“Ừ, ý cô là trước khi xảy ra chuyện, biểu hiện của anh Điền rất bình thường, không nói chuyện gì với cô sao?”
“Gì cơ? Cậu muốn hỏi hôm đó sao? Hôm đó anh ấy không nói gì cả, cũng không nói là sau khi tan làm phải đi đâu...”
“Mạo muội hỏi một câu này, trạng thái tinh thần của anh nhà thế nào?”
“Rất bình thường. Cảnh sát cũng hỏi qua. Trước đây anh ấy cũng từng xảy ra chuyện, trước đây đi xe điện đụng vào xe máy điện. Cảnh sát giao thông đã giải quyết vụ việc đó tại chỗ, anh ấy bị ngã xuống đất, tay bị trầy. Người kia bị đụng trúng chân, cũng không có gì cả, không còn chuyện gì khác nữa. Anh ấy chưa từng vi phạm luật giao thông, cũng chưa từng... uống rượu, hít ma tuý đi xe. Tôi kết hôn với anh ấy một năm, quen biết hơn hai năm rồi. Tôi không tới nỗi hiểu anh ấy lắm, nhưng mỗi ngày ở bên nhau, nếu thật sự có chuyện gì thì tôi chắc chắn sẽ phát hiện ra.”
“Cô bình tĩnh đã, chúng tôi chỉ muốn loại bỏ hết mọi nghi ngờ thôi.”
“Tôi biết. Lúc nãy tôi cũng nói rồi, lúc đó cảnh sát cũng có hỏi qua. Dù là ai xem qua đoạn video ghi hình đó cũng đều cảm thấy lạ cả. Đến cuối cùng cũng chỉ là đoán mò thôi. Nhưng người đã chết rồi...”
“Xem ra khả năng rất lớn là... Chiếc xe đạp đó đã bị bỏ rồi, không còn tìm được nữa sao?”
“Ừ, không tìm thấy.”
...
“Hôm nay thành thật cám ơn cô đã đến gặp chúng tôi.”
“Không có gì, tôi cũng mong là chuyện này có thể nhắc nhở những người khác, chiếc xe có vấn đề, thật sự quá nguy hiểm.”
“Vâng.”
Ngày 19 tháng 10 năm 2014, liên lạc với cha của Hứa Miễn là Hứa Kiện Khang. File ghi âm 08620141019.wav.
“Chào ông Hứa.”
“Ừ.”
“Chúng tôi rất lấy làm tiếc về vụ tai nạn xe của con trai ông. Gần đây toà soạn chúng tôi đang làm một chuyên đề về xe đạp công cộng, vấn đề an toàn khi đi xe là vấn đề mà chúng tôi đặt lên hàng đầu.”
“Tôi biết. Chuyện xảy ra hôm đó... Tôi không tin con tôi ngốc như thế. Đèn đỏ cũng sắp hết rồi, xe cộ còn đang qua lại thì nó đột nhiên vọt ra ngoài. Tốc độ cũng không ổn. Bình thường tôi hay đi xe máy điện, mỗi ngày tôi đều nhìn thấy những chiếc xe đạp công cộng chạy qua chạy lại, chỉ bằng tốc độ của xe đạp bình thường thôi. Thanh niên có thể đạp nhanh chút, nhưng cũng không có nhanh đến như thế.”
“Vâng. Vậy cảnh sát có kiểm tra chiếc xe đó không?”
“Có kiểm tra rồi, không có vấn đề gì. Nhưng chuyện này rất kì lạ! Tôi...”
“Ông muốn nói gì đều được cả, chúng tôi mong là có thể kể ra chân tướng sự việc. Nếu như ông có suy đoán gì cũng có thể nói cho chúng tôi biết. Chúng tôi bắt tay vào điều tra sẽ tiện hơn. Nội dung là gì không quan trọng. Chắc ông đã từng nghe qua toà soạn chúng tôi rồi chứ, thật ra tập đoàn chúng tôi có rất nhiều bộ phận. Toà soạn chúng tôi đăng về những tin tức xã hội, nhưng có những bộ phận truyền thông khác sẽ đưa tin về những mặt khác.”
“...”
“Ông Hứa, ông không cần lo lắng vấn đề gì cả.”
“Tôi... Tôi cũng không biết có phải không... Vợ tôi, lúc đầu các cậu liên lạc với vợ tôi, liên lạc không được nhỉ? Bà ấy... Sau khi con trai xảy ra chuyện, bà ấy bị đả kích... Tôi tưởng là chỉ có thế, qua một thời gian sẽ tốt hơn. Có thể phải mấy năm, mười mấy năm... Cho dù có khó khăn cỡ nào vẫn phải sống tiếp chứ? Cho dù không thể có con nữa, hai chúng tôi sống nương tựa vào nhau... Phù... Sau đó tôi phát hiện không ổn lắm. Công việc tôi hơi bận, mấy hôm đó bận lắm. Sau đó tôi mới biết là có người nói với vợ tôi, lúc con tôi xảy ra chuyện, nó có hét lên. Nó vừa kêu dừng lại, vừa hét thảm thiết, nhưng chiếc xe không chịu khống chế. Nó xảy ra chuyện ngay gần khu dân cư nhà chúng tôi, lúc đó có hàng xóm trong khu dân cư đi ngang qua. Người đó nói với vợ tôi, vợ tôi liền... Tôi cũng xem qua một vài lần đoạn video giám sát đó rồi, càng xem càng thấy kì lạ... Tôi có tìm cảnh sát. Nếu thật sự có vấn đề gì... Thì chính là do chiếc xe đó nhỉ? Ý tôi là...”
“Ông nghi ngờ chiếc xe đó có vấn đề?”
“Không phải ý đó. Ý tôi là... Chiếc xe đó... Chính là...”
“Ý là bị ma ám sao?”
“...”
“Ông Hứa, lúc nãy tôi đã nói qua với ông rồi, những bộ phận khác trong toà soạn chúng tôi có thể đưa tin về những mặt khác mà.”
“Tôi biết. Tôi... Thật ra tôi cũng không biết là có chuyện gì. Vợ tôi tin lời người đó, liền có chút... Bà ấy điên điên khùng khùng một trận, đốt giấy tiền vàng bạc, thắp nhang, vào chùa cúng bái, còn từng hỏi thăm về cái ngã tư đường đó. Chúng tôi sống ở đây đã được mười mấy năm rồi, trước khi con tôi đi học thì đã dọn đến đây. Cái ngã tư đó ngay cổng khu dân cư chúng tôi, chúng tôi chưa từng nghe nói ở đó từng xảy ra chuyện gì cả. Bà ấy lại nghĩ đến chiếc xe đó, nhưng xe đã bị bỏ rồi. Bà ấy nhìn những chiếc xe đạp công cộng khác thì cứ cảm thấy kì kì. Tôi cũng không biết là thật hay là... Có hôm bà ấy nói với tôi, có một chiếc xe tự nhúc nhích. Lúc đó tôi còn tưởng là do bà ấy quá đau lòng. Những điều bà ấy nói với tôi, tôi không tin hoàn toàn, chỉ là...”
“Vâng, tôi hiểu.”
“... Bà ấy nói là chiếc xe nhúc nhích, tôi không tin. Có thể bà ấy nhìn lộn, cũng có thể là nhầm xe. Những chiếc xe đó đều giống nhau, bà ấy thấy tôi không tin, lại càng... càng cố gắng hơn. Khoảng thời gian đó, bà ấy cứ hay ra đường, đi qua đi lại, quan sát những chiếc xe. Bà ấy nói với tôi vài lần, chiếc xe nhúc nhích, động đậy rồi. Tôi dần dần cảm thấy... Tôi nghi ngờ bà ấy bị kích thích quá lớn. Bà ấy luôn rất quan tâm con trai, con trai cũng rất thân với mẹ nó. Tôi... Tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nghĩ là nên ở bên vợ nhiều hơn. Bà ấy đi ra ngoài đi dạo, tôi cũng đi theo.”
“Ông cũng nhìn thấy rồi sao?”
“Không. Ý tôi là không phải tôi không nhìn thấy xe nhúc nhích mà là không hề nhìn thấy xe nào cả.”
“Ông có thể nói rõ hơn không?”
“...”
“Ông Hứa?”
“Là lúc đi dạo, sau khi ăn cơm tối xong, trời còn chưa tối hẳn. Tôi đi dạo với bà ấy, đi dạo trong khu dân cư và con đường ngoài khu dân cư. Bà ấy cứ quay đầu nhìn ra sau, cái kiểu... Bà ấy đột nhiên kéo tôi lại, nói là có một chiếc xe ở phía sau đang nhúc nhích. Tôi quay đầu nhìn lại, không thấy gì cả. Chuyện này cũng không phải mới xảy ra lần đầu. Bà ấy còn nói với tôi những thứ như là đầu xe vốn hướng về bên nào, bánh xe chạm vào ô gạch số mấy với vẻ nghiêm túc, nhưng tôi không nhìn ra được có gì cả. Những gì bà ấy nói... tôi đều trả lời qua loa. Nhưng sau khi rẽ hướng rồi, đã không còn nhìn thấy những chiếc xe nữa, nhưng bà ấy lại kéo tôi lại nói chuyện này. Không có xe... Bà ấy nói là chiếc xe đằng sau sao đó sao đó, tôi quay đầu nhìn lại, không thấy chiếc xe nào cả.”
“Hai người có đi xác nhận lại không?”
“Nói thật, tôi không dám. Tôi cảm thấy... Vợ tôi điên rồi... Tôi nghĩ là đưa bà ấy đi khám bác sĩ... Vài ngày sau đó, tôi nhờ người khác hỏi thăm là bác sĩ ở đâu tốt, nhờ người đặt lịch hẹn với chuyên gia... Tôi trông chừng bà ấy, khuyên bà ấy đừng nên chạy ra ngoài nữa. Dỗ bà ấy... Tôi không thể trông chừng bà ấy hết 24 giờ được. Lúc bà ấy làm những việc khác trông rất bình thường. Ngoại trừ tôi ra, những người khác chỉ cho rằng bà ấy vừa mới mất đứa con, đứa con lại chết vì việc đi xe, bà ấy chú ý đến những chiếc xe đó cũng không có gì cả. Lúc đó... Tôi nhận được một cuộc gọi từ đồn công an, không phải đồn công an ở chỗ này mà là ở Đông Lâm. Công an gọi đến nói là bà ấy định tự sát. Tôi bị doạ đến xanh mặt, lúc đi đến nơi thấy bà ấy đang đứng trên cầu, chính là cầu Đông Lâm, dưới chân là sông Đông Lâm. Đã có rất nhiều người tụ tập quanh cầu. Công an đang khuyên bà ấy, bà ấy lúc thì cười, lúc thì lại khóc, nhìn chằm chằm xuống sông. Lúc tôi đến nơi, bà ấy mừng rỡ... Sau khi con trai chết, tôi còn chưa từng thấy bà ấy vui như thế. Bà ấy kêu tôi qua đó, công an cũng đứng gần đó. Lúc tôi đi qua đó rồi, bà ấy liền nói nhỏ cho tôi nghe.”
“Vợ ông đã nói gì?”
“Bà ấy nói với tôi là, bà ấy không bị điên, bà ấy giả bộ thôi. Bà ấy đã bắt được chiếc xe đó, khó khăn lắm mới bắt được chiếc xe đó, đi theo sau nó đến bên sông Đông Lâm, còn sợ là nó trốn thoát. Bà ấy vứt chiếc xe đó xuống sông Đông Lâm. Bà ấy đứng ở đó, nhìn chiếc xe từ từ chìm xuống. Bà ấy nói là mình đã tra kĩ rồi, trên xe có định vị, định vị gắn trên khoá, còn tra được là làm sao bẻ khoá, làm sao để khiến người ta không phát hiện. Bà ấy nói là mình đã xem rất nhiều thứ. Sẽ không có ai đi tìm chiếc xe này nữa đâu. Bà ấy sợ bị phát hiện, cố tình làm loạn, để cho những người đó chỉ chú ý bà ấy. Bọn họ sẽ không biết là bà ấy đã ném chiếc xe xuống sông. Những điều bà ấy nói... rất kì lạ. Tôi cảm thấy bà ấy điên thật rồi. Tôi định dụ bà ấy đi xuống từ trên cầu. Lúc đó bà ấy ngồi trên mép cầu. Lúc kéo bà ấy xuống tôi có nhìn lướt qua dưới sông. Dưới sông quả thật có một chiếc xe. Trước khi đưa bà ấy về nhà, tôi có nói chuyện này với công an. Nếu cần đền tiền tôi cũng chịu. Gây ra chuyện như thế... Sau đó công an gọi điện thoại cho tôi, nói là không tìm thấy... Tôi... Tôi lại đi đến đó lần nữa...”
“Chiếc xe vẫn nằm dưới sông sao?”
“Ừ...”
“Ngoại trừ ông và vợ ông ra, không ai nhìn thấy nó sao?”
“Ừ...”
“Sau đó ông làm gì?”
“Không làm gì... Tôi đốt nhang bái phật, sau đó đưa vợ tôi đi khám bác sĩ, cũng thuận theo ý bà ấy. Chắc bà ấy đã tin rồi, người cũng bình thường lại. Có thể bà ấy cho rằng mình đã trả thù cho con trai... Tôi tưởng là mọi chuyện kết thúc rồi... Như thế, chắc là đã kết thúc rồi...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...