gian thì…”
Động tác lau miệng của tôi cứ lặp đi lặp lại đầy cứng nhắc.
“… Lô hàng thứ hai chắc chỉ kéo dài đến ngày 25 thôi. Ngày 25 được không? Vậy 25 nha, được. Ông cứ yên tâm.”
Tôi ngẩng lên nhìn Tí Còi.
Tí Còi vừa ăn xong tô mì, thở phào một hơi, thấy tôi nhìn qua, thì nhướn to mắt lên hỏi tôi có việc gì.
Tôi rút điện thoại ra, kiểm tra thời gian đang hiển thị trên màn hình.
Không vấn đề gì.
Nhưng tôi lại cảm thấy nghi ngờ.
Bên kia đã chấm dứt cuộc gội, hai người đó gọi tính tiền rồi rời đi.
Tôi vẫn còn khá bồn chồn, nhìn theo bóng lưng của họ, rồi lại rút điện thoại ra, lên mạng tìm kiếm, nhập hai chữ “ngày tháng”
Kết quả hiện ra là “Ngày 2 tháng 10 năm 2017”.
Tôi không khỏi ngớ người.
“Sao vậy anh Kỳ?” Tí Còi hỏi.
Tôi nhấc tay lên, đưa điện thoại cho Tí Còi xem. Cậu ta ban đầu chưa kịp hiểu ra: “Ngày 2 tháng 10 năm 2017 thì sao chứ?”
“Cậu nhìn dòng chữ bên trên đi.” Tôi nhắc.
“Ủa? Ngày hôm nay… hả? Ủa?” Tí Còi chỉ kêu lên mấy tiếng rồi im bặt, đưa mắt nhìn tôi.
Hôm này là ngày 2 tháng 10 năm 2017. Chúng tôi đã quay trở lại ngày 2 tháng 10 năm 2017.
Tuy chưa biết cụ thể thời điểm mà dị không gian này xuất hiện, nhưng chung quy thì nằm trong khoảng từ 2017 đến 2018.
“Vậy có tính là tin tốt được không?” Tí Còi chép miệng.
“Một nửa.” Tôi vừa nói vừa nhìn xung quanh.
Người ở đây hình như đều chưa nhận ra mình đã bị “cách ly”.
Chắc là vậy nhỉ?
Nhưng tôi không chắc lắm.
Tôi biết mình đã mất một đoạn kí ức, nhưng không biết đoạn kí ức ấy liên quan đến chuyện gì.
Tôi đã trải qua một lần cảnh mộng, hay là chuyện gì khác?
“Cũng có thể… là vòng tuần hoàn được lặp lại.” Tôi nhọc nhằn đưa ra kết luận.
Tình huống có vẻ tốt hơn một chút, chúng tôi đã đến dị không gian nào vào ngày 2 tháng 10 năm 2017, xuyên qua cả thời gian lẫn không gian. Tuy chưa biết những người ở đây có mất kí ức như những người trong thế giới hiện thực hay không, nhưng ít nhất xã hội nơi đây vẫn đang rất ổn định.
Tình huống tệ hại, thì giống như tôi vừa nghĩ đến.
Thời gian của dị không gian này không ngừng tuần hoàn trong thời điểm ngày 2 tháng 10 năm 2017. Mặt trời mọc rồi lặn, hôm nào cũng là ngày 2 tháng 10 năm 2017.
Tôi thấy sắc mặt Tí Còi đang tái mét, chắc mặt tôi cũng đang rất khó coi.
Ngẫm kĩ lại, dị không gian này tuần hoàn trong một ngày duy nhất, mà tất cả mọi người đều không hay biết gì, đúng ra cũng chẳng có gì tệ hại cả.
Nếu vậy, nơi đây thực sự đã biến thành một loại trò chơi có thể lưu trữ tệp tin vận hành. Những nơi chúng tôi đã kiểm tra, sẽ không cần phải kiểm tra lại, vì những nơi đó sẽ không phát sinh thay đổi.
Tôi liếc nhìn trang trên mạng xã hội, tìm ra kênh marketing khi nãy.
Thời gian mà họ cập nhật tin tức đúng vào ngày 2 tháng 10 năm 2017, nội dung đã khá cổ, có các icon cảm xúc mà tôi đã thấy nhiều năm về trước, hiện tại chẳng mấy người còn dùng.
Lướt một chút trang chủ của họ, tôi tìm thấy bên dưới các mẫu tin mà họ đăng có rất nhiều mẫu bình luận kiểu như: “Mười phút rồi mà vẫn chưa có người vào?”, “Đã quá cái thời nóng sốt”, “Lần đầu tiên comment đầu”… So với các nội dung mà họ đã đăng trong quá khứ, thì các số liệu đã trượt dốc không phanh.
Điểm này đã chứng tỏ: dị không gian này đã bị cách ly với thế giới hiện thực, theo hình thức cách ly song song.
Nếu thời gian ở đây dừng lại ở ngày 2 tháng 10 thì tất cả đều dễ hiểu. Nếu thời gian ở đây vẫn đang trôi, thì không cần quá lâu, tất cả con người ở đây sẽ nhận ra họ đã rơi vào một hoàn cảnh vừa quái đản vừa khó tin.
Nhưng tôi vẫn thấy khá ngờ vực về khả năng này.
Ví dụ như chiếc đèn trên đầu vẫn đang sáng, nguồn điện cung ứng nằm ở đâu? Thành phố Dân Khánh chỉ có một trạm phát điện duy nhất, cung cấp điện cho toàn thành phố. Cả mạng internet và các app mà tôi vẫn đang sử dụng bình thường, là do ai cung ứng? Trạm tín hiệu và máy chủ chắc phải luôn thống nhất mà? Nếu hai bên đã cách ly, thì những thứ này đúng ra phải không dùng được nữa chứ?
“À… hay là đi tìm người trước đã.” Tôi gác lại những suy tư bất tận, gọi điện cho Nam Thiên lần nữa.
Lần này, tôi nghe thấy âm báo máy đã “tắt nguồn”.
Chắc mặt tôi đang khó coi lắm.
“Sao rồi?”
“Tắt nguồn rồi.” Tôi thấy đau đầu, lòng thì đầy lo lắng.
“Vậy giờ mình phải làm gì?” Tí Còi khe khẽ hỏi.
“Chắc phải tìm đã.” Tôi cười khổ.
Không tìm được Nam Thiên thì đi tìm Lưu Miểu.
Mục tiêu ban đầu của chúng tôi là tìm ra Lưu Miểu.
Có điều, chúng tôi chẳng có chút manh mối nào hết.
“Anh ta có lẽ đang ở một khu dân cư nào đó. Và khu dân cư ấy chắc chắn rất có vấn đề.” Tôi phân tích.
Cứ tưởng dựa vào năng lực của tôi, chỉ cần mơ thấy người đã từng gặp Lưu Miểu là xong chuyện. Điều tôi phải làm chỉ là đợi chờ cái chết và cảnh mộng của đối phương đến, sau đó nếu gặp được Lưu Miểu trong cảnh mộng, nắm lấy cơ hội kéo anh ta ra.
Hiện tại hướng đi này khá là bế tắc. Bản thân tôi cũng đã bị kẹt ở cái chỗ quỷ quái này, phải gấp rút tìm ra Lưu Miểu mới được. Cái gã khiến người khác phải lo lắng Nam Thiên cũng đang ở đây, tôi càng phải hành động thật nhanh.
“Nơi này cũng chẳng rộng lắm, khu dân cư thì chỉ ngần đó thôi…” Tôi tự dối lòng.
Một khu dân cứ kiểu gì cũng đến mấy triệu dân. Nơi đây còn là khu đô thị, hai khu Quang Tân và Hoàng Nam tiếp giáp với nó đều là khu dân cư đông đúc, nằm ở trung tâm thành phố. Vừa rồi tôi đã xem trên bản đồ, nhìn thấy các tòa nhà dày đặc và vô số những cung đường chằng chéo đan xen nhau.
“Tôi vẫn còn nhớ bối cảnh của tấm ảnh ấy… à… tuy khá mờ, nhưng đại khái cũng có thể nhìn thấy một tòa nhà màu vàng ố, không cao lắm, kiểu sáu, bảy tầng… Đây chắc là khu dân cư theo mô hình cũ.” Tôi nói.
Những tòa nhà tương tự như vậy không hiếm gặp ở thành phố Dân Khánh, đều cùng trong một khu dân cư xây dựng cùng thời đại.
“Cũng có thể là một tòa nhà đơn lập chứ nhỉ?” Tí Còi đưa ra một khả năng khác.
“Cũng đúng. Chúng ta đi tìm trước cái đã. Mà so với tìm tòa nhà đó, thì tìm thứ kia dễ hơn.” Tôi ám chỉ.
Lưu Miều đi thăm dò thông tin, chỉ có thể là đi thăm dò thông tin liên quan đến quái dị.
Như vậy, chỉ cần tôi tìm được âm khí, chắc hẳn sẽ tìm được anh ta.
Chúng tôi rời tiệm mì, gọi một chiếc taxi trên đường, chuẩn bị rảo một vòng quanh đô thị lạ lẫm này.
“Đi tự do?” Tài xế ngờ vực nhìn chúng tôi.
“Đúng. Trước mắt cứ đi theo con đường lớn này đã. Từ Nam đến Bắc.” Tôi nói.
Tài xế xác nhận lại lần nữa, sau khi nhận được câu trả lời, thì mừng rỡ nhấn đồng hồ, giẫm chân ga.
Tí Còi chủ động bắt chuyện với bác tài. Tôi thì lên mạng tìm kiếm những tin tức liên quan đến quái dị.
Chúng tôi đang nắm giữ quá ít manh mối, chỉ có thể dùng cách “mò kim đáy bể” này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...