Nói thật lòng, tôi chẳng nhìn ra Diệp Thanh có cái gì gọi là đắn đo cả. Khi làm việc, anh ta luôn tỏ ra vô cùng quyết đoán, nên đe dọa tôi thì đe dọa ngay, muốn đuổi tôi đi thì xách tôi ném ra khỏi cửa. Những chuyện phóng hỏa giết ngưới, e là anh ta đã làm không ít.
Tôi không cảm thấy Diệp Thanh là một con ác ma cực kì tàn bạo, nhưng cũng chẳng nghĩ rằng anh ta có trái tim của Bồ Tát.
Ngô Linh nói: “Đắn đo là điều chắc chắn. Nếu không thì anh ấy đã chiếm lấy năng lực của cậu từ lâu rồi.”
Tôi giống như vừa bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt.
“Nhưng dù gì thì anh ấy cũng đã biến thành ma rồi, tuy có lý trí và cân nhắc nhiều hơn những con ma khác, nhưng chấp niệm trước khi chết vẫn sẽ chi phối hành động của anh ấy. Anh ấy lấy đi năng lực của Mạc Hiểu Linh, chứng tỏ năng lực ấy cũng có một vài tác dụng, nhưng không phải là mấu chốt. Nhìn vào thì rất mạnh, tích lũy đủ cảnh tượng tử vong, nói cách khác là tích lũy đủ tác dụng phụ, tìm cơ hội để phóng thích nó ra là có thể giết chết đối thủ mạnh hơn. Nhưng năng lực ấy có chút trùng với năng lực của Diệp Thanh, nên tác dụng không còn lớn như vậy nữa. Thứ mà anh ấy xem trọng, chắc là phần năng lực có thể nhìn thấy cảnh tượng tử vong của Mạc Hiểu Linh.”
Tôi đột nhiên nhớ đến, kế hoạch ban đầu cũng chính là kế hoạch đang tiến hành, đó là tìm ra một con ma thích hợp, khiến tôi có thể trở về thời điểm bắt đầu của tất cả. Vì chuyện này không hề có chút đầu mối nào, nên tôi vẫn giữ thái độ gặp sao yên vậy, không mấy nặng lòng. Mà phương diện này, dù tôi có nặng lòng cũng chẳng làm được gì.
Không ngờ, Diệp Thanh lại rất để tâm đến chuyện này.
Đích xác là năng lực của Mạc Hiểu Linh rất hữu dụng. Cô ta có thể nhìn thấy các cảnh tượng tử vong trong phạm vị thời gian bằng với tuổi tác của mình, còn Diệp Thanh có lẽ sẽ còn nhìn thấy xa hơn nữa. Không phải “có lẽ” mà nên là “chắc chắn”. Mạc Hiểu Linh dùng ba mươi năm của cuộc đời để luyện tập cách khống chế tác dụng phụ. Cô ta không hề mong muốn mình nhìn thấy cảnh tượng tử vong xa hơn. Cho nên, năng lực của cô ta không mấy tiến bộ ở phương diện này. Lúc ban đầu, khi vừa mới sở hữu năng lực, cô ta đã nhìn thấy cảnh tượng tử vong cách đó 10 năm về trước. Còn sau đó, các cảnh tượng được nhìn thấy cao nhất cũng không quá 30 năm trước. Bên cạnh đó, cô ta rất thuần thục trong việc kiểm soát tác dụng phụ. Còn Diệp Thanh, nhất định sẽ xem trọng phần nhìn thấy cảnh tượng tử vong hơn là kiểm soát tác dụng phụ.
Sau khi thông suốt, tôi có cảm giác như đột nhiên bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Ngô Linh thì đã kết thúc đề tài này, nói qua chuyện của tôi.
“Diệp Thanh chỉ muốn hỗ trợ cậu hoàn thành kế hoạch đề ra, anh ấy không có ý sẽ tự mình hoàn thành nó. Chắc là có suy xét đến thân phận của anh ấy trong hiện tại cũng nên. Nếu anh ấy sở hữu năng lực của cậu, thì cũng không biết nếu khi bị mất khống chế sẽ gây ra chuyện lớn đến mức nào nữa.” Ngô Linh thở dài rồi lại khe khẽ cười: “Thứ năng lực như vậy mà lọt vào tay cậu, thì đó cũng là sự may mắn của chúng tôi.”
“Cô thấy may mắn vì tôi nhát gan?” Tôi vô lực hỏi.
“Nhát gan đôi khi cũng không phải là chuyện xấu. Ít nhất cậu sẽ không gây loạn.” Ngô Linh nói: “Cậu cũng đã chứng kiến chuyện Mạc Hiểu Linh làm rồi mà.”
Tôi cứng họng.
Mạc Hiểu Linh từng bước một sa chân vào con đường lầm lạc, không còn cơ hội để quay đầu lại.
Cô ta hệt như một toa tàu bị mất tay lái, đâm ngang tông dọc, giết chết bao nhiêu người vô tội, cuối cùng sẽ xe nát người vong, còn giết chết cả người mà mình quan tâm nhất.
“Rất nhiều người có năng lực đều có kết cục như thế. Càng muốn thay đổi gì đó, càng muốn làm gì đó, thì kết quả đạt được lại ngược lại. Quá ỷ lại vào năng lực của mình không bao giờ là chuyện tốt đẹp. Vì như thế sẽ trở thành kẻ bị năng lực dắt mũi kéo đi.” Ngô Linh nói.
Tôi “ừ” một tiếng, bày tỏ mình đã hiểu.
Kết thúc đề tài này, tôi hỏi đến chuyện của Thầy Bói.
“Năng lực của anh ta cũng rất hữu dụng đúng không?” Tôi hỏi.
Năng lực của Thầy Bói rất nổi trội, tác dụng phụ hình như nhỏ hơn rất nhiều so với năng lực tiên tri của Nam Cung Diệu.
Ngô Linh đáp: “Tôi chưa từng nghe về người này. Loại người như phù thủy, thầy bói thì người bình thường cũng không ít kẻ đoán đúng một vài chuyện, hoặc dựa vào khả năng hoạt ngôn của mình, khiến người ta tin là mình đoán trúng. Phương diện này người trong giới không mấy ai tin. Dẫu cho có rất nhiều lời đồn thổi, thì đa số sau khi nghe được, cũng chọn cách làm lơ. Nhưng tôi vẫn sẽ nhờ Nam Cung điều tra thử xem.”
Chấm dứt cuộc gọi, tôi nằm nghệt mặt ra trên giường.
Tôi không biết tối nay mình có đi vào cảnh mộng không.
Dự đoán thử thì tôi có thể mơ thấy chị Hắc hoặc là anh Báo. Hai người đó đều chết ở núi Quảng Nguyên, nếu mơ thấy họ, tối nay tôi vẫn sẽ có cơ hội đến núi Quảng Nguyên.
Tôi cũng không biết Diệp Thanh có dự tính gì không, cuộc nói chuyện hôm nay có thể xem như đã bị anh ta cắt ngang. Dù cho anh ta không cắt ngang, thì cũng chưa chắc anh ta chịu nói cho tôi biết dự tính của mình.
Tôi không xem hồ sơ, mà leo lên giường rất sớm, sẵn sàng cho cảnh mộng có khả năng sẽ đến.
Nhưng suốt một đêm chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Ba ngày tiếp theo, công việc ở Phòng Di dời bận rộn vô cùng, cuối tuần chúng tôi còn phải thay phiên nhau tăng ca, đến trực ở ủy ban khu dân cư, nên tôi cũng chẳng có thời gian để lo chuyện khác.
Thứ sáu, em gái về nhà, dáng vẻ như sắp chết đói đến nơi.
Mẹ tôi nấu một bữa thịnh soạn, toàn những món nó thích. Nó vừa ăn như hổ đói, vừa luyên thuyên kể cuộc sống sinh viên mà mình mới bắt đầu. Sinh hoạt mới luôn khiến người ta cảm thấy mới mẻ và chuyện muốn kể cũng rất nhiều.
Tôi đợi ba ngày cũng không đợi được cảnh mộng xuất hiện, không biết có vấn đề ở chỗ nào nữa. Nam Cung Diệu chưa tìm được vị trí bây giờ của Thầy Bói. Ngô Linh cũng chưa thăm dò được giới quái dị có động tĩnh gì mới. Tôi đành gác chuyện núi Quảng Nguyên qua một bên, lấy ra bộ hồ sơ.
***
Mã số sự kiện: 094
Tên sự kiện: Ác linh nhập thân
Người ủy thác: Nguyễn Hàn
Giới tính: Nam
Tuổi: 26
Nghề nghiệp: Nhà thiết kế
Gia đình: Cha mẹ
Địa chỉ liên hệ: Phòng XXX, số XXX đường Thiên Phủ, thành phố Dân Khánh
Số điện thoại liên hệ: 188XXXXXXXX
Diễn biến sự kiện:
Ngày 24 tháng 12 năm 2015, người ủy thác lần đầu đến phòng nghiên cứu. File ghi âm 09420151224.wav.
“Là anh Nguyễn phải không? Mời anh ngồi. Trong điện thoại anh có trình bày, một người bạn của mình đã chết một cách rất ly kì?”
“Phải, đúng là vậy. Tôi… tôi không biết phải nói thế nào… cậu ta, trước khi chết tâm thần đã bất ổn rồi… Nhưng chuyện này… chuyện này thật sự rất quái lạ.”
“Đừng căng thẳng. Cứ kể từ đầu đến cuối là được rồi. Chuyện này bắt đầu từ khi nào?”
“Mấy ngày trước, không, không phải mấy ngày… chắc là khoảng hai tuần. Tầm hai tuần rồi. Tôi cũng không rõ lắm… À, lúc đó đang sử dụng tính năng phát âm nhận lì xì* trên wechat. Tôi còn nhớ hôm đó, cả đám chúng tôi chơi rất hăng. Rất nhiều người gửi lì xì, thách đố phát âm, có cả những câu rất đáng xấu hổ… Tôi còn nhớ, cậu ta vừa rồi còn đang giật lì xì nữa mà, cậu ta nói câu: ‘Thánh giả gái chính là tôi’. Trò này đa phần sau khi phát ra xong sẽ đều xóa đi, lấy được lì xì rồi thì sẽ xóa đoạn thoại ấy đi. Nhưng cậu ta lại không xóa. Rất nhiều người đều cười cợt. Một lì xì khoảng năm sáu người tranh, nhưng chỉ có cậu ta lại không xóa đoạn thoại. Trong nhóm chat đều nhắn: “đàn ông đích thực”; “chuẩn soái ca”; “Lạy thánh giả gái” vân vân… Tôi vẫn còn đang thấy hài hài… Phù… Cậu ta… cậu ta đột nhiên gửi cho tôi một tin nhắn riêng, nói… nói… trong nhà cậu ta hình như có người đột nhập. Cửa chính nhà cậu ta bị mở. Trong phòng khách không có ai, cậu ta thì đang nghịch điện thoại trong phòng ngủ, nghe thấy bên ngoài có tiếng động bèn tìm một vòng, nhưng chẳng thấy ai. Bên ngoài cũng không có người ngang qua. Tôi… tôi bảo cậu ta thấy không ổn thì báo cảnh sát đi. Nhà cậu ta có nuôi chó, con chó ấy cũng rất lạ, cứ núp dưới gầm giường… Trước đây chúng tôi có gặp nhau, đều là người Dân Khánh cả. Cậu ta cũng thấy khá hoang mang, cho nên mới nói cho tôi biết chuyện này. Sau đó cậu ta báo cảnh sát, rồi cảnh sát cũng có đến nhưng không điều tra ra được gì. Ổ khóa không hề có vết tích bị cạy phá… Là vậy đấy. Lúc ban đầu, ban đầu thấy quái gở chính là chuyện này. Sau đó, tối ngày hôm sau, hay hôm sau nữa… Phù… Cậu ta nói với tôi con chó không bình thường, giống như bị bệnh, ủ rũ suốt ngày, giống như đang sợ thứ gì đó trong nhà. Cậu ta càng thấy quái lại hơn, bèn dự định sẽ chuyển qua nhà tôi ở tạm vài hôm, sau đó sẽ nhờ người đến xem nhà mình thử. Cũng không phải mê tín đâu… mà là… dù sao thì…”
*Phát âm nhận lì xì: một chức năng nhận lì xì trên wechat, người phát lì xì sẽ cài đặt một câu nào đó gửi vào trong nhóm hoặc cho một người nào đó, nếu một trong số họ nói được câu người phát lì xì cài đặt, thì sẽ nhận được lì xì.
“Anh Nguyễn, anh bình tĩnh đi.”
“À… đại khái là vậy đấy… Cậu ta mang theo con chó qua nhà tôi ở tạm vài ngày. Tôi còn nghĩ là cậu ta chỉ kiếm cớ, do hết tiền trả tiền nhà… Nhưng con chó đó đích xác là rất khác thường, rụng lông rất nghiêm trọng, rụng trọc lóc luôn. Con chó đó giống Husky, nhưng chẳng lanh lợi chút nào cả, cứ ủ rũ suốt ngày. Bên bệnh viện thú cưng cũng khám không ra bệnh. Cậu ta để con chó lại nhà tôi, còn mình thì mời người đến nhà. Cậu ta có chụp hình cho tôi xem. Đây, chính là tấm hình này…”
Sột soạt…
“Cậu ta đã gửi cho tôi tấm này đấy. Cây xương rồng nhà cậu ta trồng, bị rụng hết gai, thối từ bên trong ruột. Mới hôm trước còn đang sống bình thường, chuyện như thế rất khác thường đúng không?”
“Ừ, rất khác thường.”
“Sau đó thì chính là con chó. Cậu ta về nhà mời người đến làm pháp sự, con chó để ở nhà tôi. Cậu ta vừa đi thì con chó đã khá hơn rất nhiều, lanh lợi hơn liền.”
“Theo như những gì anh nói, thì có thứ gì đó xấu xa vào nhà anh ta, rồi đi theo anh ta?”
“Tôi cũng cảm thấy vậy đấy! Sau này tôi mới nghĩ đến, chứ trước đó… trước đó… hoàn toàn không nghĩ đến, tôi cảm thấy chuyện này rất ma quái… Sau này, sau khi pháp sự xong, cậu ta liền dọn về nhà. Tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Chính ngay tối hôm đó… cái đêm mà cậu ta dọn về nhà ấy… con… con chó của cậu ta… đã mất rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...