Lưu Lương Vượng suy đoán nói: “Là ở bên kia có tiệm sửa xe hả?”
Ông ta lắc đầu.
Mạc Hiểu Linh lẩm bẩm: “Để cho Thầy Bói bói là được.”
Thầy Bói liếc nhìn cô ta một cái.
Kim San San lấy điện thoại di động ra, ngượng ngùng làm phiền ông ta dùng tay viết ra giúp.
Ông ta gật đầu nhận lấy điện thoại, liếc mắt nhìn bốn người.
Tôi lập tức cảnh giác.
Kim San San còn chưa kịp phản ứng, ông ta đã cầm lấy điện thoại, quay người bỏ chạy.
“Ôi chao!” Kim San San la lên một tiếng, rồi chạy đuổi theo.
Lưu Lương Vượng cũng thở hổn hển đuổi theo, chưa được hai bước đã chạy không nổi nữa.
Kim San San và Mạc Hiểu Linh đuổi theo một đoạn, nhưng người đó đến nửa đường thì leo tường bỏ chạy, hai người họ nhìn sững sờ.
Từ đầu Thầy Bói đã không nhúc nhích, thở dài, nói: “Đuổi theo không kịp đâu.”
“Tiệm của ông ta!” Lưu Lương Vượng vỗ đùi, quay về cửa hàng nhỏ.
Cửa hàng nhỏ rất bẩn, giống như mấy trăm năm rồi chưa quét dọn vậy.
Sau khi Lưu Lương Vượng đi vào, phát hiện bên trong là một gian hàng, hai chiếc kệ để hàng, một tủ kính bày hàng, những đồ vật trong tủ đều đầy bụi, không biết đã để ở đó bao nhiêu năm rồi. Lưu Lương Vượng cầm một chai cocacola ở trên kệ lên xem, là đồ sản xuất năm 2004, anh ta đọc ngày sản xuất xong, sợ ngây người.
Lúc này, bốn người họ mới phát hiện thôn nhỏ mà họ đi ngang qua không bình thường.
Thầy Bói nhíu mày, chạy lên ủy ban thôn ở đối diện.
Ủy ban thôn có treo một tấm biển, trên bề mặt cũng bám đầy bụi.
Sau khi vào trong không nhìn thấy người, anh ta bèn gọi lên hai tiếng, lúc này mới có một người từ trên lầu đáp lại.
Người lờ đờ đi xuống là một người già tóc hoa râm, có vẻ như mắt đã mờ.
Thầy Bói nói với ông ta hai câu, ông ta hình như bị lãng tai, nghiêng tai qua, lớn tiếng nói giọng địa phương, sau vài câu thì chỉ biết lắc đầu.
Kim San San và Mạc Hiểu Linh ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn họ lại tìm những người khác trên đường, người nào cũng đều ra vẻ không hiểu tiếng phổ thông. Nhìn dáng vẻ của người trong thôn này, bốn người họ chắc là không dám lấy điện thoại ra đưa cho người ta viết chữ trả lời nữa rồi.
“Cái này…” Kim San San há miệng, hoàn toàn không biết nên nói như thế nào.
“Báo mất đồ trước đi, tớ cho cậu mượn điện thoại.” Mạc Hiểu Linh đồng tình nói.
Làm cho người khác kinh ngạc là, lúc Mạc Hiểu Linh móc điện thoại ra thì có một đứa bé đang hóng hớt trên đường liền xông ra, đụng vào Mạc Hiểu Linh, cướp lấy điện thoại, chạy nhanh như chớp.
Bốn người lại ngơ ngác.
Người trong thôn xung quanh họ đều cười khì khì, lộ ra dáng vẻ chế giễu.
Mạc Hiểu Linh giận điên lên lớn tiếng mắng mấy câu.
Mấy người trong thôn cũng không tức giận, tiếp tục chỉ trỏ.
Kim San San cũng sắp bùng nổ, hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ.
“Bọn họ… bọn họ…” Lưu Lương Vượng há hốc miệng.
“Chúng ta đi nhanh thôi. Chúng ta lạc vào ổ trộm cướp rồi.” Thầy Bói nhíu mày, nói nhỏ với ba người kia.
Lúc này ánh mắt của những người trong thôn đang cười nhạo kia bỗng trở nên quái dị, họ trao đổi ánh mắt với nhau.
Hai cô gái Mạc Hiểu Linh và Kim San San có chút sợ hãi. Thân hình mập mạp của Lưu Lương Vượng cũng đổ mồ hôi lạnh.
Thầy Bói thì chỉ cau mày, kêu ba người họ cùng đi ra bên ngoài. Anh ta cũng có một chút khí thế, quét mắt nhìn qua một cái, những người kia đột nhiên không cười nữa, cũng không chỉ trỏ.
Lưu Lương Vượng nói cho cùng cũng là con trai. Mặc dù thân hình có hơi mập, còn là một người làm nghệ thuật, nhưng mà thân hình anh ta cũng có ích ở đây. Hít một hơi thật sâu, sau khi ưỡn ngực ngẩng đầu, vóc người của Lưu Lương Vượng trở nên hết sức cao to, cũng có chút lực uy hiếp.
Hai người con trai che chở cho hai cô gái đi ra ngoài.
Anh Báo và chị Hắc đều ở cách đó không xa, xe của họ cũng ngừng ở đó.
Anh Báo dụi tắt điếu thuốc, nhìn bộ dạng của bọn họ, ánh mắt sắc bén nhìn phía sau bốn người.
Chị Hắc hỏi: “Sao vậy?”
Mạc Hiểu Linh giống như đang khóc, kéo Kim San San tới trước hai người đó, vừa khóc vừa nói: “Chúng ta đi thôi, đi nhanh đi! Tôi không chịu nổi nữa rồi! Bọn họ là một ổ trộm cướp! Điện thoại của tôi và San San đều bị họ cướp mất tiêu rồi!”
Chị Hắc rất kinh ngạc, quay đầu nhìn anh Báo.
Anh Báo cười nhạt: “Đúng là làm phản mà! Ai cướp điện thoại của các cô?”
Thầy Bói không trả lời.
Lưu Lương Vượng khuyên nhủ: “Có hai người, một là ông chủ của cửa hàng nhỏ, một là đứa bé. Anh Báo, ở đó không bình thường đâu. Ủy ban thôn của họ không có ai hết. Tất cả bọn họ đều giả ngốc với chúng tôi, giả vờ không biết nói tiếng phổ thông. Điện thoại của chúng tôi bị cướp đi, bọn họ đều cười cợt, còn dám nói chuyện trước mặt chúng tôi. Thật đó, chỗ này không bình thường đâu. Cái cửa hàng nhỏ đó, ngày tháng sản xuất của đồ vật bên trong đó đều là của những năm hai nghìn. Anh Báo, chỗ này thật sự không bình thường đâu.”
Anh Báo vốn dĩ vén tay áo lên định quay lại đó, nhưng nghe nói thế liền dừng chân lại.
“Cậu kể lại rõ cho tôi.”
Lưu Lương Vượng vẫn coi là bình tĩnh, đem câu chuyện tỉ mỉ kể lại một lượt, biểu hiện của những người dân trong thôn đó được anh ta miêu tả rất kỹ. Cuối cùng vẫn khuyên một câu: “Mình nhanh đi thôi. Không ổn đâu.”
Anh Báo đã bình tĩnh lại, cau mày.
“Anh chưa từng đến đây hả?” Chị Hắc hỏi.
“Vùng đất nghèo nàn như thế này sao tôi có thể đến được chứ? Nếu muốn đến núi Quảng Nguyên thì cũng không nhất thiết phải dừng chân ở đây.” Anh Báo lắc đầu: “Cửa khu nghỉ dưỡng mở ở hướng Đông, muốn đi núi Quảng Nguyên thì hướng Đông cũng thuận tiện nhất. Tôi chẳng qua là tiện đường, lúc trước ở bên thành phố Cảng Ba.”
Chị Hắc gật đầu.
Xem ra những người khác đều không biết những địa danh này. Biểu cảm của chị Hắc trước giờ luôn bình tĩnh, rốt cuộc cô ta hiểu lời anh Báo nói hay chỉ là tùy tiện ứng phó, thì nhất thời không thể nhìn ra được.
Anh Báo nói mấy câu, liền thể hiện được mức độ am hiểu của mình đối với nơi này. Nhưng mà, anh ta là người chị Hắc tìm đến. Bụng dạ của chị Hắc và Mạc Hiểu Linh khó đoán, thêm tình tiết thời gian và kết quả bói toán của Thầy Bói trước khi xuất phát, làm tôi rất lo lắng cho an toàn của Kim San San trong chuyến đi này. Lúc này ai tôi cũng đều nghi ngờ hết, bất luận là chị Hắc, Mạc Hiểu Linh, anh Báo, hay là cái thôn Tang Hoa mà họ đã chọn, tất cả đều rất đáng nghi.
“Là do tôi không tốt.” Mạc Hiểu Linh khóc thúc thít.
Trước đó cô ta nói hẹn gặp anh Báo ở giữa đường là chủ ý của cô ta.
Nếu phải nghi ngờ, thì đây cũng là một điểm đáng nghi.
Kim San San vỗ nhẹ vai của cô ta giống như an ủi.
Một nhóm người cũng chỉ bị mất đi hai chiếc điện thoại, người thì không sao. Nhưng một chiếc xe bị nổ lốp, không thể đi tiếp được nữa. Để lại chỗ này sợ là người ở đây sẽ không bỏ qua chiếc xe đâu.
“Tiền đặt cọc chắc là không lấy lại được rồi.” Lưu Lương Vượng tiếc hận nói.
“Báo cảnh sát trước đã.” Thầy Bói nói, rồi lấy điện thoại của mình ra.
“Đi xa một chút rồi nói, mọi người thu dọn đồ đạc, lên xe của tôi. Bên này…” Anh Báo nhìn sang chiếc xe của bọn họ.
“Trước hết chụp ảnh làm chứng cứ, lát nữa gọi điện thoại cho bên công ty cho thuê xe.” Chị Hắc lấy điện thoại của mình ra.
Làm xong những việc này, bọn họ mới lấy hành lý của mình lên xe của anh Báo.
Xe bắt đầu chạy, Thầy Bói gọi điện thoại báo cảnh sát. Điện thoại của Lưu Lương Vượng và Mạc Hiểu Linh, Kim San San cùng một hãng, anh ta đưa cho hai người họ mượn điện thoại để báo mất.
Điện thoại bắt buộc phải báo mất, sim, app ngân hàng, app tài chính đều bắt buộc phải báo mất. Còn có những tài khoản quan trọng khác nữa cũng phải báo mất.
Hai người họ thay phiên nhau bận việc, cũng rất phiền phức. Nhưng nếu không làm như vậy thì lại không yên tâm. Lỡ như điện thoại bị mở khóa, thì cho dù báo mất điện thoại, khiến điện thoại tự động tắt nguồn, thì những tài khoản này cũng không giữ được.
Hai người đó nhắc nhở nhau, kiểm tra xem mình còn tài khoản nào chưa báo mất không, để khóa lại. Những người khác cũng giúp họ nhớ lại.
Thầy Bói báo cảnh sát rồi gọi điện báo tình hình cho bên công ty cho thuê xe.
Khi anh ta làm xong những việc này, thì Mạc Hiểu Linh và Kim San San vẫn chưa xử lý xong.
Anh Báo dừng xe lại trước tỉnh lộ, chưa chạy lên ngay mà mở cửa hút thuốc, đợi hai người họ làm cho xong.
Xe của anh ta không mở thiết bị dẫn đường. Trong đầu tôi cố gắng vẽ ra bản đồ tuyến đường mà anh ta chạy, kết hợp với thiết bị chỉ dẫn nhìn thấy lúc Lưu Lương Vượng lái xe, miêu tả ra một bản đồ sơ lược.
Anh Báo vòng qua thôn Tang Hoa được nửa vòng. Như vậy có thể nói, hai đầu đường của thôn Tang Hoa đều nối tiếp với tỉnh lộ. Nếu như vậy, lúc nãy Lưu Lương Vượng quay đầu xe, con đường lái xe sẽ ngắn hơn một chút.
Tôi nhớ lại cảnh trong quá trình khởi hành.
Vị trí ấy của hai xe… con đường nhỏ hẹp đó…
Hình như, chỉ có vị trí anh Báo đỗ xe là có một khoảng trống có thể quay đầu xe. Ở chỗ đó, nhà cửa không vi phạm vấn đề xây dựng, do đó tường vây hai bên nhà lõm vào một khối.
Nếu như xe của anh Báo lui ngược lại một chút là có thể cho Lưu Lương Vượng một khoảng trống quay đầu …
Tôi càng nghĩ, càng thấy khả nghi.
Cho dù sắc mặt bình tĩnh của chị Hắc lúc này vẫn giống như từ trước đến giờ, khuôn mặt khóc lóc của Mạc Hiểu Linh rất hợp với hoàn cảnh, còn có hành động anh Báo rất phù hợp với khí chất lãnh đạm của anh ta, nhưng tất cả đều rất đáng nghi.
Tôi không kìm được cúi đầu nhìn xuống máy móc và thiết bị chuyên nghiệp bên dưới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...