Ngày 31 tháng 12 năm 2015, kiểm tra nhật kí trò chuyện. File video 09420151231.avi.
Màn hình của video bắt đầu bằng giao diện của máy tính, giao diện được hiển thị là thanh quản lý phần mềm tán gẫu, một đoạn nhật kí trò chuyện được mở ra.
Trục Lãng. Ca Ca 12-10 11:23:12
Mọi người đã thử tính năng mới chưa?
Molly Anna 12-10 11:23:42
Tính năng gì?
Lóng Lánh Long Lanh 12-10 11:24:01
“Lì xì” Vui lòng sử dụng phiên bản App dành cho di động thế hệ mới
Molly Anna 12-10 11:24:08
Thứ gì vậy? [icon kinh ngạc]
Trục Lãng. Ca Ca 12-10 11:24:11
Tôi vẫn chưa cập nhật được. Bộ nhớ trong không đủ [icon khóc]
Ánh Trăng của Thiên Khải Niên 12-10 11:24:19
[Ghi âm 5’]
Giả Trang là Soái Ca 12-10 11:24:23
(Thu hồi tin nhắn)
…
Màn hình cuộn xuống, từng dòng tin nhắn hiện ra.
Lát sau, màn hình dừng lại, con trỏ di chuyển qua, chọn vào một tin nhắn:
Thiên Ưng 12-10 13:52:12
[Ghi âm 10’]
Thiên Ưng 12-10 13:52:14
[Ghi âm 2’]
…
Con trỏ nhấp vào một cửa sổ phần mềm khác.
Trên cửa sổ phần mềm, có hộp thư của phần mềm tán gẫu, bên trên có cột tra cứu.
Tin nhắn được chọn khi nãy được coppy qua, tiến hành tra cứu.
Tín nhắn trên cửa sổ tán gẫu liên tục cuộn xuống, cuối cùng dừng lại ở một tin nhắn nọ.
Con trỏ di chuyển qua, nhấp vào để mở đoạn tin nhắn thoại: “A ma bù la tha na da ka la ô yi tha la la.”
Đoạn tin nhắn thoại bên dưới tự động trình phát ngay sau đó: “Mẹ nó, phiền phức thế.”
Kế đó, đều là những tin nhắn bị thu hồi, không đọc được nội dung.
Con trỏ cuộn lên, để xem nội dung trên tin nhắn này.
Đó là một lì xì phát bằng khẩu âm, nội dung là một chuỗi từ tượng thanh trắc tréo vô nghĩa.
Giọng nói của Lưu Miểu vang lên ngoài màn hình: “Cái này… là thứ gì vậy nhỉ?”
Diệp Thanh im lặng.
Lưu Miểu tiếp: “Vừa rồi, hình như có cảm thấy được gì đó… À… Sếp?”
“Xem thử tin nhắn thoại phía sau của Tống Phi Ưng phát xem.”
Màn hình được cuộn xuống, tìm được một tin nhắn khác, thời gian tầm năm phút sau.
File ghi âm được mở ra, chính là giọng nói của người đàn ông khi nãy: “Thánh giả gái chính là tôi.”
Con trỏ di chuyển, click vào một biểu tượng phần mềm trên desktop. Đoạn ghi âm đó được kéo trực tiếp vào, sau khi trình phát, trên giao diện của phần mềm mới hiển thị biểu đồ hình sóng của file ghi âm đó, có cả những cột quang phổ rất phức tạp.
Con trỏ click vào ô “xử lý” nằm ở góc dưới bên phải của phần mềm, thì có một cửa sổ nữa hiện ra.
Trong cửa sổ này, đoạn tin nhắn thoại được trình phát: “Thánh giả gái chính là tôi.” Đây là giọng của Tống Phi Ưng.
Con trỏ click vào cửa sổ đằng sau, đoạn tin nhắn thoại được trình phát: “… Rè rè… rè rè…” Nghe ra chỉ toàn tạp âm.
Kế đó là cửa sổ thứ 3: “… Lạch cạch… két…” Đoạn tin nhắn thoại này giống tiếng mở cửa.
Mỗi đoạn tin nhắn thoại đều cực kì rõ ràng, giống như được thông qua một quá trình xử lý đặc biệt.
Con trỏ nhấp vào, mở đoạn tin nhắn thoại thứ ba một lần nữa.
“Có thứ gì đó đi vào.” Lưu Miểu nói.
“Ừ. Mở đoạn tin nhắn thoại khi nãy lần nữa đi.” Diệp Thanh nói.
Đoạn tin nhắn thoại mà Tống Phi Ưng đọc một chuỗi từ được trình phát lần nữa.
“Sếp nghe qua cái này chưa?”
“Chưa.”
Lưu Miểu rầu rĩ: “Khoảng thời gian đó có hai cái lì xì, tin nhắn bị thu hồi quá nhiều, không tài nào phân biệt được. Đến cả chuyện ai đã đọc rồi cũng chẳng biết.”
“Tra cứu thử các tài khoản thu hồi tin nhắn đi, thử xem sau đó họ có phát ngôn gì không?”
“Được rồi.”
Trên màn hình, Lưu Miểu tra cứu thông tin trên công cụ tán gẫu, từ tài khoản này đến tài khoản khác. Điều kiện để có thể tiến hành sàng lọc quá ít, có điều tra cứu như vậy vẫn có thể lọc ra được 20 người từ nhóm lớn 500 người.
Những phần mềm khác đều đã bị tắt, phần mềm mới được mở ra tên là “Giám sát”, tra cứu trực tiếp tài khoản tán gẫu của những người đó, đồng thời lấy được thông tin thực của từng tài khoản một.
Có 20 cửa sổ đang được mở, trong đó có 9 người đã bị xóa bỏ thông tin cá nhân, được chính quyền thông báo đã tử vong. Nguyên nhân tử vong của 9 người đều không giống nhau, có vụ đã được lập án, cũng có vụ thì không được lập án và xử lý như tử vong bình thường.
Lưu Miểu vừa xem, vừa đọc: “Thọc tay vào ổ điện tự sát…”
Trên cửa sổ là ảnh của một người phụ nữ có khuôn mặt tròn. Khuôn mặt của người phụ nữ ấy trên hình chứng minh thư khá lớn, nhưng trong báo cáo khám nghiệm tử thi ở bên cạnh, toàn thân cô ta đen thui, không nhìn thấy rõ diện mạo.
Con trỏ nhấp ô thông tin khai báo, trong đó có ghi lại lời tường thuật của chồng cô ta: “… Mấy ngày hôm đó, tinh thần cô ấy luôn không được ổn định, giống như gặp phải chuyện gì. Bản thân cô ấy cũng không rõ. Tôi có hỏi nhưng cô ấy không nói. Tôi cứ ngỡ cô ấy có bầu, nên bảo cô ấy đến bệnh viện khám thứ. Cô ấy đã tự đến bệnh viện, nhưng không phải có thai. Sau khi đi khám về, cô ấy càng trở nên kì lạ hơn. Cứ nhìn chằm chằm bụng mình suốt, giống như trong đó có thứ gì ấy. Sau đó cô ấy có đi xét nghiệm tổng quát, không bị ung thư, cũng không bị bướu. Nhưng cô ấy cứ dòm cái bụng mãi. Tôi cũng chẳng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”
Lưu Miểu tắt cửa sổ này đi, xem người tiếp theo: “Tai nạn giao thông, nhào ra giữa đường, bị tông chết…”
Trên hình chứng minh thư là một thiếu niên, có vẻ là học sinh trung học. Trong bản báo cáo khám nghiệm tử thi bên cạnh, khuôn mặt của người chết đã già hơn đôi chút. Trên người vẫn đang mặc đồng phục học sinh.
Trong ô lời khai của các nhân chứng, Lưu Miểu đọc một đoạn lời khai của bạn học cậu thiếu niên: “… Mấy ngày hôm đó cậu ấy cứ là lạ thế nào ấy. Em cũng không khuyên được gì. Trầm mặc, ít nói hơn ngày thường, nhưng vẫn còn thích hóng chuyện. Lúc tan học, có khi chúng em cũng tách nhau ra. Em học chuyên Văn, cậu ấy học chuyên Lý, hôm nào thầy dạy thêm thì sẽ không đi chung. Hôm đó cậu ấy cố tình đợi em suốt một giờ đồng hồ. Sau đó còn đến sân thể dục, làm quen với mấy anh lớp mười, chơi tennis chung với họ… Lúc đến đoạn đường đó, cậu ấy đột nhiên la lên, rồi nhào tới trước. Em cũng không biết tại sao. Xung quanh đâu có ai, cũng không có thứ gì cả. Em không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.”
Lưu Miểu đều xem rất kĩ những người tử vong sau đó, tình huống mỗi người đều tương tự nhau. Những người chết đều sống trong trạng thái bất an, sợ hãi, giống như bị thứ gì đó quấy nhiễu, khiến họ sản sinh ra những hành động quá khích, bằng không thì khiến họ lăn ra chết một cách kì lạ.
“Người gửi lì xì chính là người này.” Lưu Miểu nói.
Trên màn hình lại hiện ra một cửa sổ khác, hiển thị một tấm hình, đính kèm thông tin cá nhân.
“Đinh Nhất.” Lưu Miểu đọc ra một cái tên trên phần thông tin.
Trên hình là một người thanh niên có diện mạo rất bình thường, đôi mắt rũ xuống, nhìn rất u ám. Thông tin cá nhân của cậu ta cũng rất bình thường, đều học cấp một đến cấp ba trong trường công lập, thi vào đại học Khoa học Tự nhiên ở địa phương, vừa tốt nghiệp trong năm nay, thành tích bình thường.
Mẹ của Đinh Nhất chưa rõ là ai, cha của cậu ta đã mất cách đây 20 năm, người thân chỉ có ông nội là vẫn còn sống. Cha cậu ta trước đây có mở một công ty nhỏ, làm ăn rất thuận lợi, đã mua cho Đinh Nhất và ông bà nội không ít bảo hiểm. Cho nên đủ để hai ông cháu có một cuộc sống ổn định, không phải quá bận tậm đến chuyện tiền nong.
“Rất bình thường.” Lưu Miểu đánh giá.
Con trỏ dừng lại ở hàng chữ “Mẹ: chưa rõ”.
“Chỉ có chỗ này là khá khác thường thôi.” Lưu Miểu tiếp: “Thường thì không biết cha là ai chứ. Không phải con ruột à?”
“Trong thông tin không đề, đi gặp trực tiếp thử xem.” Diệp Thanh nói: “Gọi điện cho Nguyễn Hàn đi.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Video kết thúc ở phần thông tin của Đinh Nhất.
Ngày 2 tháng 1 năm 2016, đến gặp Đinh Nhất, chưa phát hiện hiện tượng dị thường. File video 09420160102.avi.
Trên màn hình là một đoạn đường, có lẽ nằm gần trường học, trên đường đang có rất nhiều người mặc đồng phục học sinh. Trên vỉa hè có tiệm đồ ăn vặt, văn phòng phẩm và cả một bảng tuyên truyền giáo dục rất lớn.
Ống kính điều chỉnh tiêu cự, nhắm thẳng một người thanh niên đang đi trên đường, chính là Đinh Nhất.
Giọng Lưu Miểu vang lên: “Người này… hình như chẳng có gì cả.”
“Ừ.” Diệp Thanh đáp ứng một tiếng rồi im lặng.
Ống kính bám theo Đinh Nhất một đoạn đường.
Video kết thúc.
Ngày 3 tháng 1 năm 2016, nhận cuộc gọi của người ủy thác. File ghi âm cuộc gọi 201601031324.mp3.
“A lô, chào anh Nguyễn.”
“Cậu ta lại gửi lì xì!”
“Anh Nguyễn, ý anh là…”
“Chim Trong Lồng! Cậu ta lại gửi lì xì nữa! Tôi thấy rồi! Tôi đã đối chiếu với lời các cậu trao đổi với tôi, giống như in! Chính là… chính là chuỗi văn tự đó! Đã có người nhận lì xì rồi… Tôi… bây giờ tôi…”
“Anh giữ bình tĩnh, chúng tôi sẽ xử lý chuyện này.”
“Được, được… mọi người nhanh lên, những người đó… Phù…”
“Trong nhóm đó có người anh quen thân không?’
“Không, không có ai giống như Tống Phi Ưng hết… Xin lỗi, tôi không thể nào liên lạc được với họ.”
“Không sao, chúng tôi sẽ tự liên lạc với những người đó.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...