Hồ Sơ Bí Ẩn

“Sau đó thì sao?” Ngô Linh hỏi tiếp.

“Có một con ma bay ra từ tầng sáu. Bộ dạng của con ma đó rất kì lạ, ăn mặc giống như người phương Tây ở thế kỉ 18, 19. Mặc một loại váy cổ điển, nhưng có vẻ là đàn ông. Ban đầu ông ta bay ra rất nhanh, nhưng sau đó đã quay lại, lao về phía Kiều Hử.” Trần Hiểu Khâu ngừng lại một chút: “Chắc là họ giao đấu với nhau, nhưng tôi không thấy rõ, chỉ trông thấy một vùng ánh sáng trắng lóa. Chiếc gương trên tay Kiều Hử phát sáng, có thứ gì đó đã từ trong gương nhào ra. Tôi không thể nhìn rõ được, đến lúc nguồn sáng bị con quái vật cắt đứt, thì tôi đã nhìn thấy thi thể của Kiều Hử. Con quái vật đứng bên cạnh xác của cô ta, thân thể của Kiều Hử đã mất một nửa. Con ma kia cũng bị cắt đứt ngang lưng, hoàn toàn tan biến. Sau khi giết chết họ xong, quái vật định tấn công tôi, nhưng nửa chừng thì bỏ chạy. Rồi sau đó nữa, có lẽ là Diệp Thanh đã đuổi kịp quái vật… nó ngoan ngoãn quay lại, leo lên tầng sáu, rồi biến mất.”

Sự tình chồng chéo nhiều lớp, lại chỉ diễn ra trong thoáng chốc.

Lúc kể chuyện, tuy giọng điệu của Trần Hiểu Khâu vẫn bình tĩnh, nhưng vẫn có vẻ hơi nặng nề.

Tôi vẫn còn nhớ tiếng hét của Trần Hiểu Khâu qua điện thoại.

Có thể tưởng tượng được, tình hình lúc đó cực kì nguy hiểm. Trần Hiểu Khâu đã đối mặt với cái chết, bất kể là con ma chạy ra từ cửa dị không gian hay là Kiều Hử, đều là dạng cô ấy không đối phó nổi. Còn như con quái vật có hình dạng Behemoth kia, thì còn mạnh kinh khủng hơn nữa, nó xóa sổ hai đối tượng kia dễ dàng như vậy, thì muốn giết Trần Hiểu Khâu cũng dễ như trở bàn tay. Trần Hiểu Khâu đã lượn một vòng trước cửa tử.

Kể ra, thì cần cảm ơn Diệp Thanh.

Nhưng Trần Hiểu Khâu bị kéo vào trong chuyện này, hình như cũng phải trách Diệp Thanh.

Món nợ này thực sự rất khó phân giải.

Chuyện mà chúng tôi gặp được, có bao nhiêu là sự tính toán, có bao nhiêu là trùng hợp; trong những tính toán đó có bao nhiêu là do sự bố trí của Diệp Thanh, có bao nhiêu là do Ông Trời động tay… Căn bản là không thể tính toán được.

Ngô Linh trầm ngâm nói: “Tôi bắt đầu nhập viện từ ngày hôm qua. Nam Cung bị thương nặng nhất, không thể làm việc được. Hiện tại tôi vẫn chưa rõ tình hình thế nào… Có lẽ đây là một sự kiện độc lập, mà cũng có thể là cả thế giới đã phát sinh một sự biến hóa nào đó…”


Vừa nói, Ngô Linh vừa chìm vào trong dòng suy tư của mình.

Hồi lâu, sau khi định thần lại, cô ấy mới kết thúc cuộc gọi trước: “Chuyện này cần phải điều tra. Sắp tới, mọi người nhớ cẩn thận.”

Tôi nhận lại điện thoại, hỏi: “Nếu Kiều Hử đã chết, thì chắc là tôi đã an toàn rồi chứ? Con ác ma đó rất muốn giết tôi, nhưng hình như bị hạn chế bởi điều kiện nào đó.”

Nó đã phát hiện ra tôi trong cảnh mộng, còn tính kế tôi thành công, làm tôi mất đi năng lực. Nhưng mãi vẫn chưa thấy nó đến giết tôi, trái lại sau lần tiếp xúc với Kiều Hử thì đã muốn nhờ cô ta làm gì đó.

Lý do mà tôi có thể nghĩ ra, đó là nó không thể không làm như vậy. Chứ không lý nào nó lại bỏ qua hai mối đe dọa như tôi và Diệp Thanh.

Ngô Linh gật đầu, tán thành suy đoán của tôi.

“Dụng cụ đã chuẩn bị xong cả rồi. Đến khi chúng tôi xuất viện, vẫn sẽ tiến hành theo kế hoạch đã định.” Ngô Linh nói.

“Thế… chuyện của Kiều Hử, rốt cuộc là…”

“Chúng tôi theo dõi cô ta suốt chặng đường, nhưng không phát hiện ra cô ta có tiếp xúc với ác ma. Có lẽ có một phương pháp liên hệ đặc biệt nào đó.” Ngô Linh nói.

Ngô Linh đã bó tay, thì tôi càng bó tay hơn.

Tôi lại đi qua thăm Nam Cung Diệu và Cổ Mạch. Nam Cung Diệu đang hôn mê, cũng bị va đập vùng đầu, nhưng nặng hơn Ngô Linh rất nhiều. Cổ Mạch may mắn hơn, chỉ bị va đập vùng cánh tay và lưng, đều là vết thương nhẹ.


Nhưng Cổ Mạch lại dị ứng với bệnh viện nhiều hơn là thương tích, nằng nặc đòi làm thủ tục xuất viện.

Tôi đồng tình nhìn Cổ Mạch, giúp anh ta hỏi ý kiến bác sĩ, nhận được tin cần phải ở lại để theo dõi thêm, còn hai kết quả xét nghiệm chưa có kết quả, anh ta chưa thể xuất viện được.

Nhìn Cổ Mạch vò đầu bứt tai, tôi chỉ biết lại gửi cho anh ta ánh mắt cảm thông, tạm biệt ra về.

Tôi nghỉ ngơi hơn một ngày, rồi trở lại công việc của Phòng Di dời.

Hiện tại công việc ở thôn Sáu Công Nông dày như mạ, văn phòng tạm thời mượn của ủy ban khu dân cư của chúng tôi đã không còn, phải dọn chỗ cho người của Cục nhà đất. Các tòa nhà bị tổn hại cần phải được kiểm định. Các nhà nguy hiểm không cho phép người vào ở.

Có cả người của công ty bảo hiểm, chạy ngược chạy xuôi trong khu dân cư, cũng phải vào kiểm định để chạy quy trình đền bù bảo hiểm.

Ban đầu tôi cứ ngỡ Phòng Di dời chúng tôi có đến, cũng chỉ tranh thủ chút thời gian, giải đáp những vấn đề đền bù giải tỏa cho người có quyền tài sản đang lo lắng, không ngờ lại được xem một vở diễn rất hay.

Trong sự kiện hai ngày trước, Trần Mẫn Hoa bị đá vụn rơi xuống đập vỡ đầu, chết ngay tại chỗ; Nghê Diễm Bình thì bị con quái vật đó nuốt mất một cánh tay, mất máu quá nhiều, trong cơn hỗn loạn không kịp cấp cứu, cũng bất hạnh mà qua đời.

Lúc nghe tin, lòng tôi rất phức tạp.

Ban đầu thì thấy những kẻ phiền phức đều đã tự lăn ra chết, chúng tôi sẽ bớt âu lo.

Thế nhưng, đến thôn Sáu Công Nông, khi đang dùng cơm hộp buổi trưa, tôi chợt nhìn thấy một đám người đang hùng hùng hổ kéo nhau đến. Người đàn ông dẫn đầu chẳng ăn nhập gì với những người đang vây xung quanh. Mặt mày ông ta đầy khổ sở. Mà trong đám người này, tôi chỉ biết mỗi mình ông ta. Đây là chồng của Nghê Diễm Bình, cũng chính là con trai cả của Trần Gia Huy, Trần Ái Hoa.


Trần Ái Hoa đang bị người ta xô đẩy, tiến về phía trước.

Đám người đó đang nhao nhao, đòi tìm Phòng Di dời.

Tôi đặt hộp cơm xuống, đến bên cửa sổ chào hỏi một tiếng, nghe thấy sau lưng có người trong Cục nhà đất khẽ hỏi Tí Còi có chuyện gì vậy.

Tí Còi hầm hừ: “Còn chuyện gì, ngoài kiếm chuyện đòi tiền chứ.”

Đám người kia hung hăng tiến vào ủy ban khu dân cư.

Tôi bước ra đón, Gã Béo vội lau miệng, đi theo sau lưng tôi.

Trong này đều là các viên chức nhà nước đang ăn cơm, không di chuyển, nhưng vẫn nhón đầu rướn cổ ra, xem chuyện này như món kêu thêm cho bữa trưa.

Chủ nhiệm Mao rất nhạy bén, nhượng lại phòng làm việc của mình, để chúng tôi nói chuyện riêng.

Tôi xin lỗi nói: “Làm phiền bữa cơm của dì rồi.”

“Không sao, không sao. Haizz, Tiểu Trần à…” Chủ nhiệm Mao xuề xòa vẫy tay nói với tôi, rồi quay qua nhìn Trần Ái Hoa.

“Làm gì đây? Đóng cửa lại để các người thoải mái đối phó chúng tôi à? Nói chuyện ngay chỗ này! Để những người khác cũng nghe được!” Người đàn ông đang nắm chặt cánh tay của Trần Ái Hoa cất cao giọng quát tháo.

Nhìn vào, ông ta không hề trẻ hơn Trần Ái Hoa, vác theo cái bụng to, mặt và cần cổ đỏ như gấc, không biết là do hưng phấn hay đang tức giận.


“Ông Trần, những vị này là…” Tôi quét mắt qua một lượt.

Những người này hình như là cùng một nhà. Tuy trong lòng đã có suy đoán, nhưng tôi vẫn không dám tin.

Trong đám người, một gã trẻ tuổi nhảy xổ ra: “Bác của tôi chết ở chỗ các người, các người có thể ngồi đó mà dòm suông được sao? Bác ấy chết thảm quá mà! Mất hẳn cánh tay! Còn bảo là do động đất! Đám chết bằm tụi nó! Chắc chắn là người nhà họ Trần đã làm gì đó rồi! Giết người đoạt của đây mà! Mà chính quyền các người bỏ mặc đúng không! Có phải các người đã nhận tiền của tụi nó rồi không! Tôi nói cho các người biết, tôi sẽ vạch mặt các người! Sẽ cho các người lên báo!”

Tôi biết rõ về sự quái lạ trong cái chết của Nghê Diễm Bình, trước đó Trần Hiểu Khâu cũng đã kể lại sự tình. Nhưng chuyện này chẳng hề liên quan đến một đồng một cắc nào của Phòng Di dời. Bất kể là bên bảo hiểm chi trả, hay chính phủ xuất tiền bồi thường, cũng không đến lượt Phòng Di dời chúng tôi ra mặt.

Tôi không thể không thấy phục sát đất cái suy nghĩ kỳ lạ của nhà họ Nghê, mà cũng mặc kệ, nhìn chăm chú Trần Ái Hoa: “Ông Trần, những vị này là ai?”

Tôi lại hỏi câu hỏi khi nãy.

Trần Ái Hoa rụt rè nói: “Đây là em vợ của tôi, người bên nhà vợ của tôi…”

“Các người đừng hòng thông đồng bịa đặt lời khai ở chỗ này! Thằng này sẽ lấy lại lẽ công bằng cho chị mình!” Người đàn ông kia ưỡn cái bụng phệ của mình ra, lôi ngược Trần Ái Hoa ra sau.

“Hiện tại chính phủ vẫn đang điều tra tình hình thiệt hại. Cụ thể sẽ giải quyết ra sao, đến lúc có được kết quả điều tra mới được công bố. Về những tiến triển mới nhất, các người có thể theo dõi trên trang chính của chính quyền Dân Khánh. Còn muốn tìm hiều gì đó về vấn đề người bị nạn, cũng sẽ có cơ quan cứu hộ thiên tai chuyên môn xử lý.” Tôi lạnh lùng nói.

“Đừng tưởng tôi chưa điều tra nhé! Bác của tôi bị Phòng Di dời các người nhốt lại mà!” Gã thanh niên cắt ngang lời tôi.

“Bà Nghê và bà Trần xích mích, dẫn đến đánh nhau. Chúng tôi chỉ đến can ngăn và tách hai người ấy ra. Trong khu dân cư có camera an ninh, chắc vẫn ghi lúc xảy ra động đất, bà Nghê đã đi xuống lầu. Và bà ấy bị thương trong lúc diễn ra động đất.” Tôi có chút bực bội, nhưng vẫn nhẫn nại giải trình.

Nhưng người nhà họ Nghê vẫn một mực khăng khăng, tố Phòng Di dời chúng tôi đã giở trò, hại chết Nghê Diễm Bình.

“Chết người thì các người phải đền tiền! Tôi nói cho các người biết! Và còn Trần Mẫn Hoa nữa! Đừng tưởng bà ta chết rồi là xong chuyện nhé! Bà ta vẫn còn chồng, còn con! Còn nhà cửa và tiền gửi ngân hàng! Và cả căn nhà sắp giải tỏa này nữa!” Người đàn ông bụng phệ cất giọng sang sảng, đôi mắt bừng sáng, hệt như một con sói háu đói gặp được thịt tươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui