Người đàn ông vẫn duy trì tư thế hơi khom lưng xuống, mắt trợn trắng, miệng há ra. Máu từ trong miệng chảy ra, rơi xuống thành từng vũng, từng vũng nhỏ.
Xung quanh vang dậy tiếng la hét hỗn loạn.
Trước ngực ông ta cũng có máu rỉ ra, dần nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi cũ kĩ. Các bác sĩ, y tá ngay bên cạnh đều trở tay không kịp, huống hồ những người bình thường xung quanh.
Mạc Hiểu Linh thản nhiên chứng kiến cái chết của người đàn ông.
Nhưng bất chợt có nước mắt ứa ra nơi khóe mắt của cô ta.
Cảm xúc trong lòng không trào dâng, nhưng vẫn không cầm được nước mắt.
Ngay lúc này, cô ta chỉ là một cô bé mới mười tuổi đầu ngác ngơ chẳng biết làm gì, chỉ biết khóc, hệt như lúc còn là em bé sơ sinh. Chỉ có điều, bây giờ cô ta có khóc, cũng chẳng có ai chạy đến dỗ dành, xót xa lo lắng, chẳng có ai đưa cô ta chạy đông chạy tây cầu thầy hỏi thuốc.
Cảnh tượng vỉa hè hỗn loạn vụt mất.
Mạc Hiểu Linh đang quỳ trước cửa nhà. Sau bậc cửa, bà nội của Mạc Hiểu Linh đang vừa khóc vừa chửi. Bà cụ chửi Mạc Hiểu Linh xối xả, nhưng một bước cũng không dám vượt qua ngưỡng cửa, tay chân đang huơ loạn xa càng không dám đụng vào Mạc Hiểu Linh.
Tôi ngửi thấy mùi khói nhang, bay vào trong nhà, liền nhìn thấy linh đường của cha Mạc Hiểu Linh. Di ảnh của ông ta được đặt trên bàn thờ, trên đầu tủ bên cạnh, vẫn còn đó hũ tro cốt và di ảnh của mẹ Mạc Hiểu Linh.
Tôi quay lại để quan sát Mạc Hiểu Linh.
Cô ta không khóc không quấy, trong người thì vẫn bị tác dụng phụ của cảnh tượng tử vong ngấm ngầm hành hạ, nhưng không biểu hiện một chút nào ra trên mặt.
“… Đồ sao chổi! Tao biết rồi mày sẽ khắc chết cả nhà tao mà! Chúng tao đã làm gì nên tội! Ông trời ơi, ông thật là không có mắt! Sao chẳng bổ chết cái con sao chổi này đi!” Bà nội của Mạc Hiểu Linh đấm ngực thình thịch, khóc lóc xé ruột xé gan.
Ông nội cô ta đang can vợ mình, liên tục rít thuốc, thỉnh thoảng cũng có nhìn sang Mạc Hiểu Linh, nhưng vẻ mặt tràn đầy sự e sợ và chán ghét.
Có hàng xóm chạy đến hóng chuyện, cũng có người vào trong khuyên can, nhưng đều tránh xa Mạc Hiểu Linh.
Có một bà cụ khe khẽ nói với Mạc Hiểu Linh: “Linh Linh à, cháu đi ra ngoài trước đi. Vừa thấy cháu là bà nội cháu lại khóc. Khóc như vậy hoài có nước bỏ mạng mất. Cháu đi trước đi, đợi lát nữa quay lại khấu đầu lạy cha cháu sau nhé.”
Mạc Hiểu Linh ngẩng lên nhìn bà cụ.
Bà cụ thở dài, ánh mắt đượm sự thương hại và cảm thông.
Mạc Hiểu Linh gục mặt xuống, đứng dậy rồi lầm lũi bước đi.
Những người xung quanh đều dạt ra tránh đường, bất luận có tin hay không tin lời bà nội của Mạc Hiểu Linh, cũng đều không muốn đến gần cô ta.
Tôi quay lại nhìn bà cụ đó.
Chợt thấy bà ấy nghiêm mặt lại, mắng mỏ bà nội của Mạc Hiểu Linh: “Bà cũng lớn tuổi rồi, mà còn ăn nói bậy bạ thế hả! Con trai lẫn con dâu đều đã chết, chỉ còn lại duy nhất đứa cháu gái, không đối xử nó cho tử tế, còn muốn nhà bà mất gốc mất nòi, để con trai bà sau này không người hương khói à! Cái gì mà khắc với không khắc chứ, thời đại nào rồi hả? Bà coi trên đài báo người ta nói gì kìa. Mê tín như thế là không được đâu! Hễ là đạo sĩ, đồng cốt gì, cũng chẳng đáng tin đâu!”
Tuy lời lẽ bà cụ nghe ra không mấy chí lý, nhưng miễn cưỡng cũng có thể xem như đang nói giúp cho Mạc Hiểu Linh một lời.
Mạc Hiểu Linh chỉ nghe được một chút, bỏ ngoài tai, đi thẳng xuống lầu, đến vườn hoa công cộng trong khu dân cư.
Chắc cô ta không nhớ, lúc nhỏ lần đầu tiên cô ta nói với mẹ mình nhìn thấy ma, mẹ cô ta cũng đã đưa cô ta chạy đến chỗ này.
Tôi trông thấy cô ta ngồi xuống đúng ngay cái vị trí ấy, đưa tay vuốt ve chiếc ghế đã tróc sơn mà ngớ người, chợt nhận ra có thể cô ta vẫn còn nhớ chuyện ấy.
Một cậu bé đi đến trước mặt của Mạc Hiểu Linh, bóng của thân hình bé nhỏ đổ dài lên người cô ta.
Mạc Hiểu Linh ngẩng đầu lên.
“Linh Linh, sao em ở đây một mình vậy? Cha em…” Cậu bé xem ra lớn hơn Mạc Hiểu Linh vài tuổi, chắc đang học cấp hai, sau lưng còn đang đeo cặp đi học.
Cậu ta nói nửa chừng thì khựng lại, tỏ ra rất ngượng ngùng, hình như biết mình nói nhầm lời mất rồi.
Mạc Hiểu Linh lại gục mặt xuống.
Cô ta không nói gì cả, thân thể vẫn còn đau đớn. Âm khí của ma nữ váy hồng chưa tan hết, nên tác dụng phụ vẫn còn tàn dư.
Cậu bé ngồi xuống bên cạnh Mạc Hiểu Linh, đong đưa đôi chân, rồi đột nhiên lên tiếng: “Anh biết, em có thể nhìn thấy mà. Cái này gọi là mắt âm dương. Trong phim có chiếu, có được mắt âm dương thì có thể nhìn thấy ma, có thể bắt được ma, lợi hại lắm.”
Những lời nói của cậu bé nghe khá ngây thơ, cậu ta dè dặt quan sát Mạc Hiểu Linh.
Tôi thấy, cậu ta đang tìm cách làm Mạc Hiểu Linh thấy vui.
Mạc Hiểu Linh ngẩng đầu lên: “Không phải là em có thể nhìn thấy ma đâu.”
“Ủa? Mẹ anh nói em có thể nhìn thấy ma, nhưng bà nội anh không tin. Bà bảo em chỉ mắc bệnh, hiện tại bác sĩ chưa chữa được, nhưng chắc chắc sau này sẽ chữa được. Đất nước đang phát triển, y học cũng đang phát triển.” Cậu bé nói liến thoắng và cũng rất chân thành.
Mạc Hiểu Linh ngắt ngang lời cậu ta: “Em có thể nhìn thấy ma giết người.”
Cậu bé im bặt, kinh ngạc nhìn Mạc Hiểu Linh.
“Anh muốn xem không?” Mạc Hiểu Linh hỏi, lòng tràn đầy ác ý, trên khuôn mặt cũng chìa ra một nụ cưới ác ý không chút che đậy.
Cậu bé tỏ ra khá chần chừ, ngồi ngẫm nghĩ.
Mạc Hiểu Linh hứ một cái, rồi lại gục mặt xuống.
Cậu bé quay đầu qua: “Không phải là anh… nhưng mà… cha mẹ em…” Xem ra cậu ta còn đang khá sợ.
“Họ vì sợ mà chết đó.” Mạc Hiểu Linh nói: “Họ quá nhát gan. Từ lúc còn nhỏ em đã thấy rồi… còn họ vừa thấy một cái là đã sợ đến chết.”
Cậu bé chỉ “à” một tiếng, rồi cả hai chẳng nói gì thêm.
Nước mắt Mạc Hiểu Linh lã chã rơi xuống, khóc cho mình, khóc vì uất ức.
Cô ta hoàn toàn không muốn giết người, không muốn giết chết mẹ mình, cũng không muốn giết chết người phụ nữ trung niên mình không biết tên tuổi kia. Mà sau khi cô ta giết chết cha mình, cũng không phải là không thấy hối hận.
Cô ta chẳng biết phải làm sao cả.
Tôi nghĩ đến năng lực của mình mà chợt thở dài ngao ngán.
Nếu quả thực từ nhỏ tôi đã có năng lực, Diệp Thanh cũng không ra tay cứu tôi, thì tôi sẽ biến thành thế nào đây?
Tôi yêu cha mẹ và em mình và tôi cũng đoán chắc một điều, bây giờ mà họ biết năng lực của tôi, thì sẽ chỉ thấy lo, chứ không hề xa lánh tôi. Nhưng nếu là lúc tôi còn nhỏ thì sao? Cha mẹ có thể vẫn sẽ thương tôi, nhưng trong nhà còn có em gái.
Lúc đó em gái đang ở trong giai đoạn thơ ngây nhất, bắt chước tất cả những gì mà mình nhìn thấy, không chút toan tính. Trẻ con thuần khiết nhất và cũng tàn nhẫn nhất chính là con nít tầm mấy tuổi ấy. Tôi còn nhớ như in hồi nhỏ em gái tôi đã làm tình làm tội tôi như thế nào. Nó không hề có ác ý, mà chỉ là đùa nghịch. Có lần, nhân lúc tôi ngủ say, nó thình lình bổ nhào lên đầu tôi, đè tôi muốn tắt thở, lại còn bật cười ha ha hi hi. Tôi nổi đóa lên, lúc đó đau đến thở không nổi, nhưng nó lại cẩn thận từng tí lấy lòng tôi, tặng tôi cậy kẹo mút nó đang ăn bằng thái độ vô cùng tiếc nuối. Đáng yêu, đáng thương khiến người ta quên mất ý định sẽ đánh nó một trận.
Em gái có thể sẽ sợ tôi, có thể sẽ vì tôi mà gặp phải nguy hiểm. Cha mẹ tất nhiên sẽ phải cân nhắc đến sự an toàn của em gái. Tóm lại, sự tình sẽ không thể êm xuôi như hiện tại.
Cái gọi là thiên thời - địa lợi - nhân hòa, nói thì đơn giản nhưng để thỏa mãn ba điều kiện ấy thì rất khó. Đa số sẽ không thể thỏa mãn được.
Chỉ cần tồn tại chút xíu sự sai biệt trong quá trình thay đổi về lượng, thì cũng sẽ khiến cho sự tình đi theo một chiều hướng tương phản.
Năng lực của Mạc Hiểu Linh đã xuất hiện trong thời kì tồi tệ nhất. Mà bản chất của năng lực ấy cũng cực kì tồi tệ. Hiện tại, Mạc Hiểu Linh vẫn chưa có cách nào kiểm soát năng lực, để làm chủ cuộc sống của chính mình.
Đây, là một bi kịch.
Chuyện này cũng khiến tôi nhớ đến Úc Xuyên Phong, cậu thiếu niên vừa nhìn đã phát hiện ra cái thứ mới kia, cuối cùng đã chọn cách lừa mình dối người, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Cậu bé không hề làm hại đến người khác, nhưng cũng không thể được xem là dũng cảm mà sống tiếp.
Một ví dụ ngược lại, chắc có lẽ là Diệp Thanh.
Chỉ là, trường hợp của Diệp Thanh có lẽ khác với những người khác. Tôi không biết chính xác là Diệp Thanh đã gặp được Huyền Thanh Chân Nhân từ khi nào, để nhận được sự chỉ dẫn của một nhân sĩ chính phái nhưng không đứng đắn ấy. Nhưng chung quy thì không quá muộn. Tôi còn nhớ mang máng là từ rất sớm. Như vậy, kể ra thì Diệp Thanh cũng rất may mắn.
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Cho nên, những người sở hữu năng lực từ nhỏ như bọn họ, cuối cùng đều đi theo những con đường khác nhau.
Lúc này tôi đã hơi hiểu được tư tưởng của Diệp Thanh.
Thứ anh ta muốn lật đổ, chính là bi kịch của tất cả.
Nếu thật sự có thể thay đổi thế giới này ngay từ thời điểm xa xôi khi nguồn cơn mới bắt đầu, thì những người này…
Lúc này cậu bé đã lấy đủ dũng cảm, lên tiếng: “Được rồi. Em cho anh xem đi. Em đừng khóc nữa.”
Mạc Hiểu Linh quay qua nhìn cậu bé.
Vẻ mặt cậu ta rất chân thành: “Anh xem mà, em đừng khóc nữa.”
Mạc Hiểu Linh cười lạnh. Khuôn mặt non nớt biểu hiện ra biểu tình của người lớn. Cô ta hấp tấp chùi nước mắt, thò tay về phía cậu bé. Trong lòng cô ta thì đang nghĩ, anh ta chắc chắn cũng sợ đến chết tại chỗ như mấy người kia thôi. Họ đều không hề biết mình đang chịu đựng thứ gì, họ cũng chẳng cách nào lợi hại như mình, có thể chịu đựng những chuyện này mãi cho đến bây giờ.
Bàn tay cậu bé nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Mạc Hiểu Linh, hơi ấm được truyền qua. Mạc Hiểu Linh chẳng hề bị phân tâm bởi chi tiết này, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện của ma nữ váy đỏ. Tay của cậu bé lập tức gồng cứng, dường như muốn siết nát tay của Mạc Hiểu Linh.
Mạc Hiểu Linh la lên một tiếng, cậu ta liền lới tay ra.
“Anh xin lỗi…” Cậu bé khe khẽ nói, trên trán đã vã đầy mồ hôi.
Khuôn mặt và đôi môi cậu ta đều tái nhợt, thân thể khẽ run rẩy.
Cậu ta vật vã nhếch miệng lên, thều thào nói: “Mạc Hiểu Linh, em thật là lợi hại… thế mà chẳng sợ những thứ này… Thì ra trên thế giới này thực sự có ma nhỉ. Thật sự… rất đáng sợ…”
Cậu bé đã cầm cự hết nổi, thân thể nghiêng qua đổ nhào xuống đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...