Tôi cảm thấy rất ngạc nhiên, Kim San San và Ngô Tập Nhân cũng thấy bất ngờ.
Chị Hắc không có ý giải thích. Lúc mở hộp đựng tro cốt xong thì một tay cầm hộp một tay đặt hờ lên trên hộp, miệng lẩm bẩm gì đó. Cô ta nhắm mắt lại, nhưng tôi thấy hình như có ánh sáng đỏ lướt qua trong mắt.
Ông lão đó đứng yên bất động, đèn pin rọi lên trên tấm di ảnh trắng đen và cái tên Bào Gia Tú.
Cũng giống như những tấm di ảnh trước, trông Bào Gia Tú rất đáng sợ.
Lúc này có thứ gì đó bay ra từ trong hộp đựng tro cốt. Những hạt tro cốt tụ lại thành một làn khói, bay lơ lửng xung quanh, sau đó tập trung lại dưới lòng bàn tay chị Hắc.
Vì xung quanh tối om nên không ai thấy rõ chị Hắc đã làm gì.
Còn trên tấm di ảnh, Bào Gia Tủ tỏ vẻ giận dữ, nhìn chằm chằm về phía trước với ánh mắt oán giận, có máu chảy ra từ khoé mắt.
Kim San San chỉ lo nhìn về phía chị Hắc, không để ý tấm di ảnh. Ngô Tập Nhân sau khi nhìn lướt qua tấm di ảnh thì trừng to mắt, có chút hoảng sợ, còn có ý định chạy trốn.
Bào Gia Tú bây giờ trông giống như một con ác ma muốn ăn thịt người, chẳng có vẻ gì khiến người ta cảm thấy yên lòng cả.
Không khí trong nghĩa địa dường như càng lúc càng lạnh, mặt trăng cũng đã bị mây che khuất rồi.
Đầu của Bào Gia Tú bắt đầu nhúc nhích, không còn là thay đổi sắc mặt nữa mà là muốn thoát ra khỏi sự giam cầm của tấm di ảnh, xông ra để trả thù.
Dưới lòng bàn tay chị Hắc có phát ra tiếng gió ào ào, trông giống như là tiếng thét của ma nữ, rất kinh dị.
Hai mắt chị Hắc trắng dã, giữa tròng trắng có một đường thẳng màu đỏ, nhìn giống như mắt rắn vậy.
Kim San San bị doạ sợ, xém tí nữa đã hét lên, nhưng bị Mạc Hiểu Linh bịt miệng lại.
Chị Hắc không còn niệm chú ngữ nữa mà đọc một cái tên ra: “Từ Trú.”
Vừa mới dứt câu, toàn bộ cảnh tượng quái dị đều đột nhiên biến mất hết.
Chị Hắc nhắm mắt lại, cái hộp đựng tro cốt trên tay và tấm di ảnh của Bào Gia Tú đã bình thường trở lại. Lúc này, cái đèn pin trên tay ông lão bỗng chớp tắt vài cái.
Chị Hắc thở ra một hơi, đóng nắp hộp đựng tro cốt, trả lại cho ông lão đó.
Ông lão đặt hộp tro cốt về chỗ cũ, đặt miếng gạch lên, tay vừa sờ vào miếng gạch thì nó lập tức đóng chặt lại.
Ông ta đi ở phía trước dẫn đường, đi về phía cổng khu nghĩa địa. Sau khi đi đến cổng nghĩa địa, ông ta liền đứng lại tại đó.
Chị Hắc trở về trên xe.
Ông lão đó vẫn đứng ngay tại cổng khu nghĩa địa, đèn pin trên tay vẫn phát ra thứ ánh sáng trắng bệch.
Chị Hắc không nói gì, cho xe nổ máy, quay đầu chạy đi.
Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy ông lão đó vẫn còn đứng ở ngay cửa. Mãi cho đến khi đèn pin tắt vụt, bóng dáng ông ta cũng biến mất luôn.
E rằng ông ta thật sự không phải là người.
Tôi khẽ chau mày lại.
Một lát sau, Kim San San mới hỏi với vẻ khẩn trương: “Chị Hắc, cái người tên Từ Trú đó chính là người đã hại chết chị tôi sao?”
“Ừ, đúng vậy. Cô có biết người này không?” Chị Hắc hỏi.
Kim San San lắc đầu: “Tôi chưa từng nghe qua cái tên này.”
“Có thể nhờ Thầy Bói xem sao. Có cái tên rồi chắc sẽ dễ dàng hơn.” Mạc Hiểu Linh lên tiếng đề nghị.
Ngô Tập Nhân ngập ngừng một hồi, thấy vẻ mặt háo hức của Kim San San, cậu ta lên tiếng hỏi: “Thế này không sao chứ? Sử dụng phép thuật chẳng phải đều sẽ phải trả giá sao?”
Kim San San bỗng cảm thấy khẩn trương.
Mạc Hiểu Linh lắc đầu: “Của tôi không sao. Tôi là siêu năng lực. Chị Hắc thì...”
“Đây là do gia truyền. Cái giá phải trả sẽ tính riêng. Nhà chúng tôi có thờ thần linh.” Chị Hắc nói.
Kim San San hỏi: “Giống Hoàng Đại Tiên hả?”
Chị Hắc đáp: “Không phải những con yêu ma quỷ quái thường thấy trong dân gian mà là thần tiên thật sự. Nhưng tôi cũng chưa từng gặp, chỉ là được nghe những người đời trước nói qua thôi. Chỉ cần thờ cúng thật tốt thì sẽ không sao. Người nhà tôi chưa từng bị gì cả.” Chị Hắc nhìn lướt qua kính chiếu hậu: “Không phải là chưa từng có người chết. Nhưng nguyên nhân tử vong không phải do sử dụng phép thuật mà là bị ma quỷ lợi hại hơn giết chết.”
Kim San San và Ngô Tập Nhân đều không nói gì thêm nữa.
Cả bốn người đi ăn sáng ở tiệm bán đồ ngọt, sau đó chị Hắc đưa Kim San San và Ngô Tập Nhân về nhà.
“Trong thời gian gần đây Thầy Bói sẽ đến Dân Khánh.”
“Thật sao?” Kim San San reo lên.
“Ừ, có thể sẽ cùng dọn đến Dân Khánh.” Mạc Hiểu Linh vừa cười vừa nói.
“Dọn đến Dân Khánh? Hai người đã tìm được việc làm ở đây rồi sao?” Kim San San hỏi.
“Tìm được việc rồi, nhưng mà chủ yếu không phải vì việc này. Trước đó Thầy Bói có bói ra được là Dân Khánh đã xảy ra vấn đề. Bây giờ Dân Khánh là một vùng chân không.” Mạc Hiểu Linh nói xong, vẽ ba vòng tròn lên mặt bàn: “Cảnh sát không thể quản lí, Quỷ Sai không quản lí, giới quái dị không muốn quản.”
Tim tôi đập mạnh.
Vẻ mặt Kim San San ngơ ngác.
“Chính là đám người Thanh Diệp cậu từng nhắc đến đấy. Tớ nghe ngóng được thông tin là họ xảy ra chuyện rồi, toàn bộ thành viên đều chết cả.” Mạc Hiểu Linh nói với vẻ thần thần bí bí: “Trước đó còn chưa thể chắc chắn được, bây giờ thì chắc chắn rồi. Dân Khánh vốn được xem là địa bàn của họ. Bây giờ họ chết rồi, Dân Khánh liền không có ai quản.”
Kim San San cảm thấy có chút đáng tiếc: “Vì vậy mà tớ mới không tìm thấy bọn họ sao?”
“Có thể là vậy.”
Ngô Tập Nhân hỏi: “Các người muốn đến đây chiếm địa bàn?”
Cậu ta hỏi với vẻ tò mò, cũng không lộ ra vẻ châm chọc.
Mạc Hiểu Linh nhún vai: “Làm gì có bản lĩnh để chiếm địa bàn chứ? Chỉ là do những nơi mà không ai quản như vậy sẽ tự do hơn rất nhiều. Nếu không, những người giống như tôi hay chị Hắc, bị thế lực ở nơi đó phát hiện ra thì một là bị thu giữ lại, hai là bị đuổi đi. Nếu như là ở những nơi có nhiều người nắm quyền còn đỡ. Sợ nhất là có những người độc chiếm cả một khu.”
Kim San San nghe xong, cảm thấy như được mở mang tầm mắt.
Tôi nghe thì cảm thấy kì lạ.
Lần đầu tiên Kim San San gặp nhóm của Mạc Hiểu Linh là vào năm 2011, lúc đó Cổ Mạch còn chưa gặp chuyện. Sau đó thời gian trong cảnh mộng nhảy vọt, nhưng lâu lâu tôi có xem lịch, cái lần gặp mặt gần đây nhất là vào năm 2014, cũng chính là khoảng thời gian trước khi Nam Cung Diệu và Ngô Linh gặp chuyện. Bây giờ chắc khoảng năm 2015, 2016 thôi. Chẳng lẽ chỉ chớp mắt hơn ba năm đã trôi qua, Diệp Thanh cũng chết rồi?
Vả lại tôi chưa bao giờ nghe qua về những điều Mạc Hiểu Linh nói như là “thế lực”, “thu giữ” hay “đuổi đi”.
Năng lực của Mạc Hiểu Linh rất đặc biệt cũng rất có ích, nhưng nếu nói là mạnh thì cũng không hẳn. Năng lực của cô ta không giống với của tôi, có thể quyết định sự sống chết của một người, còn có thể giết người, giết ma, tiêu diệt bất cứ một vật gì có hình thể một cách lặng lẽ. Còn năng lực của chị Hắc và Thầy Bói thì gần giống với Ngô Linh và Nam Cung Diệu. Ngay cả bọn họ mà cũng không thể tìm được một nơi để an thân lập nghiệp, còn bị đám người trong giới quái dị đuổi cùng giết tận, vậy giới quái dị cũng rớt giá quá rồi.
Vả lại chỉ nhìn vào tình hình ở Dân Khánh, Thanh Diệp từ lúc thành lập đến khi Diệp Thanh thiệt mạng, đã kinh doanh được gần hai mươi năm. Dựa vào năng lực của Diệp Thanh cũng không thể nói là độc chiếm Dân Khánh, để Dân Khánh không còn xảy ra hiện tượng quái dị. Trong thành phố Dân Khánh vẫn còn những người có siêu năng lực như Kim Hải Phong, Lý Tinh Phương. Diệp Thanh cũng biết đến họ, nhưng không hề ra tay làm gì cả. Cái việc “thu giữ” hay “đuổi đi” mà Mạc Hiểu Linh nói đều không đúng.
Nhưng tôi cũng không thể vội kết luận rằng Mạc Hiểu Linh đang nói dối.
Có thể Mạc Hiểu Linh đã gặp phải một vài người xấu trong giới quái dị?
Lúc này cảnh mộng bắt đầu bị vặn vẹo, rất nhiều cảnh tượng lướt qua trước mắt tôi.
Mạc Hiểu Linh và chị Hắc dọn nhà, Thầy Bói cũng dọn đến Dân Khánh. Họ dắt theo Kim San San và Ngô Tập Nhân, bói ra được vị trí hiện tại của Từ Trú.
“Hướng Tây Bắc” chỉ là đại khái thôi, vẫn chưa thể biết được rốt cuộc Từ Trú ở đâu và ai là Từ Trú.
Nhưng mà đối với Kim San San thì như vậy là đã có thu hoạch rồi.
Mạc Hiểu Linh có hứng thú với các hiện tượng quái dị, chị Hắc lại mang trong mình cảm giác sứ mệnh diệt trừ yêu ma quỷ quái, hai người rất tập trung đi tìm đến những nơi có truyền thuyết quái dị. Kim San San cũng bị lôi vào chuyện này. Cô ta không giúp được gì cả, chỉ có thể giúp họ đặt vé máy bay, đặt khách sạn, đặt xe, ngoài ra còn phụ trách ghi chép thông tin, thu thập tài liệu.
Thanh niên béo Lưu Lương Vượng sau khi biết được chuyện này cũng chủ động ra tay giúp đỡ. Điều khiến người ta ngạc nhiên là, anh ta là một hoạ sĩ cũng có chút tiếng tăm, một bức tranh có thể bán được mấy trăm ngàn, không cần lo về cái ăn cái mặc, anh ta tham gia vào những việc như vậy chỉ để tìm linh cảm vẽ tranh.
Lưu Lương Vượng cũng dọn đến Dân Khánh.
Cái nhóm này đã được thành lập từ đây.
Dường như lại có một nhóm Thanh Diệp ra đời ở Dân Khánh rồi.
Toàn bộ những chuyện này diễn ra rất nhanh.
Tôi cố gắng nắm bắt những cảnh tượng lướt qua trước mắt này, muốn xem qua những thông tin có liên quan đến mốc thời gian. Tôi thật sự có nhìn thấy được một vài chỗ.
Tuy rằng không chắc chắn lắm nhưng chắc là bắt đầu từ năm 2017, họ càng lúc càng thân thiết với nhau và vào năm 2017 đã chính thức tập trung lại thành một nhóm.
Cái khoảng thời gian này cũng gần với cái khoảng thời gian Diệp Thanh gặp chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...