Hồ Sơ Bí Ẩn

Đây không phải lần đầu tôi nhìn thấy có người dùng lời nguyền để giết người. Những mà những vụ trước đây đều giết người trong vô hình, đây là lần đầu tiên tôi thấy có thể tạo ra một cái bóng ma giết người như vậy. Vả lại cái bóng ma đó cũng rất đáng sợ, trông không giống như lời nguyền rủa bình thường.

Kim San San khóc nức nở, cả người giận đến phát run: “Sao có thể... Rốt cuộc là ai đã làm vậy với chị họ...”

Cô ta rất kích động, nhưng không ai lên tiếng trả lời được câu hỏi này.

“Đã qua lâu vậy rồi, căn phòng cũng bị hư hại, tôi đã không thể nhìn ra được bộ dạng trước đây của nó nữa.” Chị Hắc nói.

Mạc Hiểu Linh cũng lắc đầu: “Tớ chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng chị cậu bị ma giết chết, không nhìn thấy thứ khác.”

Kim San San nhìn về phía hai người với ánh mắt bất lực, khẽ cắn chặt môi: “Có thể nhờ Thầy Bói...”

Chị Hắc nói: “Nếu cậu ta bói ra được thì đã bói từ lâu rồi. Lời nguyền đó không đơn giản chút nào. Linh hồn của chị họ cô đã bị ma bắt đi, hồn siêu phách tán, không tìm thấy nữa. Dùng cách bình thường thì sẽ không thể tìm được con ma và người nguyền rủa đó nữa rồi.”

Kim San San như bị rút cạn sức lực, cả người ngã ngồi xuống.

Ngô Tập Nhân đỡ Kim San San lại: “San San, em đừng lo, chắc chắn sẽ có cách mà.”

Cậu ta lên tiếng an ủi với giọng điệu bất lực.

Chị Hắc suy nghĩ một hồi rồi nói: “Trừ phi...”

“Trừ phi gì?” Kim San San vội nhìn sang chị Hắc.

Chị Hắc nói: “Tôi phải xem qua thi thể chị cô mới biết có được không.”

Kim San San biết chị họ mình được chôn cất ở khu nghĩa địa nào, nhưng mà cô ta sẽ không đi đào mộ. Ngô Tập Nhân cũng rất do dự về việc này.

Chị Hắc nghe Kim San San nói tên nghĩa địa xong liền rút điện thoại ra, lục tìm trên danh bạ.

Mạc Hiểu Linh an ủi Kim San San: “Không sao đâu, chắc chắn sẽ có cách. Chúng ta không làm được thì có thể tìm người khác. Chắc chắn sẽ tìm được người có năng lực.”


Kim San San vẫn cảm thấy bất an, một bên nắm tay Mạc Hiểu Linh, bên kia nắm tay Ngô Tập Nhân.

Tôi thấy Ngô Tập Nhân ngập ngừng định nói gì đó, sắc mặt thay đổi liên tục. Chắc cậu ta không thích Kim San San làm những việc này. Nhưng cậu ta cũng không có cách nào khác. Người bình thường sẽ không thể nghĩ ra được cách gì cả.

Tôi đi đến bên cạnh chị Hắc, nhìn lên danh bạ của cô ta.

Danh bạ của cô ta được sắp xếp theo màu sắc, trước tên của mỗi người đều có gắn một màu. Bây giờ cô ta đang tìm ở chỗ “màu xanh lá”, tìm được một cái tên có ghi chú là “Khang Trang”, gọi điện thoại cho người đó.

Khang Trang ở rất gần Dân Khánh, nhưng đã không còn là địa phận của Dân Khánh nữa. Ở nơi đó không có địa điểm du lịch gì, không giống như thị trấn Bồ Hà còn có một ngôi miếu Quan Âm, Khang Trang chỉ là một nơi không có gì đặc biệt.

Một lúc sau mới có người bắt máy. Chị Hắc không tự giới thiệu bản thân mà lập tức hỏi về thông tin liên lạc của nghĩa địa Tùng Viên.

Tôi không nghe được tiếng của người ở đầu dây bên kia.

Chị Hắc nghe một hồi rồi lên tiếng hẹn đối phương.

Chị Hắc cúp máy: “Cuối tuần này, 12 giờ đêm hôm thứ bảy sẽ qua đó. Chúng ta hẹn nhau trước rồi cùng đi đến đấy.”

Ngô Tập Nhân hỏi: “Chị quen người ở nghĩa địa sao?”

“Ừ, yên tâm, không sao đâu.” Chị Hắc khẳng định chắc nịch.

Mạc Hiểu Linh thở hắt ra: “Vậy thì quá tốt rồi.”

Kim San San vừa mừng vừa lo rồi khẽ gật đầu.

Thời gian trong cảnh mộng bị nhảy vọt, lúc này tôi đang theo Kim San San ngồi trong một chiếc xe ô tô.

Chị Hắc phụ trách lái xe, Mạc Hiểu Linh ngồi ở ghế lái phụ, Kim San San và Ngô Tập Nhân ngồi ở phía sau.

Xe chạy trên đường vắng tanh. Ánh đèn đường hiu hắt, gần đó cũng không có các toà nhà cao tầng. Vậy là đã đi tới ngoại ô rồi. Trên đường đi, điện thoại Kim San San có reo lên một lần, nhận được tin nhắn nhắc nhở vượt tỉnh của công ty viễn thông.


Không khí trong xe rất im lặng, không ai nói gì cả.

Kim San San nắm chặt tay Ngô Tập Nhân, vẫn luôn bất an nhưng cũng có tí hưng phấn nho nhỏ.

Chị Hắc rẽ vào một con đường nhỏ, rồi vòng qua vòng lại một hồi mới đi ra một con đường lớn khác, có thể nhìn thấy cây cỏ và nhà cửa dọc hai bên đường. Cũng là một con đường vắng tanh, ánh đèn đường vẫn hiu hắt như lúc nãy, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác rất khác lạ.

Tôi quay đầu nhìn ra đường, đã phát hiện được có gì đó không ổn.

Cái luồng âm khí nhợt nhạt bao trùm trên bầu trời này chính là đặc trưng của nghĩa địa, lò thiêu hay nhà tang lễ.

Nhưng mà chắc chắn ở nơi này sẽ không có một con ma như Tháng Mười đâu.

Xe dừng ngay trước cổng nghĩa địa Tùng Viên.

Có một ông lão đi ra từ phòng bảo vệ. Lúc này đang đầu thu, trên người ông ta mặc một chiếc áo khoác lính, có khói trắng thoát ra từ miệng ông ta. Trên tay ông ta cầm một chiếc đèn pin, ánh đèn trắng bệch, không chiếu sáng được bao nhiêu cả, còn mang đến cho người ta một cảm giác rùng rợn. Da dẻ của ông lão sần sùi, thô ráp. Ánh đèn pin rọi từ dưới lên trông mặt ông ta càng đáng sợ hơn.

Tôi cảm thấy kì lạ.

Trên người ông ta có âm khí nghĩa địa. Điều này không có gì lạ cả. Nhưng điều kì lạ là, hình như ông ta không giống người sống lắm.

Kim San San và Ngô Tập Nhân bị doạ sợ, ôm lấy nhau.

Chị Hắc xuống xe rồi khẽ vẫy tay, xem như là một lời chào hỏi.

Ông ta không lên tiếng, đứng im trước cổng, hình như ngay cả mắt cũng không chớp.

Chị Hắc không lên tiếng gọi ông ta, quay lại nhắc nhở ba người kia: “Đừng lên tiếng, đặc biệt là đừng nói tên ra, ngay cả biệt danh cũng không được nói.”

Kim San San gật đầu lia lịa.


Mặt Ngô Tập Nhân đầy vẻ phức tạp.

Mạc Hiểu Linh đi bên cạnh Kim San San, nắm lấy tay cô ta.

Ông lão đó quay người, đi ở phía trước dẫn đường, cũng không có ý định sẽ chờ người khác.

Chị Hắc và ba người kia đi theo sau ông ta.

Sau khi vào trong nghĩa địa, âm khí càng lúc càng dày đặc.

Những ngôi mộ trông giống như những cỗ thi thể, đứng xếp hàng trong nghĩa địa.

Không khí ở đây khác với ở nghĩa địa Dân Khánh. Tôi không nhìn thấy ở đây có linh hồn đợi người nhà đến cúng tế, cũng không nhìn thấy có ma.

Tôi cảm thấy rất không thoải mái.

Nếu như không có ma, vậy âm khí ở đây từ đâu đến?

Tôi đang nghĩ về việc này.

Mỗi lần ông lão đi ngang qua một dãy mộ thì sẽ đứng lại một lát.

Chị Hắc nhìn sang Kim San San.

Kim San San không nhớ rõ lắm mộ của chị họ là cái nào, nhưng biết được đại khái nằm ở đâu. Cô ta lắc đầu với chị Hắc, nhìn sang những ngôi mộ ở bên kia.

Chị Hắc quay người lại rồi lắc đầu với ông lão.

Ông lão không nhìn chị Hắc nhưng giống như là cảm giác được, đi về phía trước một bước, đứng lại trước một dãy mộ. Chị Hắc vẫn lắc đầu tiếp.

Việc này trông giống như một loại nghi thức nào đó, chỉ có thể đi theo ông lão qua từng dãy mộ.

Khi đi đến giữa một khu mộ nào đó, lúc ông lão đứng lại thì chị Hắc đã gật đầu.

Ông lão đi vào trong, dùng ánh đèn pin trắng bệch rọi lên tấm di ảnh và tên trên mộ.

Tấm di ảnh trắng đen bị ánh sáng rọi vào càng trở nên đáng sợ hơn.


Lúc này, những bức di ảnh của ông lão bà lão vốn mang vẻ mặt hiền từ đều trở nên rất rùng rợn. Còn những tấm di ảnh với vẻ mặt nghiêm túc thì trông giống như một con ác ma nào đó.

Kim San San bị doạ xanh mặt, nắm chặt tay Ngô Tập Nhân và Mạc Hiểu Linh.

Ngô Tập Nhân nắm tay Kim San San, một mặt khác thì đang quan sát ông lão đó.

Tôi cũng nhìn chằm chằm ông lão rất lâu. Ông ta hô hấp bình thường, có nhìn thấy khói trắng phun ra từ miệng và mũi ông ta. Nhưng không biết có phải là do mặc quá dày hay không, mà ngực ông ta phập phồng không hề rõ ràng.

Tôi nhìn một hồi lâu thì lại bắt đầu nghi ngờ khói trắng đó có phải do ông ta thở ra không?

Có thể ông ta là một con cương thi, hoặc có thể là một con rối hay gì đó khác, ông ta không phải người thường.

Tôi nhìn về phía chị Hắc.

Mỗi lần chị Hắc đều sẽ nhìn về phía Kim San San, xác nhận có đúng người chưa, sau đó báo lại với ông lão.

Việc tìm kiếm mộ đã tốn rất nhiều thời gian.

Nhưng mà lúc tôi ngẩng đầu lên nhìn trời thì thấy trăng vẫn còn sáng, chắc là thời gian vẫn còn sớm.

Kim San San đang nhìn lên tấm di ảnh của chị họ mà khóc thút thít.

Mạc Hiểu Linh ôm lấy cô ta, hai người đi sang một bên.

Sau khi chị Hắc gật đầu xong thì ông lão đưa tay về phía miếng gạch giữa mộ.

Chỉ thấy ngón tay đen xì của ông ta đâm xuyên qua khe hở miếng gạch một cách dễ dàng, chỉ cần mạnh tay chút là có thể lật miếng gạch màu đen đó lên, để lộ cái hộp đựng tro cốt màu đỏ nâu trong đó.

Miếng gạch bị ông ta ném sang một bên. Ông ta lấy hộp đựng tro cốt ra đưa cho chị Hắc.

Vẻ mặt chị Hắc rất nghiêm túc, đưa tay mở hộp đựng tro cốt ra.

Âm khí trong khu nghĩa địa đột nhiên có sự biến đổi.

Tôi nhìn thấy có một vệt ánh sáng màu đỏ lướt qua người ông lão và chị Hắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui