Hồ Sơ Bí Ẩn

Thông suốt được điểm này, thì suy đoán của tôi trước đây đã bị lung lay.

Có lẽ, cha mẹ thực sự chỉ vì quá tin tưởng tôi, nên không nghi ngờ những biểu hiện khác thường của tôi trong khoảng thời gian qua. Có lẽ, vì tôi đã trưởng thành, rồi đi làm và tự lập sớm, nên dù cho có hoài nghi, họ cũng chọn cách giả câm giả điếc, không nói thẳng ra với tôi.

Chỉ cần không dính líu gì đến những thứ như ác ma, thì tôi vẫn hy vọng gia đình mình cứ giữ được tình trạng này. Biết nhiều quá, trái lại có thể khiến họ cảm thấy sợ hãi lo âu. Dù sao, những chuyện mà tôi đang làm trong hiện tại quá nguy hiểm, hoàn cảnh tôi đang rơi vào cũng quá nguy hiểm. Khiến cho cha mẹ ngày đêm lo lắng vì mình thì thà rằng họ không biết gì hết, để rồi nếu trong tương lai tôi có thực sự mất mạng, thì họ cũng chỉ xem đó là tai nạn mà thôi.

“Chị đã từng thử triệu hồi ác ma chưa?” Trần Hiểu Khâu đột nhiên đổi đề tài.

Câu hỏi này đương nhiên là hỏi Ngô Linh.

Ngô Linh đáp: “Thử rồi, hoặc là thất bại, hoặc chỉ triệu hồi hồn ma đến.”

Chắc là vì đã tự thân thử qua, nên Ngô Linh mới khẳng định không có cái thứ gọi là ác ma.

“Tôi sẽ nhờ Nam Cung điều tra về những phụ huynh đó trước. Nếu không cách nào triệu hồi được, thì chúng ta chỉ có thể ôm cây đợi thỏ thôi. Trong lớp học đó vẫn còn không ít người còn sống. Anh Nhậm kia cũng còn sống.” Ngô Linh nói.

Đây cũng là một cách giải quyết.

Sau khi chúng tôi bàn bạc xong, tôi xuống xe, tách khỏi đám Tí Còi. Tôi làm như thế chủ yếu để tránh rước tai họ đến cho đám Tí Còi.

Nếu tôi đi xe buýt, đặc biệt là đi tàu điện thì sẽ không đụng phải xe đạp công cộng.

Trên đường nếu gặp phải, thì tai nạn giao thông cũng chỉ phát sinh bên cạnh tôi chứ không phải ngay trên người tôi.

Nghĩ đến linh hồn tràn đầy ác ý đó, tôi liền cảm thấy ghét cay ghét đắng, nhưng thực sự chẳng có cách nào hay cả.

Tối về đến nhà, tôi xem kĩ một lượt file văn kiện mà Ngô Linh gửi qua.

Mấy người đã bỏ mạng đều chết bởi tai nạn, nhưng các phương thức của từng vụ tai nạn lại khác nhau. Ngoại trừ những vụ tai nạn điển hình, cũng có người bị liên lụy bởi tai nạn giao thông. Người xui xẻo nhất chính là do xe tông bay thành lan can, thành lan can văng ra đập trúng đầu chết ngay tại chỗ.

Nếu không phải đã tìm được mối liên hệ bên trong, sự tình đã có đầu dây mối nhợ từ trước, thì chẳng ai ngờ được rằng, những vụ tai nạn trời nam bể bắc này có liên quan nhau.


Nghĩ đến đây, bàn tay lướt chuột của tôi chợt khựng lại.

Trời nam bể bắc…

Những học sinh trong lớp tiểu học nào đó ở thủ đô năm xưa, không đợi đến lúc tốt nghiệp, đều đã chuyển trường, bay đi khắp trời nam bể bắc. Sau khi trưởng thành đi làm, chắc đều trong năm 2008, trong đó lại có không ít người lại chuyển nhà nữa.

Tôi thấy mình vừa tìm được một manh mối để điều tra mới. Nhưng nghĩ lại thì thấy việc này cũng chẳng có gì đặc biệt.

Cha mẹ của Chu Vân có bệnh loạn vái tứ phương, chạy đến chỗ của Tiều đại sư. Những phụ huỵnh khác chắc chắn cũng có những hành động tương tự.

Dời chỗ ở, trở thành một chọn lựa tất yếu.

Họ muốn trốn chạy khỏi con ác ma đó.

Nghĩ sâu hơn, để có những hành động như thế, chứng tỏ lúc đó họ đã nghĩ rằng, có thể trốn thoát khỏi con ác ma đó được.

Đến đây thì tôi sững người.

Theo như tôi thấy, một khi đã gặp cái loại linh hồn này, thì chuyện trốn thoát là cực kì khó. Ví dụ như linh hồn xe đạp công cộng, nó có thể đi lại khắp nơi trong nước. Nhưng nếu là linh hồn như cái thứ mới, trước khi tự nó dời đi, thì luôn có phạm vi hoạt động cố định. Người bình thường nếu gặp phải, muốn trốn chạy là một hành động rất bình thường.

Con ác ma mà Chu Vân gặp phải, lại giống như một mầm bệnh kí sinh trong xương tủy, hoàn toàn không có thực thể. Cho nên Chu Vân không bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ trốn.

Con ác ma mà những người như cha mẹ Chu Vân gặp phải, không phải như vậy sao?

Đầu tôi đang vô cùng rối rắm.

Tôi thực sự không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng đó ra làm sao.

Gửi cho Ngô Linh một tin nhắn, báo cho cô ấy biết một tiếng, nhưng bên Ngô Linh cũng không lý giải được.


Trong chúng tôi, chưa có ai từng gặp ác ma. Trước đó, Ngô Linh, cũng có lẽ là toàn bộ giới quái dị, đều cho rằng ác ma đã bị tuyệt diệt rồi.

Ngô Linh rất trực tiếp, gửi ngay thông tin cá nhân của những người bị hại mà Nam Cung Diệu vừa tìm được qua cho tôi. Lần này, những người bị hại là phụ huynh của những học sinh năm xưa. Những người này, có cha, có mẹ và cũng có cả ông bà, hoặc những người nhìn vào có vẻ chẳng liên quan mấy như cô cậu này nọ, tất cả đều chết bởi tai nạn. Mỗi một học sinh, ít nhất cũng có hai đến ba người thân chết một cách quái lạ.

Tôi đã mồ hôi lạnh, tóc gáy dựng lên mà đọc kĩ toàn bộ văn kiện.

Những thứ như kết quả khám nghiệm tử thi, tôi xem nhiều rồi. Những hiện trường tử vong hãi hùng và đẫm máu hơn, tôi cũng đã từng thấy cả rồi. So với những thủ đoạn giết người của những con ma hung ác, thì những vụ tai nạn này xem ra vẫn “bình thường” hơn. Nhưng tai nạn liên tiếp, hết vụ này đến vụ nọ, vẫn khiến tôi nổi da gà.

Tôi còn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của người chết phải gánh chịu lúc đó thông qua những con chữ và hình ảnh này.

Họ đều đã từng chạy trốn, nhưng không thành công.

Điểm này khiến tôi nhớ đến chuyện xảy ra ở núi Quảng Nguyên. Cảm giác bị một con ác ma truy đuổi chẳng hề dễ chịu chút nào.

Đọc hết file văn kiện thì đã hơn 12 giờ đêm.

Tôi tắm rửa xong liền nằm trên giường.

Tôi hy vọng sẽ mơ thấy một người trong số họ.

Họ mới thực sự là những người đã tiếp xúc với ác ma, khác hẳn với tình huống của Chu Vân, chỉ đơn thuần là bị đòi mạng mà thôi.

Tôi nhắm mắt lại, âm thầm đếm số, dần dần đã chìm vào giấc ngủ.

Tôi bị một hồi chuông báo làm cho thức giấc.

Không phải chuông điện thoại của tôi, mà là tiếng chuông báo thức “reng reng reng”, nghe ra vẫn cực kỳ “hoài cổ”.

Lúc thức giấc, ý thức của tôi vẫn chưa tỉnh táo hẳn, nhưng cảm thấy thân thể mình đã động đậy rồi.


Tay vung ra, chạm phải chiếc đồng hồ báo thức lạnh lẽo, mò tay tìm công tắc ở đằng sau, tắt chế độ báo thức đi.

Tiếng “reng reng reng” đã dứt.

Tôi trở người lại, hình như muốn ngủ tiếp, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo.

Tôi nghe thấy ngoài cửa có tiếng động. Tiếng bước chân mang dép lê lẹp xẹp, tiếng dội bồn cầu, tiếng nước chảy, tiếng bật lò vi sóng, tiếng bát đũa va vào nhau… Tivi được ai đó bật lên, có thể nghe thấy biên tập viên đang đọc tin tức buổi sáng, hôm nay có nguyên thủ của quốc gia nào đó nhận phỏng vấn…

Cửa phòng bị ai đó gõ mấy tiếng, tôi trở mình rồi mở mắt ra.

Trên trần nhà là một chiếc đèn huỳnh quang.

Còn ven mép của trần nhà được gắn lên chuỗi đèn dài, khiến tôi cảm thấy rất lạ lẫm.

Loại đèn này, tôi cũng đã được thấy trong những nơi kiểu như giảng đường. Hiện nay, những tuýp đèn lớn vừa chiếu sáng vừa trang trí được yêu thích đều có tạo hình rất đẹp, dù là loại có phong cách đơn giản là đèn tròn, cũng đẹp mắt hơn so với loại đèn ống dài này.

Tôi nghĩ ngợi lung tung một lát, rồi ngồi dậy trên giường.

Căn phòng rất nhỏ và giường cũng rất nhỏ.

Ngoại trừ giường, còn có tủ quần áo, kệ sách và bàn làm việc.

Tủ quần áo là loại tủ ráp được phủ vải bên ngoài. Nhìn kiểu dáng thì loại vải này vẫn là hàng DIY, nên không được tinh tế lắm.

Quần áo được thay đang treo trên lưng ghế. Gồm sơ mi và quần tây, nhìn hơi quê mùa.

Tôi thay quần áo rồi đi ra ngoài.

Vừa mở cửa ra, tôi liền nhìn thấy phòng khách và bàn ăn.

Liếc mắt qua thì nhìn thấy một người phụ nữ đang bận rộn trong bếp.

Người phụ nữ đó chắc tầm năm sáu mươi, đầu tóc chải chuốt kĩ càng, có điều ăn mặc cũng rất quê mùa.

Cộng thêm cách trang trí trong căn nhà, mang lại cho người ta cảm giác như đang xem phim thời xưa.


Có chỗ nào đó hình như không bình thường lắm, nhưng tôi không nói ra được.

Tôi nghe thấy mình nói “chào buổi sáng”, cười hì hì hỏi hôm nay được ăn món ngon nào đây, bị người phụ nữ kia đuổi đi rửa mặt đánh răng.

Trong nhà vệ sinh, tôi nhìn thấy mình trong gương soi.

Trẻ trung, tuổi tầm trên hai mươi một chút, mái tóc xoăn tít, đôi mắt sáng ngời long lanh. Khí sắc trẻ khỏe này khiến tôi khá ngạc nhiên. Không quầng thâm, không bọng mắt, trong tròng mắt cũng chẳng nổi gân máu. Mới thức dậy mà đã đầy sức sống thế này thì thật là hiếm thấy.

Tư duy của tôi tự động bị phân tán, cuối cùng đầu óc trống rỗng.

Đến lúc định thần lại, thì tôi đã ngồi vào bàn đã được chuẩn bị xong bữa sáng.

Chỉ có tôi và người phụ nữ kia ngồi đối diện với nhau, ăn bánh pancake hành do nhà làm.

“Hôm nay tan ca, cùng mẹ đi qua thăm chị dâu của con nhé. Con cũng đã làm chú người ta rồi còn gì, sau này nhớ mà biểu hiện cho tốt đấy.” Người phụ nữ nói.

Tôi nghe mình bật cười ha hả.

Trong chuỗi tiếng cười, vèo một cái thời gian trôi qua nhanh chóng.

Tôi đã không còn ở trong nhà nữa, mà theo người phụ nữ kia di chuyển trên hành lang của bệnh viện. Phong cách của bệnh viện cũng khá cũ kĩ, khiến tôi có cảm giác bị rối loạn với hoàn cảnh.

Tiếng trẻ con khóc, tiếng cằn nhằn của y tá và cả tiếng nói chuyện của những người thân đến thăm, tất cả biến không gian chật chội bức bối này trở nên vô cùng hỗn tạp.

Tôi thì cảm nhận được trong đó niềm hạnh phúc chào đón mầm sống mới. Tiếng con nít khóc quấy trở nên rất đáng yêu.

Người phụ nữ dừng lại nhìn kĩ tấm biển treo trước cửa phòng một lát, rồi mới đi vào.

Bên trong nhanh chóng vang lên tiếng chào hỏi niềm nở.

“Ôi chị thông gia.”

“Ôi chao! Cục cưng mới giờ đã thức giấc rồi à!

Tôi cũng định đi vào theo, nhưng bước chân chợt khựng lại, quay đầu qua nhìn về phía cuối hành lang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui