Ma không phải chuyện gì cũng làm được, nhưng ma cũng có sức mạnh rất khó lường và có thể làm được những chuyện mà người sống không thể tưởng tượng nổi. Chúng cũng giống như người có năng lực, chỉ có điều so với người có năng lực, thì năng lực của chúng tự do và đa dạng hơn.
Nếu tại thời điểm khác, gặp phải những con ma như thế, dẫu không thấy sợ, thì cũng khiến người ta phải giật mình, tập trung tinh thần, nâng cao cảnh giác. Nhưng đổi lại một góc độ khác, thì có thể khiến cho ma trở thành chiến hữu của mình, bằng với việc có được sự giúp đỡ của người có năng lực.
Bây giờ mục tiêu của tôi và Lý Nguyệt Nguyệt giống nhau, có cùng lợi ích. Vấn đề duy nhất chính là Lý Nguyệt Nguyệt có đồng ý tin tưởng tôi hay không và có thể làm được đến điều mà tôi hi vọng hay không.
Khuôn mặt của Lý Nguyệt Nguyệt đã nát bấy, mất hết ngũ quan, khiến tôi không đoán được tâm tư của cô ta. Nhưng từ sự rung động của âm khí trên người cô ta, thì chắc là cô ta cũng đang có suy nghĩ muốn thử xem sao.
Tôi cảm thấy có một đám âm khí nhỏ đang đến gần mình.
Túi cúi đầu, góc tay áo đã bị nắm chặt.
Bé gái ngước mặt nhìn tôi, trên mặt vẫn không có biểu cảm, giọng điệu cũng cứng đờ, hỏi tôi: “Có thể rời khỏi nơi này thật sao? Có thể tìm được cha mẹ em đúng không?”
Tôi sững sờ.
Cô bé này không biết mình đã bị cha mẹ mình giết rất nhiều lần sao?
Tuy lúc đó cô bé giống như bị ma nhập, không ngừng kích động ý muốn giết người của hai cặp vợ chồng, nhưng cuối cùng cô bé đã bị chính cha mẹ mình giết chết rất nhiều lần.
Tôi không biết làm sao mà cô bé đi chung với Lý Nguyệt Nguyệt, nhưng có thể đoán ra là hai người họ đều cùng hoạn nạn, tạm thời đi chung với nhau.
Tôi ngập ngừng, không biết nên trả lời câu hỏi của cô bé thế nào.
Nói dối cô bé, dỗ ngọt bé có lẽ là cách tốt nhất. Nhưng hai bên chẳng có cơ sở gì để tin tưởng nhau cả, tình huống như vậy có thể cũng chỉ là quả bom nổ chậm mà thôi.
Tôi lắc đầu: “Chắc họ đều đã chết cả rồi. Rời khỏi đây, rồi đến Địa Phủ đi đầu thai. Anh cũng không biết Địa Phủ có bộ dạng thế nào cả.”
Cô bé cúi đầu xuống, bàn tay bé nhỏ buông tôi ra.
“Chỉ cần tìm được nó, là cậu có thể giết được nó. Giết nó rồi, chúng tôi sẽ rời khỏi đây được đúng không?” Lý Nguyệt Nguyệt hỏi tôi.
“Đúng.” Tôi trả lời chắc chắn.
Câu trả lời này cũng tuyệt đối không phải lừa đảo hay nói bừa. Họ đã bị nhốt ở nơi đây, vốn dĩ cũng do con ma đó. Nếu con ma đó chết rồi, mà tất cả vẫn chưa rời đi được, thì chỉ có thể cùng nhau tìm cách khác.
Lý Nguyệt Nguyệt đưa tay về phía tôi.
Khuôn mặt của cô ta quá bắt mắt người khác, nên tôi mãi vẫn chưa chú ý đến những bộ phận khác trên thân thể của cô ta. Ngay lúc này, cô ta đưa tay đến, đèn xe phía sau không hề soi lên người cô ta, nhưng vẫn khiến tôi nhìn thấy cánh tay bị thương của cô ta. Bàn tay đã có hai ngón tay bị đứt, máu me bê bết.
Hình như cô ta cũng đã cảm thấy gì đó, nên muốn đổi cánh tay khác.
Cánh tay này thì không bị thương.
Nhưng tôi vẫn nắm lấy cánh tay phải bị thương của cô ta.
Cánh tay bên kia của tôi thì được bé gái nắm lấy.
Lúc tôi được họ nắm lấy tay, tôi liền ngửi thấy mùi thơm của cỏ. Gió núi thổi đến, có cả sương mù bảng lảng.
Màn đêm đã biến thành ngày, chớp mắt tôi đã trở lại núi Quảng Nguyên.
Tim tôi đập nhanh chóng, nhưng dần dần cũng bình tĩnh trở lại.
Thành công rồi!
Suy đoán của tôi không hề sai!
Những hồn ma này đích xác có thể làm được rất nhiều chuyện!
Lý Nguyệt Nguyệt lên tiếng: “Nơi đây chính là núi Quảng Nguyên à?”
“Đúng.” Tôi thử nhìn qua căn biệt thự bên cạnh và đưa ra câu trả lời khẳng định, rồi hỏi ngay: “Cô đã tìm được con ma đó chưa?”
Lý Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu lên: “Chưa. Tôi đã làm theo lời cậu nói, vừa nghĩ thầm đi tìm con ma đó, thì liền đến đây.”
Lẽ nào con ma núi Quảng Nguyên ở quanh đây?
Tôi giật mình, lập tức cảnh giác nhìn quanh và cũng buông tay Lý Nguyệt Nguyệt ra.
Xung quanh rất yên tĩnh, gió núi cũng đã ngừng thổi. Âm khí nơi đây vẫn như cũ.
Chỉ vậy thôi sao?
Nói cách khác, đúng như Cổ Mạch đã nói? Nơi này giống như một tòa lầu cao tầng, mỗi tầng đều thiết kế giống nhau, nhưng chúng tôi đều không ở cùng một tầng lầu, phần lớn thời gian sẽ không thể gặp nhau?
Con ma đó có lẽ đang ở tầng trên hay tầng dưới của chỗ này.
Tôi chau mày lại, ngẫm nghĩ làm sao tìm được nó.
Lúc trước, cuộc nói chuyện với Cổ Mạch quá chóng vánh, Cổ Mạch cũng chưa nói làm sao tìm được con ma đó. Lý Nguyệt Nguyệt có thể đưa tôi đến đây, nhưng chưa chắc có thể giúp tôi tìm ra Cổ Mạch. Cô ta và Cổ Mạch không quen, không biết, chưa từng tiếp xúc, muốn tìm Cổ Mạch cũng chẳng dễ dàng gì, có lẽ cần có nhiều thông tin hơn một chút. Chỉ là bên cạnh có hai con ma nữ, gọi Cổ Mạch ra chưa hẳn là chuyện tốt lành.
Bé gái đưa tay đến kéo kéo tôi, chỉ về một hướng nọ.
“Bên kia có thứ gì đó.” Cô bé nói.
Tôi lập tức nhìn qua. Lý Nguyệt Nguyệt còn trực tiếp hơn, vừa nghe thấy đã bay qua.
Sau đó tôi nghe thấy tiếng la đầy kinh hãi, có một người từ trong bụi cỏ phóng ra, co giò bỏ chạy.
Nhìn bóng lưng thì đây là một người lạ.
Tôi không biết cậu ta có phải người trong ban biên tập hay không.
Bất giác tôi bàng hoàng nhận ra, trên mình người đó lại không có âm khí!
Lý Nguyệt Nguyệt đã đuổi theo đến nơi rồi.
Lẽ nào đây chính là con ma núi Quảng Nguyên?
Trên người con ma này thế mà lại không có âm khí?
Tim tôi đập loạn xạ, nhìn cái bóng người thảm hại trước mắt, mà chỉ biết hoang mang tột độ.
Cứ… đơn giản vậy sao?
Lý Nguyệt Nguyệt đã đuổi kịp người đàn ông kia, nắm lấy đầu cậu ta, đẩy ngã xuống đất.
Cậu ta la oái oái, giống như một đứa trẻ đang sợ đến vỡ mật, đã vậy còn làm bậy ra quần nữa.
Nhìn diện mạo thì tuổi cậu ta chưa lớn lắm, cao nhất cũng chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi.
Tôi càng nhìn càng thấy lạ, lê từng bước đến gần.
Người đó có thể nhìn thấy Lý Nguyệt Nguyệt và bé gái, nhưng ánh mắt của cậu ta đang lẩn trốn khuôn mặt đáng sợ của Lý Nguyệt Nguyệt, cũng chẳng dám nhìn bé gái. Ánh mắt di chuyển qua tôi, nhưng cậu ta càng lộ vẻ sợ sệt nhiều hơn.
“Thiên sư, ngài tha cho tôi đi mà! Tôi vô tội! Tôi không biết gì hết! Tôi không biết gì hết! Tôi bất cẩn nên đi qua chỗ này! Tôi thực sự chỉ do bất cẩn thôi! Tôi sẽ quay về lập tức! Về ngay lập tức!”
Nói quái gì vậy trời?
Đóng kịch à?
Trong đầu tôi hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng.
Tôi hỏi: “Cậu là ai?”
“Tôi tên là Thái Lâm. Tôi… tôi là Thái Lâm của Đoàn Kịch Nói.” Cậu ta vừa khóc lóc thảm thương, vừa thành thật đáp.
Đoàn Kịch Nói… Thái Lâm?
Lại là chuyện quái quỷ gì đây?
Diễn viên rất nổi tiếng của một đoàn kịch à?
Tôi càng thấy rối não hơn, nhưng không dám lộ ra mặt.
“Sao cậu lại qua đây?” Tôi men theo câu trả lời của Thái Lâm thăm dò thêm.
Thái Lâm cứ ngập ngừng ấp úng.
Tôi vừa chau mày một cái, cậu ta liền phun ra một tràng.
“Ông trưởng đoàn cứ không ở, chúng tôi đã đợi mấy năm rồi, đã muốn kiếm chỗ khác làm ăn. Cũng không phải tất cả đều đồng ý làm thế. Trưởng đoàn có thể trở lại bất cứ lúc nào. Dẫu sao ông ấy cũng không hành hạ chúng tôi nhiều lắm, không có xuất hiện hồn ma mới, cũng không có quái vật, nơi chúng tôi sống trước đó rất tốt. Thời gian trước đây có người nghe ngóng được, có con cua hay tôm hùm gì đó chạy đến chỗ chúng tôi, mà trưởng đoàn lại không ở nên tìm hoài cũng chẳng thấy đâu, chúng tôi dự tính đi dò đường, có lẽ sẽ… Tôi cũng chỉ vô tình, mới phát hiện ra cái động đó. Trưởng đoàn…”
Những thứ Thái Lâm nói tôi nghe chẳng hiểu gì cả, mà cậu ta nói đến đây thì bỗng dưng im bặt.
Cổ cậu ta giống như bị ai đó bóp chặt, thình lình trợn ngược mắt lên, nhìn sững đằng sau tôi.
Tôi thì đang lo cậu ta đang cố tình diễn kịch, nên nhất thời chưa quay lại ngay; bé gái thì không suy tư nhiều đến thế, đã lập tức quay đầu lại.
“Á…” Bé gái hét lên một tiếng.
Tôi quay phắt lại, đồng thời chuẩn bị ra tay.
Trước mặt tôi, sương mù đang cuộn trào, tụ thành một hình người,
“Trưởng… trường đoàn… Tôi…” Thái Lâm lắp bắp nói, vẻ mặt đã biến thành kinh hãi đến tột độ.
Tôi càng thêm hoảng hốt.
Con ma trước mặt hoàn toàn là do âm khí của con ma núi Quảng Nguyên tụ thành.
Lẽ nào đây chính là con ma núi Quảng Nguyên?
Còn những chuyện mà Lâm Thái vừa nói là sao?
Trưởng Đoàn Kịch Nói?
“Á!” Lâm Thái gào thảm một tiếng.
Tôi không cần quay đầu lại, cũng cảm nhận được ngay vị trí của Lâm Thái đột nhiên bốc lên một luồng âm khí.
Lâm Thái bị giết rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...