“Họ bảo em xác nhận danh sách, sau đó liền bỏ mặc em?” Tôi kinh ngạc hỏi.
Cách ứng xử này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu trước đây của tôi.
Tô Tiểu Vũ gật đầu: “Họ… đã bỏ rơi em… em có hỏi họ ở đây đã xảy ra chuyện gì, nhưng họ chẳng muốn đáp. Em đói, họ cũng mặc. Không hề có thức ăn… Em chỉ có thể loanh quanh ở bên ngoài. Từ đó về sau, em chẳng còn gặp họ nữa…”
Nước mắt một lần nữa trượt dài trên gò má của Tô Tiểu Vũ.
“Người ở đây không chịu nói chuyện với em. Em đã chết mấy lần rồi… chết đi rồi sống lại… Mãi cho đến lúc có một chị nọ, lén cho em mấy quả cà chua nhỏ, kể cho em biết nơi đây đã xảy ra chuyện gì…”
Đầu óc tôi đang rất rối rắm.
Còn Tí Còi và Nam Thiên thì đang chau mày nhăn trán.
Tô Tiểu Vũ quệt nước mắt kể tiếp: “Chị đó nói, chỗ này đã bị chia cắt, rồi ném vào trong hư không. Cũng giống như thời xưa người ta bị lưu đày vậy. Đem người ta vứt ở vùng biên ải hoang vu hoặc trên đại dương rộng lớn, mặc cho người ta tự sinh tự diệt. Chúng em không thể thoát ra ngoài được, nơi đây không có nước máy, không có điện đóm. Các hồ cảnh quan và hồ nhân tạo đều đã cạn khô. Nguồn thức ăn và nước uống vốn dĩ vẫn còn, nhưng mấy năm nay đã hết sạch. Mỗi ngày, tất cả đều bắt đầu trở lại, nhưng thức ăn và nước thì không thấy phục hồi. Những người chết đi sẽ sống lại, cứ thế ngày qua ngày. Thời gian ở nơi đây đang trong trạng thái bán đình chỉ. Giống như mô tuýp trong phim khoa học viễn tưởng. Em không dám tin… nhưng lúc đó em đã từng chết đi một lần… thực sự đã gục xuống chết vì đói…”
Tô Tiểu Vũ vừa nói vừa run rẩy.
“Bên cạnh cũng có những người khác. Có người chỉ ngồi chờ chết, cũng có người chỉ biết đưa mắt nhìn người khác chết… Em cũng đã chết giống như vậy… Đến hôm sau, tầm ba bốn giờ chiều, thì em sống lại. Nhưng người khác cũng sống lại… Cứ thế lặp đi lặp lại… Em muốn bỏ trốn, đã tìm đủ mọi cách. Nhưng… đều không được… họ quản lý rất chặt. Họ có trồng trọt, nhưng không đủ. Người biết trồng quá ít, lại chẳng có giống. Nguồn nước thì đã dùng gần hết. Chị đó bảo, cùng lắm là đủ cho một hai ngàn người ăn một bữa cơm no. Đồ ở đây càng lúc càng khan hiếm. Trước đây còn có người tổ chức tập trung con người và vật tư lại một chỗ. Họ cứ ngỡ thức ăn và nước uống cũng giống như nhà cửa. Cửa kính, đồ đạc sau khi bị đập vỡ, hôm sau vẫn sẽ khôi phục trở lại. Nhưng thức ăn thì không… hiện nay mỗi lúc một khó khăn… Rất nhiều người chỉ ngồi chờ chết. Chết đi rồi sống lại, rồi lại chết đi…”
Tôi rùng mình ớn lạnh, nhận ra hoàn cảnh nơi này còn khiến người ta tuyệt vọng hơn cả những bộ phim về ngày tận thế.
Tô Tiểu Vũ vừa run lập cập, vừa vụng về chùi nước mắt: “Em muốn quay về… muốn tìm ra đường để quay về… muốn rời khỏi chỗ này… Nhưng chị đó cũng có nói, chị ấy đã thử từ lâu rồi. Đến biên giới, vừa bước chân qua một cái thì đồ đạc đều biến mất. Họ đã tổ chức rất nhiều lần. Xe hơi, xe đạp đều bị nguyên nhân ấy mà mất đi. Những người bước ra khỏi đều kể lại mình bất chợt mất sạch ý thức. Đến lúc họ tỉnh lại, thì lại là một ngày mới và họ đã quay trở lại điểm mà họ vốn đang ở.”
Tô Tiểu Vũ vuốt chiếc xe đạp: “Nhưng em vẫn muốn thử… em không muốn giống họ. Sau đó em mới đến chỗ này đấy.”
“Thế chuyện chuyển phát nhanh thì sao?” Nam Thiên hỏi.
Tô Tiểu Vũ rùng mình một cái, gục đầu xuống: “Đó là cách mà họ đã nghĩ ra. Họ bảo… vì có người không có mặt ở đây… Vốn dĩ, kiểu như em đúng ra cũng phải đến đây một lượt với họ, biến mất khỏi thế giới hiện thực. Vì những người như tụi em không có ở đây, nên chỗ này mới gặp trục trặc, thời gian nơi đây chỉ dừng lại trong cái ngày hôm đó, người sẽ chết, nhưng đồ đạc cố định ở đây sẽ khôi phục. Cả thế giời đang bị rối loạn. Chỉ cần những người như em quay lại đây, thì nơi đây có thể sẽ trở nên bình thường, không chừng… sẽ phát triển… thành một thế giới mới. Họ tin vào điều này…”
“Và chuyển phát nhanh chính là vật trung gian?” Tôi cảnh giác hỏi: “Chuyện này ai làm ra vậy?”
Tô Tiểu Vũ lắc đầu: “Em không biết. Chỉ biết họ tìm cách điền thông tin vào hóa đơn chuyển phát. Chỉ cần tên và địa chỉ đúng, người kia vừa nhận được hàng chuyển phát, liền bị kéo vào chỗ này. Họ… em không biết họ đã kéo thành công bao nhiêu người rồi… Cái chị ấy hình như cũng bị lôi vào sau này.”
Tô Tiểu Vũ mím chặt môi.
Bất giác, tôi hiểu được cảm giác của cô ta ngay lúc này.
Cô ta bị mất kí ức, từ lúc còn bé đã phải sống tự lập, mạnh mẽ học hành đàng hoàng, còn đỗ vào đại học nữa. Nhà cửa cha mẹ đều đã mất sạch, nhưng thình lình tìm lại được tất cả. Có điều, tình cảnh thực tế lại khác hẳn những gì cô ta nghĩ.
Cha mẹ cô ta không phải vì thương yêu lo lắng mà tìm cô ta.
Họ chỉ muốn tóm lại con cá đã lọt lưới mà thôi.
Họ tìm mọi cách khiến cho dị không gian này trở lại bình thường, để cho mình có được cuộc sống yên lành tốt đẹp.
Còn chuyện Tô Tiểu Vũ đã sống thế nào ngoài thế giới hiện thực, khi cô ta bị lôi vào đây sẽ phải đối mặt với bao nhiêu khổ cực, họ chẳng hề để tâm đến.
“Nhưng không thể nào tìm được toàn bộ đúng không?” Nam Thiên cất lời đầy lý trí.
“Người gửi đi chính là người ở đây. Cùng lắm là họ chỉ dựa vào trí nhớ của mình rồi gửi chuyển phát nhanh cho những người mà họ biết. Mà nơi đây bao nhiêu lớn, lại có bao nhiêu nhân khẩu?” Tí Còi vừa phân tích, vừa hỏi thêm.
Tô Tiểu Vũ không đáp.
“Ít nhất cũng là một khu dân cư, có trường học từ cấp 1 đến cấp 3 và cả trường đại học.” Nam Thiên tiếp lời: “Điểm này chúng ta đã phân tích từ sớm rồi.”
“Nhưng lúc đó chúng ta không hề biết bên này lại dùng cái cách đó để bắt người.” Tí Còi nói: “Nếu như Ông Trời gì đó trực tiếp bắt từng người một, thì còn có thể bắt hết toàn bộ. Chứ bằng cách này thì số người không thể tìm ra sẽ còn rất nhiều. Hơn nữa, tình huống giống như cô ta thì biết tính thế nào? Cô ta đã sống tiếp trong thế giới hiện thực đến năm sáu năm, quen biết thêm người mới. Chưa kể những người đã lập gia đình, có con cái. Nếu họ cũng bị bắt thì con cái họ sẽ thế nào đây?”
Tôi chợt nhớ lại, khi con ác ma kia thực hành khế ước, đã giết luôn con cái của người “nhận lợi ích”. Vì những đứa trẻ đó, vốn dĩ không hề có khả năng được sinh ra đời.
Và với tình huống trước mắt, cũng có rất nhiều đứa trẻ vốn dĩ không thể chào đời chứ nhỉ?
Tôi đồng ý với hướng nhìn nhận của Tí Còi và Nam Thiên.
Nếu chỉ làm như thế thì hoàn toàn không thể đạt được mục đích.
Và dị không gian này, cũng vĩnh viễn không thể biến thành một thế giới mới.
Các tình huống trong các bộ phim và tiểu thuyết ảo tưởng sẽ không đời nào xuất hiện ở đây.
Tô Tiểu Vũ đã nín khóc, ngẩng lên nói: “Nhưng mà họ khá là tin tưởng rằng mình sẽ thành công.”
Ba người đàn ông chúng tôi trố mắt nhìn cô ta.
Tô Tiểu Vũ khẽ rụt cổ lại: “Cái chị đó cũng thế. Và còn những người khác nữa… Những người bên ngoài vòng vây, ý em là những người đang chờ chết ấy, đều đã bỏ cuộc. Nhưng bên trong… Họ đã chiếm lấy một nơi, là một ngôi trường đại học. Chúng em không được vào trong trường… không ai được vào. Cũng không thể thấy được tình hình bên trong. Em đã thấy cha mẹ mình đi vào trong ấy. Lúc em cũng định đi theo thì bị ngăn lại. Sau đó em đã tìm cách lẻn vào và nhận ra trong ấy có người canh gác. Những người ấy có cả bảo vệ, cảnh sát, nhân viên cứu hộ, hình như còn có cả quân nhân. Em… em thấy họ có vác theo súng… Thế là em lại lén chạy trở ra bên ngoài. Cái chị đó cũng đã đi ra từ trong ấy. Chị ấy… chị ấy hiền lắm, nhưng mà… quái quái thế nào ấy… kiểu như fan cuồng… à, hơi giống như nhân viên bán hàng đa cấp. Em đã xin chị ấy xe đạp để chạy ra ngoài này. Chỗ này không có ai, toàn bộ người dân trong khu phố hình như đều tập trung về gần ngôi trường ấy.”
“Vậy ra cô vẫn chưa biết ai là người gửi chuyển phát nhanh?” Tôi hỏi.
Tô Tiểu Vũ lắc đầu.
Tí Còi đưa mắt nhìn tôi. Và tôi cho cậu ấy một ánh mắt khẳng định.
Chuyện kì quái thế này đã khiến tôi lập tức hiểu ra rốt cuộc chỗ này đã xảy ra chuyện gì.
Là một con ma đến từ thế giới tương lai!
Con ma này có liên quan đến chuyển phát nhanh, có thể lợi dụng các hóa đơn chuyển phát giả tạo để đưa người đến cái dị không gian này.
Lưu Miểu xuất hiện ở đây có lẽ vì muốn điều tra về con ma ấy.
Nơi đây có lẽ còn tồn tại một cửa ra vào dị không gian.
Trái cây tươi mới, người trong trường đại học có thân thể khỏe mạnh, tâm trạng tích cực, cũng đã có thể giải thích được. Họ hoàn toàn có thể thông qua cửa ra vào dị không gian, mà nhận được đồ tiếp tế từ khu vực nào đó do con ma ấy đang chiếm cứ trong thế giới tương lai.
Qua những trường hợp mà tôi đã gặp phải trước đây, cửa dị không gian ở thôn Sáu Công Nông thì đóng lại quanh năm, thỉnh thoảng mới mở ra; cửa dị không gian ở Hối Hương thì bị đầu người lấp kín, có lẽ là do người dẫn đường cố tình lấp đi; cái ở núi Quảng Nguyên thì giống như một cánh cửa tự động, mở ra khi có người ngang qua. Tuy không thể xác định trăm phần trăm, nhưng khả năng có xác suất cao nhất, là các cửa dị không gian đều khác biệt nhau và cửa dị không gian ở đây là thứ cửa có thể để cho người ta qua lại tự do.
Thức ăn, nước uống do vậy đã không còn là vấn đề.
Người ở đây thậm chí hoàn toàn có thể đến thế giới tương lai.
Thế giới ấy có thể tốt hơn hoặc tệ hại hơn thế giới này. Nhưng ít nhất thì ở nơi đây, thời gian đã rơi vào một vòng tuần hoàn quái đản, người ta sẽ không chết đi. Xét ở một khía cạnh nào đó, có thể xem như sẽ được sống mãi.
Mà con ma đó chưa hề nhụt chí. Nó đã chống lưng cho chỗ này và đối với thế giới hiện thực, chắc nó cũng chưa từ bỏ dã tâm của mình.
Vấn đề hiện tại chính là, không biết những suy đoán của tôi lúc này có đúng hay không và Ông Trời có khiến cho cho dị không gian này trở lại thế giới hiện thực hay không.
Chỉ cần thỏa mãn cả hai điều kiện đó, thì tôi hoàn toàn có thể tiêu diệt được con ma ở chỗ này và xóa sổ luôn cái cửa dị không gian kia. Đến lúc đó, nơi đây sẽ trở nên an toàn. Chỉ cần Ông Trời “đồng ý”, nơi đây sẽ có thể trở lại thế giới hiện thực.
Tôi siết chặt nắm đấm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...