“Sao rồi?”
“Chị, chị đừng khóc nữa, khoan đã, chị đang nói gì thế chứ? Đừng đùa nữa! Chị đợi em ở sân bay, em đến đó ngay!”
“Anh Tô?”
“Chị tôi muốn đi theo Lưu Dịch Bạch bay đến nước A để kết hôn! Bây giờ đang ở sân bay!”
“Bây giờ sao?”
“Chúng tôi có đi xe, bây giờ sẽ đến đó ngay.”
“Ok! Cảm ơn mọi người nhiều!”
...
Chưa gặp được Tô Uyển, mất liên lạc với Tô Uyển.
Ngày 17 tháng 09 năm 2010, phân tích file ghi âm. File ghi âm 06720100911G.wav.
“…Bạch à, anh có rảnh không? Em muốn hỏi chuyện này một xíu,...”
“Có tiếng nói, là tiếng của người thanh niên, anh ta đang trả lời câu hỏi của cô ấy.”
“… Được, anh biết rồi...”
“Là số giả, không thể sai được. Giống hệt như đoạn nói chuyện mà mọi người tìm thấy. Con ma này là Lưu Dịch Bạch sao?”
“Chúng tôi có thể tìm thấy đoạn lịch sử nói chuyện, dù là ma cũng thấy được.”
“Có âm thanh lạ nào khác không?”
“Không có. Giọng con ma này rất điềm đạm, giống như người bạn trai rất thân thiết vậy.”
“Anh còn biết là bạn trai thân thiết nữa hả?”
“Anh đây khi làm cái nghề này thì âm thanh gì mà chưa từng nghe qua chứ?”
Ngày 18 tháng 09 năm 2010, liên lạc được cha mẹ của Lưu Dịch Bạch là ông Lưu Hiền và bà Tưởng Ái Hoa. File ghi âm 06720100918.wav.
“Xin chào ông Lưu, bà Lưu. Chúng tôi đã gọi điện liên hệ trước, đây là em trai của cô Tô Uyển – Tô Bân. Chúng tôi đã kể rõ sự việc xảy ra qua điện thoại cho ông bà biết rồi. Hai hôm trước, cô Tô đã bay ra nước ngoài, đến nay vẫn chưa liên lạc được. Trước khi đi, cô ấy có gọi điện nói là cô ấy đã hẹn với anh Lưu Dịch Bạch ra nước ngoài kết hôn, vì vậy nên chúng tôi đến đây làm phiền ông bà.”
“Lúc mấy anh gọi điện thoại đến, hai người chúng tôi đã hết cả hồn. Chúng tôi không nghĩ rằng cái chết của Tiểu Bạch lại khiến cho chị cậu như vậy... Hôm tang lễ diễn ra, cô ấy còn rất bình thường... Tôi không có ý đó, ý tôi là cô ấy rất là đau lòng, nhưng không biết cô ấy sẽ...”
“Việc tang lễ là do ông thông báo cho cô Tô ư?”
“Đúng vậy.”
“Ông đã gặp qua cô Tô trước đó sao?”
“Không, không có. Tiểu Bạch có từng nhắc đến Tô Uyển với chúng tôi, có nói là sẽ dẫn về nhà cho chúng tôi biết mặt, chưa gì cả thì nó đã xảy ra chuyện. Tôi kêu em họ nó kiểm tra điện thoại của nó, tìm được số điện thoại của Tô Uyển nên đã gọi cho cô ấy.”
“Ừm... Trong tang lễ của con trai tôi, lần đầu tiên gặp được con dâu tương lai, vợ tôi mấy đêm liền đã không chợp mắt được. Chúng tôi còn tính là không nói cho cô ấy biết, chỉ kêu em họ của Tiểu Bạch gửi tin nhắn nói là chia tay với cô ấy, như vậy... như vậy có lẽ sẽ dễ chịu hơn... sớm biết vậy sẽ chẳng làm như thế rồi. Cô gái đó rất tốt, Tiểu Bạch xảy ra chuyện cũng đã một năm rồi, có khi cô ấy qua đây thăm chúng tôi, tặng đồ cho chúng tôi.”
“Cô ấy đã qua đây gặp ông bà sao?”
“Đúng vậy. Chúng tôi thấy cô ấy vẫn khỏe mạnh lắm. Cô ấy có khóc ở trên tang lễ, sau đó thì vẫn rất tốt. Tại sao đột nhiên lại hỏi như vậy chứ...”
“Cô ấy như vậy cũng đã một năm nay rồi. Bởi vì nhà họ Tô không biết là anh Lưu Dịch Bạch đã qua đời, không nghĩ là tinh thần của cô ấy lại như vậy.”
“Tôi có thể xem qua đồ dùng của Lưu Dịch Bạch không?”
“Sao vậy?”
“Chúng tôi hiện tại không biết tung tích của cô Tô, bởi vì cô ấy đã ra nước ngoài, cần phải tìm thám tử nước ngoài điều tra mới được, sẽ phải cần thời gian dài đó. Chúng tôi hy vọng có thể tìm được manh mối gì đó từ những di vật của anh Lưu Dịch Bạch. Có thể họ đã từng hẹn ước đi đến nước nào đó du lịch, đi tuần trăng mật, nếu biết được địa điểm thì sẽ dễ tìm hơn. Các vật dụng của cô Tô, chúng tôi cũng đã kiểm tra qua rồi, không có manh mối gì hết, bất đắc dĩ nên chúng tôi mới tìm đến hai vị giúp đỡ.”
“Đây là sổ hộ khẩu nhà chúng cháu, là thật đó! Tô Uyển là chị ruột của cháu! Cháu chỉ muốn tìm chút manh mối thôi. Chị ấy bay vào ngày mười lăm tây, cháu biết chắc là chị ấy đã đi nước A rồi, ngoài ra thì không biết gì nữa. Cầu xin hai bác, hãy để cho chúng cháu tìm xem, hai bác có thể đứng một bên nhìn, cháu thật sự chỉ muốn tìm chị gái thôi! Ba mẹ cháu vẫn chưa biết việc này, cháu không biết có thể giấu họ được bao lâu nữa...”
“Chàng trai trẻ, cậu đừng nóng, không sao cả, các cậu muốn xem thì xem. Đồ của Tiểu Bạch chúng tôi đều còn để lại cả, cậu tìm thử xem. Nếu Tiểu Bạch biết, chắc chắn là nó cũng không muốn nhìn thấy chị cậu xảy ra chuyện.”
“Dạ, cảm ơn! Cảm ơn hai bác nhiều lắm!”
“Phòng của con trai tôi là phòng này đây.”
“Tất cả đồ đạc đều ở đây ạ? Không biết có phòng làm việc hay các vật dụng ở chỗ khác nữa không bác?”
“Hết rồi, đồ trong phòng làm việc đã được em họ với đồng nghiệp của nó dọn cả rồi, ở trong cái thùng này đây.”
“Dạ. Vậy tôi mở ra xem nhé.”
“Được, cậu cứ xem.”
“Có nhật ký hay gì không?”
“Nó không có thói quen đó. Hồi tiểu học cũng chỉ có thầy cô bắt viết nhật ký tuần thôi, nó có viết một ít.”
“Có thể xem điện thoại di động của anh ấy không ạ?”
Soạt!
“Máy di động của nó ở trong hộc tủ này, phải sạc pin mới được.”
Rột roạt...
Ting ting teng ~~~
“Sao rồi? Có tìm thấy được gì không? Điện thoại di động của nó chúng tôi cũng không biết xài, chỉ có em họ của nó xem qua, nói là cũng không có gì cả.”
“Bác Lưu, tấm hình này có thể gửi qua máy điện thoại của tôi không?”
“Tấm hình này ư? Nó có manh mối gì hả?”
“Đúng vậy, đây là manh mối rất quan trọng.”
“Vậy cậu lấy đi đi.”
...
“Vậy bác Lưu, chúng cháu xin về trước. Khi có tin gì, chúng cháu sẽ liên hệ bác sau.”
“Ừ, hy vọng mấy cậu sớm tìm được Tô Uyển. Nếu có gì cần giúp đỡ, các cậu cứ đến tìm hai ông bà già này.”
...
“Có tìm được không? Là anh ta phải không? Chị tôi hiện tại ở đâu?”
“Sếp, tấm hình đó có vấn đề gì hả?”
“Vấn đề lớn đó. Nghĩ mọi cách tìm ra cái cây này.”
“Cây? Có ý gì vậy?”
“Anh Tô, anh có thể yên tâm, chị anh không gặp phải tình huống xấu nhất, con ma đó là Lưu Dịch Bạch.”
“Chị ấy hiện tại ở đâu?”
“Tôi không biết.”
“Cái gì?”
“Trong thời gian ngắn có thể chúng tôi không có cách gì tìm được chị của anh, nhưng có thể giải quyết trước những việc kỳ lạ mà chị anh gặp phải.”
...
Đính kèm: Tấm hình chụp Tô Uyển và Lưu Dịch Bạch.
Tấm hình selfie của đôi trẻ, hai người ôm lấy nhau, góc chụp từ trên xuống, sau lưng là bóng râm cây xanh, ánh sáng mặt trời chiếu rọi lấp lánh. Bóng râm của cây là một màu đỏ nhìn thấy mà giật mình, nhìn kỹ thì sẽ thấy những sợi chỉ đỏ đan lấy nhau thành tán lá. Trên thân và cành cây hiện lên những khuôn mặt, lờ mờ hư ảo, mỗi khuôn mặt đều từ một nửa khuôn mặt nam và một nửa khuôn mặt nữ tạo thành, nụ cười hạnh phúc ngọt ngào hiện trên mặt họ.
Ngày 21 tháng 09 năm 2010, sau khi điều tra rõ ghi chép về quá trình quen nhau của Tô Uyển và Lưu Dịch Bạch, hai người chỉ mới sống với nhau một quãng thời gian ngắn ở thành phố Dân Khánh.
Ngày 24 tháng 09 năm 2010, sau khi điều ra biết được thành phố Dân Khánh có một địa điểm tình yêu nổi tiếng là cây tình yêu trên đường Khang Tân, tương truyền rằng, khi nhặt được lá cây xanh tự rơi của cây tình yêu, viết lên đó họ tên đôi tình nhân và chôn xuống đất dưới gốc cây thì sẽ cầu nguyện cho cuộc tình lâu bền trường cửu. Thời gian lưu truyền của truyền thuyết này không đáng tin lắm. Không tìm được bất kỳ chứng mình cụ thể nào. Trên mạng tìm được một lượng bài viết, hình ảnh, nhật ký về cây tình yêu, không thể thống kê được có bao nhiêu người đã từng làm việc cầu nguyện này.
Đính kèm: Hình cây tình yêu.
Thân cây hai người ôm mới hết có hình dạng bánh quai chèo, dưới mặt đất lộ những gốc rễ sần sùi đan vào nhau, giống như hai cây mọc lên chung vậy, bắt đầu quấn lấy nhau từ gốc rễ, rồi lan lên thân cây, rồi bắt đầu từ cành cây, hợp thành một thể.
Trên thân cây hiện lên khuôn mặt kỳ quái. Lá cây là hình dạng chỉ tơ đỏ kỳ lạ.
Ngày 25 tháng 09 năm 2010, đến tận nơi điều tra cây tình yêu. File ghi âm 06720100925.wav.
“Sếp, là cái cây này hả?”
“Chính là cái cây này.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...