Nhắc nhở của Ngô Linh khiến tôi lo sốt vó đến mấy ngày trời. Tự sinh lòng lo sợ mình sẽ gặp phải chuyện đột ngột gì đó. Tôi còn tra đi tra lại trên bản đồ Dân Khánh, sau khi chắc chắn Dân Khánh không có địa danh nào tên “Quảng Nguyên”, cả vùng giáp ranh cũng không có thì tôi mới tắt phần mềm bản đồ đi.
Có điều, suốt mấy ngày trời chẳng có chuyện gì xảy ra. Cả công tác giải tỏa cũng chỉ có bận rộn chứ không có phiền toái. Người có quyền tài sản đã không còn gây rối, trái lại còn hơi tích cực thái quá. Những hộ còn sống ở thôn Sáu Công Nông thì chỉ mong mỏi nhanh nhanh di dời để dọn qua nhà được bố trí sẵn. Chưa dọn qua đó, thì cũng cầm lấy tiền hỗ trợ sinh hoạt trước, gấp rút dời đi. Còn những hộ không còn sống ở thôn Sáu Công Nông nữa, thì cũng mong sao căn hộ được giải quyết nhanh chóng, kể từ đây không còn liên quan gì đến nơi này.
Chủ nhiệm Mao ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng cũng đã nói sự thật cho chúng tôi nghe.
“… Cái cậu trẻ trẻ lần trước, là người gần đây mới thuê nhà đó… cả cô phóng viên nữa, họ không phải là luôn hỏi chuyện về tòa nhà số sáu sao.” Chủ nhiệm Mao tỏ vẻ thần thần bí bí nói: “Rất nhiều người già đã phát hoảng cả rồi. Hoang mang, sợ hãi. Đều nói... à… đều nói chỗ đó có vấn đề. Chỉ muốn nhanh chóng dọn đi. Chuyện này đồn tới đồn lui riết cũng trở nên nóng hổi, có người còn hỏi dì, chỗ này trước đây có phải là mồ chôn tập thể hay không nữa đấy.”
Chủ nhiệm Mao cười khan.
Nhưng dù sao bà ấy cũng còn cười được, chứ tôi thì không thể.
Diệp Thanh đã từng bị toàn bộ Xưởng Gang Thép Số 3 bài xích, nói đúng hơn là bị toàn bộ người của Cục chế tạo Khánh Châu bài xích, đồn thổi anh ta vô cùng tà ma. Một đứa trẻ nhận lấy sự đối xử như vậy, tâm tình sẽ ra sao, chẳng cần nghĩ cũng biết. Huống hồ, lúc đó Diệp Thanh còn mất hết người thân, lẻ loi hiu quạnh, chỉ đành bị đưa đến cô nhi viện.
Nếu đem ra so sánh, thì giai đoạn đầu của Diệp Thanh chẳng tốt hơn Mạc Hiểu Linh bao nhiêu.
Nhiều năm trôi qua như vậy, những kẻ bài xích Diệp Thanh gần như chết hết, bản thân Diệp Thanh cũng chết đi mà chẳng ai hay biết. Ai ngờ, sự ác hóa của thế giới khiến những chuyện xưa bị bới móc ra lần nữa, thậm chí có rất nhiều người dù chẳng biết gì, bản năng “tránh họa tìm lợi” thúc họ chạy trốn khỏi cái nơi mà Diệp Thanh từng tồn tại.
Công tác giải tỏa của chúng tôi trở nên thuận lợi như vậy, thậm chí còn phải quy công lao cho “sức ảnh hưởng” mạnh mẽ và lâu dài của Diệp Thanh. Chuyện này ít nhiều gì cũng đáng cười mà cũng đáng buồn.
Chủ nhiệm Mao vỗ vỗ vai tôi, cũng không biết phải an ủi tôi cái gì.
Hôm nay về nhà, tâm trạng đột nhiên bình tĩnh đến lạ kì.
Mạc Hiểu Linh vùng vẫy 30 năm, cuối cùng chẳng thể bảo vệ được Vạn Quý Sinh, bản thân mình cũng bỏ mạng.
Diệp Thanh cũng vùng vẫy hơn 30 năm, không bảo vệ được đồng nghiệp, bản thân cũng chết. Nhưng anh ta vẫn tiếp tục vùng vẫy sau khi chết và cũng xem như đã có được thu hoạch. Anh ta đã cứu sống trở lại mấy người đồng nghiệp của mình.
Lúc này đây, hình như tôi đã thấm thía hơn cái gọi là vận mệnh.
Tóm lại, sự tình không thể nào tồi tệ hơn. Tình huống tồi tệ nhất cũng chỉ là tôi tận mắt chứng kiến người thân và bạn bè của mình, từng người một chết đi, hoặc bị một con ma nào đó giết hại.
Tôi cứ ngẫm tới ngẫm lui, giống như một loại rèn luyện để thích nghi nào đó.
Tôi biết, bản thân chắc chắn không thể trở thành một Mạc Hiểu Linh khác.
Sau khi chết, Diệp Thanh vẫn tìm ra cơ hội. Nếu tôi chết đi thì cũng chưa hẳn là mọi chuyện sẽ chấm hết.
Ý niệm này khiến tôi cảm thấy yên lòng.
Tôi lại rút ra một bộ hồ sơ của Thanh Diệp. Chuyện này cũng thuộc một phần công việc của tôi, công tác giải tỏa là công việc, xem hồ sơ cũng vậy.
Lật ra, tôi nhìn thấy tên của bộ hồ sơ này là: “Trong nhà có ma”.
***
Mã số sự kiện: 014
Tên sự kiện: Trong nhà có ma
Người ủy thác: Phó Thắng
Giới tính: Nam
Tuổi: 38
Nghề nghiệp: Nhân viên văn phòng
Quan hệ gia đình: Đã kết hôn và có một con trai
Địa chỉ liên hệ: Phòng XXXXX, số XXX đường Thiên Ba, thành phố Dân Khánh
Số điện thoại liên hệ: 5834XXXX
Diễn biến sự kiện:
Ngày 1 tháng 8 năm 2002, người ủy thác lần đầu đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp. File ghi âm 01420020801.wav.
“Xin chào ông Thắng. Trong điện thoại ông đã trình bày, mẹ ruột mình bị ma giết chết. Có thể kể rõ chuyện này được không ạ?”
“Được. Haiz… Tôi, thực ra tôi… thực ra tôi cũng không… Cha tôi đã qua đời mấy năm trước, trong nhà chỉ còn mỗi mẹ tôi. Mẹ sống một mình, tôi và vợ con sống ở nhà riêng. Tôi còn có một người anh, đã bệnh và mất ngay từ lúc tôi còn nhỏ. Tôi không biết…”
“Ông đừng vội, cứ từ từ nói. Có thể kể từ lúc bắt đầu.”
“Ừ. Mẹ tôi, bà ấy hơi… nói sao nhỉ… không phải già bị lẫn đâu. Thường ngày bà ấy rất bình thường, tự mình sinh hoạt cũng không có vấn đề gì. Sức khỏe còn rất tốt, thường xem tivi, đọc sách báo, tham gia các hoạt động của hội người cao tuổi trong khu dân cư. Năm nào tôi cũng đưa gia đình mình và mẹ đi du lịch. Đã đi đến rất nhiều nơi trong cả nước. Mẹ tôi thực sự là mẫu người già rất minh mẫn, rất cởi mở. Chỉ là… chỉ là khá mê tín… Không phải mê tín kiểu kia đâu, bà ấy không tin ba cái thứ lên đồng, chuốc bùa nguyền rủa. Cũng do cha và anh tôi mất sớm, cho nên bà rất tin chuyện vong hồn trở về. Mỗi năm vào tiết thanh minh, tiết đông chí, cả ngày giỗ là mẹ tôi đều đến mộ, từ sắm sửa đồ đạc đến các nghi thức đều làm rất là… rất là truyền thống. Còn nữa, ở trong nhà, bà cũng để bài vị, mỗi ngày đều thắp nhang. Lúc đi ra ngoài chơi, còn mang theo những tấm ảnh của họ nữa. Đến chùa chiền, đều thắp đèn trường minh cho họ. Vì anh tôi mất từ rất sớm, từ nhỏ tôi đã thấy bà làm như vậy, riết rồi cũng quen. Sau đó, cha tôi qua đời. Tuần đầu, tuần hai đến tuần thứ bảy, mẹ tôi đều cúng rất thành tâm, tôi cũng luôn bên cạnh bà những ngày đó. Có lúc… có lúc bà bảo với tôi, cha và anh hai tôi về… về thăm bà; hoặc bảo báo mộng cho bà, bảo đốt chút này chút kia… thường là sách, rồi báo, có khi còn có cả quần áo, bài Tây, rồi giấy tiền vàng mã nữa. Nói là cha tôi ở dưới đó chơi đánh bài với người ta, cứ thua hoài. Lúc còn sống, cha tôi đúng là thích những món đó. Mẹ… tôi…”
“Ông Phó, xin ông nén bi thương.”
“À… tôi… vốn dĩ luôn cảm thấy bà như vậy cũng chẳng sao hết. Ôm lòng tưởng nhớ… Vợ tôi cũng rất ủng hộ, cũng là phụ nữ với nhau, vợ tôi thấy bà như vậy, rất là xúc động…”
“Vâng. Anh có nhìn thấy cha và anh của mình trở về không?”
“Không, chưa bao giờ thấy. Mẹ tôi cũng đâu có chứng cứ gì đâu. Cho nên tôi cứ nghĩ, chỉ là bà cụ ôm lòng hoài niệm. Bà thích vậy thì cứ tùy bà ấy thôi. Mãi cho đến năm nay, tầm tháng ba, tháng tư gì đó, bà bắt đầu… bắt đầu là lạ…”
“Là lạ thế nào?”
“Thì… bà bảo với tôi, lâu lắm rồi ông già với anh hai không về. Sau đó lại nói, trong nhà có gì đó khác thường. Mà bản thân mẹ tôi cũng không tả rõ được. Tôi phát hoảng theo, cứ ngỡ bà không khỏe. Khi người ta không khỏe trong người, hay cảm thấy có điềm này điềm nọ. Bà bảo tâm trạng mình cứ hoang mang, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường. Tôi bèn đưa bà đến bệnh viện, khám ra thì sức khỏe rất bình thường. Để đề phòng bất trắc, tôi còn đón bà qua nhà mình sống một thời gian. Nhưng bà vẫn cứ vậy, rồi đòi về để nhang khói cho cha và anh. Mẹ tôi đã quyết rồi thì đành chịu. Hơn nữa đi khám đều ra kết quả rất tốt, mẹ sống bên nhà tôi cũng không quen, hàng xóm không có người già… Tôi đưa bà về, dặn đi dặn lại rất nhiều lần. Ngay… ngay đêm đầu tiên trở về, thì mẹ tôi đã khác thường ngay. Nửa đêm gọi điện qua, báo với tôi có người vào nhà… Tôi thực sự… thực sự sợ muốn chết, vội gọi điện báo cảnh sát, rồi phóng xe chạy qua ngay. Cảnh sát đến nhà trước, sau khi tôi đến nơi, họ báo với tôi đã kiểm tra trong nhà hết rồi, cửa sổ cửa chính đều bình thường, trong nhà không có người, đồ đạc đều không bị di chuyển. Mẹ tôi… mẹ tôi bảo mình nghe thấy tiếng động, có người đang ở trong nhà, bảo trong phòng khách có người đi đi lại lại, còn nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt nữa, chẳng biết là chuyện gì. Tôi và cảnh sát có thấy gì đâu. Cảnh sát còn hỏi tôi, mẹ tôi phải chăng đầu óc bị… còn trách tôi… sao lại để người già sống một mình… Tôi…”
“Nghe thấy tiếng có người đi lại, và tiếng nước nhỏ giọt đúng không?”
“Đúng. Hôm ấy mẹ tôi bảo đã nghe thấy hai loại âm thanh đó. Hôm đó tôi ở lại với mẹ một đêm. Cũng định đưa mẹ trở lại nhà mình, nhưng bà không chịu nên tôi đành ở chung với bà hai đêm nữa. Đến tối ngày thứ hai, bà đang ở phòng bên cạnh thì thình lình lớn tiếng kêu cứu. Tôi lại phát hoảng một phen nữa, nhưng chạy qua thì thấy trong phòng đâu có gì. Mẹ tôi cứ khăng khăng là trong phòng có người, đứng ngay bên cạnh giường. Trông bà thật sự đang rất sợ. Hôm đó tôi đề nghị đưa bà về nhà tôi, mẹ tôi đồng ý ngay.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...