Thời gian kí kết giao dịch với ác ma là năm 2021, cũng chính là hai năm về trước.
Nếu ác ma tuân thủ ước định, thì nó có lẽ đã giết chết linh hồn xe đạp công cộng rồi.
Tôi nói với Ngô Linh biết một tiếng. Chuyện này cần phải nhờ Nam Cung Diệu điều tra. Chỉ cần tra thử những người đã chết trước đây còn sống hay đã chết, là biết được câu trả lời ngay.
Trước khi rời khỏi nhà, tôi vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời của Ngô Linh. Nên lúc đi ra khỏi cửa tôi vẫn cực kì cẩn thận.
Quan sát những chiếc xe đạp công cộng đang dựng trước cổng khu dân cư, nhận thấy không có bóng người quái lạ nào gần chúng. Linh hồn không xuất hiện.
Nhưng tôi vẫn phải đi vòng qua những chiếc xe đó.
Đến lúc lên xe buýt rồi, tiếp tục nhìn thấy những chiếc xe đạp công cộng trên làn xe cơ giới, thì tôi cũng không nhận thấy có gì kì lạ cả. Suốt đoạn đường không thấy xảy ra tai nạn giao thông.
Đây chắc là điềm báo tốt.
Lúc đến đơn vị thì Ngô Linh đã gửi tin nhắn thông báo, những người chết trước đây vẫn chết rồi. Điểm khác biệt duy nhất là cái chết của họ không giống trước. Cũng là bị xe tông, nhưng tình trạng thương tích có biến đổi.
Tôi đang rất lo lắng, chẳng biết là do ác ma thất bại, hay là linh hồn xe đạp công cộng sau khi chết thì xuất hiện trở lại và vẫn còn cái bộ dạng tràn đầy ác ý, tùy tiện giết người.
Tôi nói cho đám Tí Còi là lúc đến thôn Sáu Công Nông vẫn tiếp tục đi xe buýt qua.
Đến cổng thôn Sáu Công Nông, tôi lại nhìn thấy xe đạp công cộng dựng trên hành lang dành cho người đi bộ. Mấy chiếc xe dựng ở đây có vẻ đều đã bị hỏng. Không phải bánh xe bị méo mó, thì là đầu và yên xe có vấn đề. Và tôi vẫn chẳng nhìn thấy bóng dáng linh hồn đó đâu.
Đến trưa, tôi bèn đi đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp một chuyến.
Có lẽ, tuy Ngô Linh và Nam Cung Diệu không thể xác định được tình hình, nhưng Diệp Thanh thì chắc là có cách. Dù sao anh ta cũng đã đối mặt với linh hồn xe đạp công công và ác ma, nên chắc là sẽ có sự hiểu biết sâu sắc hơn.
Tôi lên lầu, cảm nhận sự lạnh lẽo vốn có của âm khí, rồi rút chìa khóa mở cửa.
Sau cánh cửa, âm khí đang trùm phủ, nhưng không khiến người ta thấy chán ghét.
Âm khí của Diệp Thanh không ẩn chứa ác ý, không phải loại âm khí tà ác.
Tôi đi vào trong, ngồi xuống ghế sofa, suy nghĩ một lát rồi vẫn phải nói thẳng vào vấn đề mà tôi đang thắc mắc.
“… Tình hình là vậy. Hiện tại không cách nào xác định linh hồn đó đã chết hay chưa. Mà nếu không xác định được, sau này… cuộc sống hằng ngày của tôi sẽ rất phiền phức.”
Linh hồn đó dù sao cũng là một mối họa. Có cái thứ như vậy nhìn chằm chằm, có thể giết mình bất cứ lúc nào, thực sự chẳng biết đề phòng ra sao.
Cũng may đây là linh hồn xe đạp công cộng, nói trắng ra thì chỉ là xe đạp. Độ sát thương thấp hơn xe điện, xe máy rất nhiều và càng không thể sánh nổi với xe bốn bánh. Nếu nó tông trực tiếp vào thì tôi không sợ. Nhưng vấn đề là có rất nhiều người chết trong các vụ tai nạn, không phải là tài xế gây ra sự cố, cũng chẳng phải là người mà tài xế đó tông trực tiếp. Có không ít tình huống, xe A vì tránh xe B mà tông chết người đi bộ xui xẻo là C. Kiểu này thực tình là oan uổng thấu trời.
Với tình hình như thế, có lẽ linh hồn xe đạp công cộng không thể thành công trong một lần được. Nhưng nếu như nó gặp vận may mà thành công, thì tôi chỉ còn đường chết.
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy rất đau đầu.
“Có cách nào tìm ra con ác ma đó để xác định không? Anh đã kí tên tôi rồi, mà hiện tại tôi không cảm nhận được chút gì hết. Nó có lật lọng hay không, tôi cũng chẳng thể biết được. Tốt nhất vẫn là mơ thấy nó thật sớm.” Tôi nói.
Lúc này, tôi đã tin là Diệp Thanh có thể khống chế cảnh mộng của tôi.
Những thay đổi của thời gian trong cảnh mộng có lẽ đều do Diệp Thanh gây ra. Không hẳn là anh ta hoàn toàn làm chủ được năng lực của tôi, nhưng anh ta sử dụng nó thuần thục hơn tôi là điều chắc chắn.
Tôi đợi cả buổi mà chẳng thấy Diệp Thanh trả lời.
“Diệp Thanh?” Tôi bất an kêu lên.
Lẽ nào cảnh mộng tối hôm qua đã khiến Diệp Thanh bị mất quá nhiều sức, lúc này anh ta lại đang ở bờ vức của mất kiểm soát sao?
Ngẫm lại điểm đặc thù của con ác ma, rồi lại nhớ đến chuyện tôi rơi vào trạng thái lờ mờ hơn một nửa thời gian của cảnh mộng, tôi không khỏi nghi ngờ Diệp Thanh phải chăng đã làm gì đó.
“Diệp Thanh?” Tôi vừa kêu thêm lần nữa, vừa xoay đầu nhìn quanh.
Kẽo kẹt…
Cửa đã mở.
Bên ngoài không có ai.
Cái cảnh tượng này thật là não ruột mà.
Nhưng đây chắc là câu trả lời mà Diệp Thanh dành cho tôi.
Tuy khá là buồn bực nhưng đã nhận được lời đáp rồi, thì tôi vẫn phải đứng dậy ra về.
Mặc kệ sự vô lễ của Diệp Thanh, tôi vẫn tỏ ra lịch sự nói “Hẹn gặp lại”.
Vừa đặt chân ra khỏi mép cửa, cánh cửa không một chút khách sáo nào lập tức đóng sầm lại ngay sau lưng tôi.
Tôi gượng cười bước xuống lầu.
Cũng may Diệp Thanh vẫn ổn, vậy thì mấy ngày gần đây, chắc là tôi vẫn có thể mơ thấy con ác ma đó.
Tôi tạm gác chuyện này lại, sắp tới vẫn phải thật cẩn thận khi ra đường.
Tí Còi không khỏi oán hận: “Chuyện này rắc rối quá đi. Sao nó lại có thể nhìn thấy anh chứ?”
Tôi cũng thấy rất phiền lòng.
Trong cảnh mộng, thường thì tôi chẳng bị bất kì người hay ma nhìn nghe thấy, luôn trong trạng thái giống như không hề tồn tại.
Linh hồn xe đạp công cộng, bộ dạng nhìn vào rất lộn xộn, hành vi và năng lực cũng lộn xộn, nhưng sức mạnh lại rất kinh người.
Là do số lượng quá nhiều sao?
Nguyên nhân mà tôi có thể nghĩ ra chỉ có cái này.
Linh hồn là do ý thức của con người mà ra đời, tồn tại và cũng hấp thụ sức mạnh từ trong đó.
Linh hồn trò chơi rất mạnh, vì người chơi game đông vô số, những kẻ nghiện game cũng rất nhiều. Số người sử dụng xe đạp công cộng chắc chắn không thể đông bằng người chơi game, còn như nghiện thì càng không đáng để tính đến. Nhưng nếu tính đến những thái độ chán ghét xe đạp công cộng và chán ghét những người hoặc vật liên quan đến nó thì số lượng có lẽ sẽ tăng lên rất nhiều.
Ngay từ lúc vừa ra đời, xe đạp công cộng đã tạo ra một cơn sốt tiêu thụ, làm nổ ra hàng loạt vụ cạnh tranh giá cả, một số lượng lớn sản phẩm được tung ra và vấn đề xã hội bị bùng nổ sau đó, cho đến hàng loạt các bài báo có nội dung “sửa cũ thành mới”, khiến độ nóng của xe đạp công cộng đã kéo dài một khoảng thời gian rất lâu. Cũng như xe vượt đèo có lúc cao lúc thấp, lúc lên lúc xuống, nhưng vẫn không ngừng tiến về phía trước. Mỗi lần biến thành điểm nóng, thì ít nhiều cũng sẽ được chú ý đến. Sau đó, đều sẽ lưu lại ấn tượng trong đầu con người.
“Nếu nói như thế, internet phải chăng cũng có một linh hồn? U linh mạng internet?” Đột nhiên Tí Còi phát biểu.
Quách Ngọc Khiết lập tức đập một phát thật mạnh lên lưng của Tí Còi, khiến cậu ta đau đớn nghiến răng, nhìn sang Quách Ngọc Khiết đang tức giận.
“Anh giữ mồm giữ miệng, đừng có ở đó ăn nói lung tung.” Quách Ngọc Khiết quát lên.
Gã Béo cũng lên tiếng nhắc nhở: “Đừng có quên năng lực của anh là gì đấy.”
Tí Còi lập tức ỉu xìu: “Nghĩ kĩ lại, trước giờ chúng ta chưa hề gặp phải u linh mạng mà. Mạng chỉ là công cụ, ấn tượng về internet cũng tương tự như điện và nước thôi. Xe đạp công cộng cũng đã lợi dụng internet mà phát triển lên. Với tình huống như vậy, không thể nào sản sinh ra linh được nhỉ?”
Con người đối với công cụ không có tình cảm mạnh mẽ và suy nghĩ phức tạp, cho nên công cụ không thể sản sinh ra linh hồn được.
Đây chắc là một điềm tốt.
Bằng không, giống như điện và nước mà Tí Còi vừa nhắc đến, đều là nguồn cội của văn minh, những phát minh vĩ đại, nhu yếu phẩm sử dụng hằng ngày mà cũng có thể sản sinh ra linh hồn, thì linh hồn như thế chắc phải gọi là “thần” mất rồi.
Trần Hiểu Khâu hình như đang suy nghĩ gì đó, rồi đột nhiên lên tiếng: “Nếu là người thì sao?”
Cả bốn chúng tôi đều chưa hiểu ý của cô ấy.
“Nếu là danh nhân lịch sử, hoặc ngôi sao đã qua đời, sở hữu lượng fan khổng lồ. Thì ý thức của số fan đó sẽ tạo ra linh hồn chứ? Một loại… ngôi sao ở hình thái khác?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
Tôi sững sờ.
Nhưng đây thực sự là một câu hỏi hay.
“Loại linh hồn như thế có tác dụng gì chứ?” Tí Còi vặn lại: “Tiếp tục làm ngôi sao? Ngôi sao song trùng? Bản sao của ngôi sao?”
“Ừ… cũng đúng.” Trần Hiểu Khâu ngẫm nghĩ, nhìn vẻ mặt có vẻ đã bỏ qua ý tưởng này.
Ít nhất, mấy người chúng tôi chưa hề nghe thấy có chuyện như thế trong giới showbiz. Như thế chắc không có linh hồn của ngôi sao nào đó trà trộn vào thế giới loài người đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...