Vạn Quý Sinh không hiểu được nỗi lo sợ của Mạc Hiểu Linh.
Anh ta vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác hỏi: “Sao cơ? Đó không phải chị Hắc…”
Anh ta chưa nói hết câu, âm khí của chị Hắc đã xuất hiện ngay trước mặt Mạc Hiểu Linh.
Mạc Hiểu Linh chỉ kịp xô Vạn Quý Sinh ra, trong đầu thầm hồi tưởng lại cảnh tượng tử vong, định giết chết chị Hắc.
Nhưng giết chị Hắc rồi, thì cô ta cũng không thể sống sót.
Ý định của Mạc Hiểu Linh cuối cùng đã phanh gấp trong khoảnh khắc sinh tử.
Chị Hắc cất lên tiếng gào thảm thiết, luồng âm khí kia ngưng tụ lại trước mặt Mạc Hiểu Linh.
Không thể giết chị Hắc, cô ta còn chưa thể chết được.
Mạc Hiểu Linh thở hồng hộc, nhất thời chẳng biết làm thế nào mới tốt.
“Hiểu Linh…” Vạn Quý Sinh kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Mạc Hiểu Linh quay đầu qua trong vô thức.
Bóng tối trước mặt cô ta chợt tan biến, thay vào đó là một căn phòng sáng sủa.
Chỉ nghe thấy Vạn Quý Sinh gọi tên cô ta đầy bối rối, thoáng kiểm tra điện thoại, rồi áp trở lại vào tai, gọi mấy lần nữa.
Cuộc gọi hình như bị ngắt giữa chừng.
Trong gian phòng khách sạn đang ngập tràn âm khí. Vạn Quý Sinh hoàn toàn không hay biết, tắt máy rồi gọi lại, nhưng trong điện thoại lại vang ra tiếng máy bận.
Trái tim của Mạc Hiểu Linh giống như bị một bàn tay của ai đó bóp chặt.
Cô ta nhìn thấy Vạn Quý Sinh hoàn toàn không cảm thấy gì, chỉ đứng giữa đám âm khí, rồi từ từ mất đi sinh mệnh, biến thành hồn ma.
Thân thể Vạn Quý Sinh bị hồn ma của mình điều khiển, di chuyển trong phòng. Anh ta dùng điện thoại bàn của khách sạn gọi đi, nhưng vẫn không gọi được. Ngẫm nghĩ một lát, anh ta đi ra khỏi phòng.
Nhưng bên ngoài không phải hành lang, mà là một con đường.
Vạn Quý Sinh sửng sốt, vội quay người lại, thì gian phòng đã biến mất.
Vẻ mặt anh ta hoàn toàn đơ ra, quơ tay trong không khí, nhìn dáo dác khắp nơi, nhưng chỉ thấy núi non trùng điệp. Vạn Quý Sinh lớn tiếng kêu lên, tìm kiếm sự trợ giúp, nhưng không nhận được bất kì sự hồi đáp nào.
Vạn Quý Sinh gượng cười một cái, sau khi quan sát xung quanh một lượt thì quyết định chọn một hướng rồi đi thẳng.
Dọc đường anh ta rất cẩn thận, luôn chú ý quan sát xung quanh. Nhưng ngoại trừ sự kì dị của khung cảnh ra, thì chẳng có bất kì một dấu hiệu nguy hiểm nào. Không mãnh thú, cũng không có ma quỷ.
Cứ đi như thế mãi, không biết mất bao lâu thì anh ta đã nghe thấy tiếng động.
Đó là tiếng xe hơi đang chạy.
Vạn Quý Sinh vô cùng mừng rỡ, vội cất bước chạy đến, lớn tiếng kêu gọi.
Tiếng xe thắng gấp vang lên chát chúa ngay trước mặt anh ta.
Bước chân anh ta liền trở nên chần chừ, sau đó chầm chậm đến gần.
Sau khi đi qua một đoạn đường bị sương mù bao phủ, anh ta đã nhìn thấy Mạc Hiểu Linh.
Ban đầu anh ta cảm thấy rất kinh ngạc và nghi ngờ, nhưng cuối cũng vẫn bước đến, gọi tên Mạc Hiểu Linh.
Anh ta vừa dứt tiếng gọi, thì Mạc Hiểu Linh trông thấy sau lưng anh ta xuất hiện một bóng người.
Không phải chị Hắc, mà là anh Báo.
Không biết anh Báo đã chết từ bao giờ, mà không hề phát ra âm khí. Cũng chẳng biết gã ta đã bám theo sau lưng Vạn Quý Sinh từ khi nào. Gã ta thò hai tay ôm lấy đầu của Vạn Quý Sinh.
Vạn Quý Sinh lập tức khựng lại.
Ngón tay của anh Báo đâm thủng vào hai bên huyệt thái dương của Vạn Quý Sinh. Vẻ mặt của Vạn Quý Sinh liền trơ ra như tượng. Ngược lại, nụ cười gian ác đang hiện ra trên khuôn mặt anh Báo. Chớp mắt, khuôn mặt của anh Báo đã dần thay đổi, giống như có một khuôn mặt khác xuất hiện trên khuôn mặt của gã ta.
Anh Báo thọc tay vào đầu của Vạn Quý Sinh, kế đó là vai và thân thể.
Bên cạnh đó, hồn ma của Vạn Quý Sinh hình như đã bị rút khỏi thân xác, bay ra khỏi thân thể từng chút một.
Linh hồn của hai người đã phát sinh hoán đổi.
Anh Báo đã chiếm cứ thân thể của Vạn Quý Sinh, còn linh hồn của Vạn Quý Sinh thì đang đứng ngơ ngác ngay bên cạnh. Thoáng chốc, vẻ mặt của hồn ma Vạn Quý Sinh chỉ còn lại đờ đẫn.
Mạc Hiểu Linh hét lên một tiếng.
Cảnh tượng tử vong đã được thay thế bằng bóng tối. Còn Mạc Hiểu Linh thì gần như suy sụp hoàn toàn.
Nỗi đau đơn của tâm hồn lẫn thể xác hòa trộn vào nhau.
Cái chết của Vạn Quý Sinh, thể xác của Vạn Quý Sinh bị chiếm đoạt, cộng thêm tác dụng phụ do cảnh tượng tử vong mang lại, khiến não Mạc Hiểu Linh như muốn tan chảy thành keo.
Linh hồn của cô ta hình như cũng đang có thứ gì đó chen vào, nó xua đuổi linh hồn cô ta, chiếm cứ thân thể cô ta.
Là ai?
Con ma đó?
Anh Báo?
Chị Hắc?
Tâm tư của Mạc Hiểu Linh đang bấn loạn.
Tôi đã cảm thấy đau đớn, nhưng tư duy thì vẫn còn rõ ràng.
Cảnh tượng tử vong đó không đúng. Phân đoạn cuối cùng của nó chắc chắn có vấn đề. Nếu như Vạn Quý Sinh thực sự đã gặp phải chuyện như thế, thì đúng ra Mạc Hiểu Linh đã nhìn thấy cảnh tượng tử vong ngay lúc vừa gặp anh ta, chứ không phải sau khi chị Hắc xuất hiện. Sự sai biệt về thời gian này là…
“Á á á…” Mạc Hiểu Linh gào lên, thân thể đã ngã quỵ xuống.
Giọng của Vạn Quý Sinh vang lên, vô cùng lo lắng: “Hiểu Linh? Em sao vậy?”
Mạc Hiểu Linh hất tay Vạn Quý Sinh ra.
Đó là anh Báo đã giết chết Vạn Quý Sinh!
Trong đầu Mạc Hiểu Linh trào ra ý nghĩ này.
“Đợi đã.” Tôi la lên.
Năng lực của Mạc Hiểu Linh đã được phát động.
Cô ta muốn anh Báo chết!
Cảnh tượng tử vong lại hiện ra trong đầu Mạc Hiểu Linh, chính là cảnh tượng tử vong của Vạn Quý Sinh mà cô ra nhìn thấy khi nãy.
Vạn Quý Sinh cất lên tiếng gào thảm thiết. Âm thanh thân quen khiến tim của Vạn Hiểu Linh như thắt lại.
“Đó không phải là anh Báo! Dừng tay lại!” Tôi cuống quýt la lên.
Tôi hoàn toàn không có ý định sẽ cứu bất kì một ai.
Diệp Thanh muốn lợi dụng cảnh mộng để tìm con ma trên núi Quảng Nguyên, tôi chỉ là hỗ trợ cho anh ta mà thôi.
Mà muốn hoàn thành mục đích ấy, tôi không thể chen vào phá đám được.
Nhưng bây giờ, Mạc Hiểu Linh sắp giết nhầm người…
Đã quá muộn…
Trước mắt tôi, ánh sáng đã thay cho bóng tối.
Trên con đường núi giăng phủ sương mù, Mạc Hiểu Linh quỳ trên đường. Bên cạnh cô ta là Vạn Quý Sinh đang kêu gào thảm thiết, ánh mắt vừa ngơ ngác vừa cầu khẩn nhìn về phía Mạc Hiểu Linh. Nhưng khuôn mặt của Mạc Hiểu Linh lúc này chỉ có sát ý lạnh lùng và nỗi hận thù thấu xương. Cánh tay đang đưa tới của Vạn Quý Sinh đã rơi xuống đường. Linh hồn anh ta chui ra khỏi thân thể, âm khí vừa tiếp xúc với không khí thì giống như bị hòa tan với thứ gì đó, biến mất ngay lập tức.
Mạc Hiểu Linh ngớ người.
Tôi cũng sững sờ.
Cảnh tượng tử vong đã kết thúc, thế nhưng bóng tối vẫn chưa quay lại.
Mạc Hiểu Linh bò đến bên cạnh thi thể của Vạn Quý Sinh, run rẩy sờ lên mặt anh ta, rồi ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Linh hồn của Vạn Quý Sinh đã tan biến…
Mạc Hiểu Linh lại cúi đầu xuống, nhìn Vạn Quý Sinh, rồi nhìn quanh bốn phía.
“Vạn Quý Sinh… Vạn Quý Sinh…” Mạc Hiểu Linh khe khẽ kêu lên, nhưng chẳng có ai trả lời.
“Sao lại như vậy…” Mạc Hiểu Linh lẩm bẩm: “Không thể nào như thế được…”
“Vạn Quý Sinh…”
“Vạn Quý Sinh…”
Đôi mắt của Mạc Hiểu Linh đã ngấn lệ.
“Cô đã giết anh ta rồi.” Người vừa cười, vừa thở dốc, vừa nói chính là chị Hắc.
Mạc Hiểu Linh quay đầu qua.
“Chính cô đã giết chết Vạn Quý Sinh đấy. Dùng chính năng lực của cô…” Chị Hắc cười trong cơn đau đớn: “Thật là ghê gớm… con ma ở chỗ này…”
Trong sương mù chợt xuất hiện một cái bóng.
Cái bóng ấy tông ngang, rồi cán qua hồn ma của chị Hắc.
Mạc Hiểu Linh đã nhìn thấy, ngồi trên ghế tài xế của chiếc xe đó là anh Báo. Vẻ mặt gã ta đang đầy hoảng sợ. Vừa đi qua Mạc Hiểu Linh, vừa gọi tên cô ta, rồi phóng như bay đi.
Mạc Hiểu Linh ngơ ngác nhìn chiếc xe dần xa, rồi quay xuống nhìn thi thể của Vạn Quý Sinh ở trong lòng mình.
Giọng của chị Hắc lại vang lên: “Cái nào là thật, cái nào là giả…”
Mạc Hiểu Linh lặp lại: “Cái nào là thật, cái nào là giả…”
Trong sự thật và ảo giác làm người ta không thể phân biệt được đó, khiến Mạc Hiểu Linh lóe lên một tia hy vọng.
Nói không chừng, cái đang diễn ra là giả. Vạn Quý Sinh vẫn chưa hề chết, tất cả đều là ảo ảnh do con ma đó tạo ra.
Lúc cô ta đang nghĩ như thế, thì anh Báo lại lái xe chạy đến.
Hồn ma của chị Hắc vẫn đang nằm bẹp trên đường, lại bị cán ngang qua lần nữa.
“Cái nào là thật… cái nào là giả…” Chị Hắc lại nói một câu như cũ.
Mạc Hiểu Linh ngơ ngác.
Trước ngực cô ta đột nhiên nhẹ hẫng. Vừa cúi đầu xuống, tôi liền nhận ra không biết từ bao giờ Vạn Quý Sinh đã biến thành một bộ xương, bay phất phơ, không có một chút trọng lượng.
Giống như có sợi dây thần kinh nào đó trong đầu của Mạc Hiểu Linh bị người ta cắt đứt.
Trong đầu cô ta đang hiện ra cảnh tượng Vạn Quý Sinh bị chính mình giết chết, tác dụng phụ ào đến, khiến linh hồn cô ta bay ra khỏi thân thể.
Cuối cùng cô ta cũng đã thấy được sự thật.
Âm khí trong núi đã hình thành một cái bóng to lớn, có hình thù của một con quái vật chân chính.
Nó đập mạnh móng vuốt xuống, khiến Mạc Hiểu Linh đang bay lên, bị đè xuống đất trở lại.
Đầu tôi giống như bị ai đó đâm cho một nhát, vô thức ngửa mặt ra nhìn bộ vuốt to lớn do âm khí hình thành.
Giết nó… đem thời gian của nó…
Rốp…
Xương cốt trong người tôi giống như bị rã nát, thân thể như một mảnh thiên thạch, cùng Mạc Hiểu Linh bị đập xuống đất.
Lúc tiếp đất, Mạc Hiểu Linh đã mê man, trong đầu chỉ còn lại cảnh tượng tử vong của Vạn Quý Sinh đang không ngừng lặp lại.
Tôi bị rớt xuống tầng đất sâu hơn, bóng tối lập tức nuốt chửng lấy tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...