“Diệp Thanh… anh… năng lực của Mạc Hiểu Linh…” Tôi cảm thấy hoang mang tột độ.
Thứ tôi vừa nhìn thấy chắc chắn chính là cảnh tượng tử vong! Là năng lực của Mạc Hiểu Linh!
Mà Mạc Hiểu Linh đã bị Diệp Thanh giết chết hoàn toàn rồi.
Bàn tay của tôi đang đặt trên đầu Diệp Thanh bị nắm chặt.
Tuy không thấy gì, nhưng tôi cảm nhận được con ma đang nằm trên sàn nhà đã ngồi dậy.
Bàn tay đã được thả ra, tôi chỉ có thể ngơ ngác nhìn về phía trước, ú ớ hỏi: “Vậy là… à khoan, con ma đó, con ma trong núi Quảng Nguyên có phải đã…”
“Vẫn còn.” Tiếng của Diệp Thanh vang lên.
Tôi lại sững sờ lần nữa.
Diệp Thanh chưa giải quyết được nó?
Kẹt kẹt…
Cửa phòng nghiên cứu mở ra, vậy là Diệp Thanh dứt khoát muốn đuổi người.
Tôi đứng dậy: “Anh… nếu như tôi chết…”
Nhất thời tôi chẳng biết phải nói thế nào.
Diệp Thanh có thể đoạt lấy năng lực của Mạc Hiểu Linh, thì đương nhiên cũng có thể lấy đi năng lực của tôi. Sự khác biệt giữa tôi và cô ta không phải là mỗi giao tình với Diệp Thanh, vì tôi cảm thấy giữa tôi và Diệp Thanh chẳng có giao tình gì. Điểm khác biệt duy nhất, chính là tôi vẫn còn sống và Mạc Hiểu Linh đã chết.
Nếu như tôi cũng chết thì…
“Yên tâm. Chuyện này cần phải tự nguyện.” Diệp Thanh lạnh lùng nói.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một vệt bóng lướt ngang qua người mình, đi vào bên trong. Tôi quay đầu nhìn theo thì cái bóng đã biến mất. Đã há miệng ra, nhưng tôi chẳng biết nên nói gì.
Tôi không sợ Diệp Thanh sẽ giết mình, vì nếu muốn thì anh ta đã làm từ lâu.
Chỉ là trong thoáng chốc, tôi thấy nếu mình chết ngay bây giờ, thì đó sẽ là một ý kiến hay.
Diệp Thanh thích hợp sở hữu năng lực như vậy hơn tôi.
Khi chứng kiến toàn bộ cuộc đời của Mạc Hiểu Linh, tôi đã cảm thấy xót xa và tiếc nuối cho cô ta, nhưng tôi cũng có ý nghĩ rằng nếu cô ta chết sớm hơn một chút thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.
Diệp Thanh cũng đã từng nói, trong quá trình thay đổi thế giới, thì chuyện có bao nhiêu người chết cũng chẳng có gì đáng để tâm. Mục đích cuối cùng của anh ta là thay đổi tất cả ngay từ điểm bắt đầu, làm mới tất cả. Người chết đi cũng sẽ có một cuộc đời khác. Mà nếu như thất bại, thì sớm muộn gì cũng sẽ chết hết. Nếu chẳng hay biết gì mà chết đi, thì có thể xem đó như một sự giải thoát rồi.
Tôi nhận ra mình đã không còn sợ hãi cái chết như thuở ban đầu, ý chí sinh tồn cũng chẳng còn mãnh liệt nữa.
Cũng giống như một game thủ. Đã vào cuộc chơi, thì trong quá trình chơi anh ta sẽ rất hưng phấn, đầu óc chỉ quan tâm làm sao để nhân vật của mình còn sống, làm sao để chơi thắng. Nhưng thực ra cũng chẳng có gì, trò chơi vẫn là trò chơi, nhân vật chết rồi thì vẫn có thể sống lại, chơi tiếp. Nên chết cũng chẳng có gì quan trọng nữa.
Tôi nhìn về phía dãy hành lang.
“Tôi… bây giờ rất hy vọng kế hoạch của anh có thể thành công. Cũng giống như anh đã nói, trong quá trình thực hiện, có bao nhiêu người chết cũng chẳng đáng quan tâm. Bao gồm cả tôi.” Tôi nói một cách chậm rãi nhưng kiên định.
Tôi cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình.
“Ngu ngốc.”
Tôi vừa nghe thấy hồi đáp của Diệp Thanh, thì cơ thể bị một luồng khí đẩy một phát, loạng choạng văng ra ngoài.
Cánh cửa phòng nghiên cứu đã đóng sầm lại trước mặt tôi.
Nhìn cánh cửa đóng kín mít, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm, nhưng cũng cảm thấy chán ngán.
Tôi không thể phân định được rõ ràng, rằng Diệp Thanh đang có hảo tâm hay là ác ý.
Trước đây anh ta đã từng biểu hiện ra bản chất giết người không chớp mắt, mà giết ma lại càng không chớp mắt hơn. Nhưng anh ta quả thật đối xử với các thành viên của Thanh Diệp rất tốt. Còn với tôi, anh ta luôn tỏ ra lạnh nhạt, nhưng chưa bao giờ sinh ra sát ý. Tôi không dám chắc rằng mình có phải đã được Diệp Thanh tiếp nhận, mà quy vào đội ngũ có cái tên “Thanh Diệp” hay không. Chí ít thì anh ta sẽ không giống như giết những người khác mà giết tôi nhỉ?
Tôi thở dài, lầm lũi đi xuống lầu, đến ủy ban khu dân cư.
Đám Tí Còi vừa trông thấy tôi liền quan tâm hỏi han, có điều chỗ này không thích hợp lắm.
Những người có quyền tài sản đang xếp hàng dài để bỏ phiểu. Đám Tí Còi đã bận sấp mặt từ rất lâu rồi, mà bây giờ vẫn chưa đến giờ nghỉ, nên tôi liền vội vàng nhảy vào giúp một tay.
Đến trưa, lúc cả nhóm ăn cơm trưa thì mới có cơ hội nói chuyện.
Mức độ khó nhằn của con ma ở núi Quảng Nguyên vượt xa sức tưởng tượng của tôi. Diệp Thanh đã thất bại, mà anh ta cũng chẳng giải thích cụ thể quá trình thất bại. Tôi cũng không biết thất bại này là kiểu nào. Là kiểu chỉ đi sai một nước cờ, hay là ngay cả góc áo của đối phương cũng chẳng sờ được, nên càng thêm khó đoán thực lực của con ma đó. Có điều, theo những gì tôi nhìn thấy trong cảnh mộng, thì con quái vật khổng lồ do âm khí tạo thành ấy, đã mạnh khủng khiếp lắm rồi. Thật khó có thể tưởng tượng được, trên thế giới này lại có cái thứ như vậy.
“… Đã không giống ma nữa rồi. À… nó tương tự như quái vật trong các bộ phim thiên tai thảm họa.” Tôi tìm cách mô tả cho đám Tí Còi hiểu.
Thực ra thần trí tôi lúc đó không rõ ràng. Mạc Hiệu Linh cũng mơ mơ hồ hồ, nên tôi cũng phải chịu ảnh hưởng một phần. Hơn nữa, con quái vật ấy xuất hiện quá đột ngột, tôi chưa kịp quan sát nó kĩ thì đã bị đánh bay xuống đất cùng với Mạc Hiểu Linh rồi.
Bây giờ nghĩ lại mà tôi còn thấy sợ hãi, nhưng lúc đó trong đầu cứ nghĩ đó là cơ hội, cái thứ mà tôi chờ đợi suốt quá trình cảnh mộng diễn ra. Tôi theo bản năng sử dụng năng lực nhưng đã lập tức thất bại, nên ấn tượng của tôi với con quái vật đó cũng rất mờ nhạt.
“Có thể, đó cũng là giả thì sao?” Trần Hiểu Khâu nói.
Tôi sững sờ.
Con ma đó có thể khiến người ta sản sinh ra ảo giác rất chân thực, nên nếu bảo con quái vật đó là giả thì cũng chẳng có gì không chấp nhận được.
Tôi bắt đầu cảm thấy phân vân.
Khi nghe Trần Hiểu Khâu nói vậy, tôi càng nghĩ càng thấy cô ấy nói có lý. Đây có lẽ là tiềm thức đang tác quái, chứ không phải kết luận được rút ra do tôi quan sát ngay lúc ấy. Trước khi Trần Hiểu Khâu nói câu này, tôi chưa hề nghĩ tới.
“Nói đi cũng phải nói lại, chuyện này không thể để cho những người trong giới quái dị giải quyết sao? Diệp Thanh cảm thấy Ngô Linh không làm nổi, còn những người khác thì sao?” Tí Còi hỏi.
“Anh ta không nói. Nhưng có vẻ anh ta sẽ tự mình hành động.” Tôi trả lời.
Diệp Thanh không hề tín nhiệm những người trong giới quái dị. Điểm này cũng rất dễ hiểu. Lập trường của hai bên khác nhau. Mà giới quái dị… Người trong ấy tôi đã có tiếp xúc vài đối tượng, có thể đó chỉ là một góc của tảng băng. Bất kì tập thể nào, hễ đông thành viên thì thành phần gây chuyện cũng sẽ đông lên. Điều duy nhất mà tôi có thể chắc chắn, đó là trong giới đó không có một nhân vật cốt cán, tiếng nói có trọng lượng lớn. Đó chỉ là một hiệp hội hữu nghị lỏng lẻo, người trong hội mạnh ai nấy xưng chúa, thỉnh thoảng sẽ tụ tập lại để hợp tác làm gì đó. Nếu đầu óc tỉnh táo thì không có vấn đề, nhưng nếu đầu óc không tốt thì… Có lẽ đã bị Diệp Thanh ảnh hưởng, nên tôi cũng chẳng tin tưởng mấy giới quái dị.
Chúng tôi ăn qua loa bữa cơm, cũng chẳng mấy chốc lại có người đến tư vấn chuyện bỏ phiếu.
Đây là đợt bỏ phiếu thứ hai rồi, nhưng có rất nhiều người có quyền tài sản do tuổi tác đã cao, nên công tác tư vấn vẫn diễn ra khá vật vã. Có một số gia đình thì con cái không thống nhất ý kiến, đợt bỏ phiếu trước đã cãi nhau ỏm tỏi, đợt này vẫn còn cãi.
Tôi thầm nghĩ, nếu sự kiện tan nhà nát cửa của gia đình họ Từ không khiến cho những người đó cảm thấy ám ảnh, thì e là trong thôn Sáu Công Nông sẽ vẫn còn xảy ra nhiều những chuyện anh em cấu xé nhau như vụ hai anh em Từ Cương và Từ Thiết hơn nữa.
Nghĩ như thế có chút hơi thất đức, nhưng tôi lại vô thức cảm thấy may mắn. May mắn là có thể giết gà dọa khỉ.
Sau khi hết giờ làm việc, tôi mới tranh thủ thời gian gọi điện cho Ngô Linh, kể lại một lượt nội dung của cảnh mộng, để cô ấy nắm bắt tình hình.
Ngô Linh tỏ ra không mấy quan tâm chuyện của chị Hắc và Mạc Hiểu Linh, nhưng hỏi rất kĩ về con ma trong núi Quảng Nguyên. Những chuyện mà Mạc Hiểu Linh gặp phải được cô ấy mổ xẻ ra, nghiên cứu từng chút một.
“Xem ra… con ma đó cực kì đặc biệt. Trước giờ tôi chưa từng nghe thấy, loại ma có thể ảnh hưởng đến năng lực. Cũng có thể là những người gặp phải nó đều đã chết cả rồi, nên thông tin về nó không được lan truyền.” Ngô Linh trầm ngâm nói.
Câu nói này nghe mà nổi cả da gà.
“Ừ, tôi biết rồi, đã vất vả cho cậu.” Ngô Linh cười, giọng điệu nghe nhẹ nhàng hơn một chút.
Tôi thì chẳng cười nổi. Tố chất tâm lý của tôi vẫn chẳng thể sánh bằng những người của Thanh Diệp.
Ngần ngừ một lát, tôi vẫn phải báo cho Ngô Linh biết chuyện Diệp Thanh đã lấy đi năng lực của Mạc Hiểu Linh.
Ngô Linh chẳng hề tỏ ra kinh ngạc, chỉ “à” một tiếng: “Nếu như vậy, thì tôi càng hiểu rõ hơn về năng lực của Mạc Hiểu Linh.”
“Hả?” Tôi nhất thời không hiểu.
“Nhìn thấy cảnh tượng tử vong thuộc mặt quái dị, nhận lấy tác dụng phụ trong ấy, đồng thời có thể chuyển tác dụng phụ qua cơ thể người khác. Cái này cũng giống như một vật trung chuyển. Năng lực như thế thì vẫn được xem là một loại năng lực có tính bị động. Diệp Tử… có lẽ đã phải đắn đo nhiều lắm.” Ngô Linh nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...