Hồ Sơ Bí Ẩn

So với Trịnh Ma Thiên, thì đối tượng tôi đang nhập vào rõ ràng là dễ “đối phó” hơn nhiều.

Ý thức của gã ta lỏa lồ trong đầu tôi, tích tắc tôi đã biết được thân phận và cuộc đời của gã, và cũng biết được tình trạng của những người còn lại.

Cả xe vẫn chưa chết, có điều họ đã chạy vào đường Quảng Nguyên rồi. Họ đang chạy trốn đến đường Quảng Nguyên.

Cũng như thông tin mà Nam Cung Diệu đã điều tra được, phía cảnh sát đã suy đoán chính xác, mấy gã này là dân buôn hàng trắng. Ban đầu chúng chỉ là dân nghiện thôi, nhưng hút mãi cũng hết tiền, chúng đành lấy việc bán hàng để phục vụ việc hút và đã bước chân vào con đường buôn bán ma túy. Cả đám vốn dĩ không thân nhau, nhưng do gặp phải những rắc rối giống nhau nên mới tụ tập lại, gom hết số tiền mà mỗi người trong bọn chúng lừa đảo trộm cướp được đi mua một lô hàng gốc, rồi đem bán lại khắp nơi. Hành vi của chúng đã bị cảnh sát phát giác, dù hàng vẫn chưa bán hết nhưng đành phải trộm một chiếc xe, mang theo hàng di chuyển qua thành phố khác.

Lão Tam đang ngồi bên ghế phụ là người dẫn đường. Gã là người Mạnh Hương, biết con đường quốc lộ Quảng Nguyên này. Gã lái xe là trùm trong nhóm, xe là do gã trộm được. So với đám còn lại, gã đã từng ngồi tù mấy năm, nên mới có một chút tiếng nói của kẻ đứng đầu.

Lão Tam chửi thề một tiếng, rít mạnh một hơi thuốc: “Sao tao biết được? Anh hai tao bảo với tao con đường này không có người, không có ai qua lại, cũng không có ai quản lý. Nếu chạy từ con đường này thì tuyệt đối an toàn. Vẫn chưa thấy ngã rẽ. Nãy giờ chạy, tụi mày có thấy ngã rẽ nào không?”

“Đen như đít nồi, sao mà thấy?” Tên tóc xù ngồi băng sau bực dọc nói, quay qua nhìn đối tượng tôi đang nhập vào: “Thu Tử, mày lấy tao tí bột coi.”

“Cái đó để bán mà.”Tên đầu đinh ngồi bên cạnh Tóc Xù xô gã một cái.

Tóc Xù thô lỗ la lên một tiếng, khịt mũi nói: “Bán cái quần! Chết đến nơi mà còn bán với buôn? Mẹ nó, đều là mày cứ to cái mồm là bán hết bán hết, mà bán mãi có hết đâu. Tao thấy ấy hả, giải tán đi, chia hàng ra rồi đường ai nấy đi.”

“Mẹ kiếp, chuyện này trách được tao sao? Nếu chẳng phải cái thằng ngu này thấy gái là ngu người ra, thì cảnh sát đâu có nắm thóp tụi mình được.” Đầu Đinh không chịu lép vế, quay qua gườm gã đàn ông ngồi bên cạnh mình.

Người này gầy giơ xương, trên khóe miệng có một chỗ khuyết.

Qua kí ức của Thu Tử, tôi biết được người này được gọi là Miệng Méo.

Trong đám, chúng không gọi tên thật của nhau.

Tên đầu sỏ quát một tiếng: “Muốn ra nhóm cũng không phải chỗ này. Mày muốn đi thì khi đến được Mạnh Hương, mày tự lấy hàng của mày rồi biến đi.”


Thu Tử lí nhí: “Em cảm thấy là lạ sao ấy…”

“Cái gì?” Thu Tử nói quá nhỏ, Đầu Xù không nghe rõ quát lên.

“Ý em là, em cảm thấy có gì đó không đúng. Chúng ta… chúng ta đã chạy trên con đường này bao lâu rồi? Con đường này không lý nào lại dài đến thế, đúng không?”

“Không phải đang bị lạc đường sao?! Mày đừng có phí lời nữa được không!” Đầu Xù bực bội.

“Không phải. Con đường này chẳng phải không có ngã rẽ sao? Chúng ta cứ chạy miết mà có thấy ngã rẽ đâu. Bây giờ vẫn chưa đến cuối đường… Ở quê em hay nghe nói… đường mà không có đầu mút, chính là… chính là đường Hoàng Tuyền đó… là để đi… đi…” Thu Tử ấp úng.

Năm gã đang ngồi đằng trước thì bốn gã bật cười ha hả, chỉ mỗi Miệng Méo là im lặng.

“Thằng nhãi này coi vậy mà nhát bỏ mẹ nhỉ?”

“Con nít vẫn là con nít. Vãi cả đường Hoàng Tuyền.”

“Mày lén hít rồi đúng không?”

Cả đám nhao nhao, chẳng ai tin lời tên Thu Tử. Thu Tử đành im lặng, co rút người lại.

“Được rồi, tụi mày mở to con mắt mà xem. Tao cứ chạy tới thế này mãi, tao không tin là tìm được đường ra.” Tên đầu sỏ nói.

Chiếc xe đã nổ máy trở lại.

Đầu Xù yên lặng chưa được bao lâu, đã quay qua hỏi lão Tam về con đường này.


“Mày gọi điện cho anh hai mày đi.” Đầu Xù nói.

Lão Tam rút chiếc điện thoại nút bấm ra: “Tao cũng muốn gọi điện lắm chứ, mà mày nhìn đi, thiếu nợ nó cắt mạng luôn rồi.”

“Hứ, mày bị cắt chứ của tao vẫn còn tiền đây. Đọc số đi.” Đầu Xù nói, rút cái điện thoại đời cũ của mình ra.

Cả đám bừng tỉnh, nhận ra vẫn còn cách này.

Lão Tam đọc số điện thoại. Đầu Xù theo đó bấm số, kế đó trong điện thoại đã vang ra âm thanh gọi đi “tút… tút…”.

Tôi cảm thấy không khí xung quanh đã thay đổi. Âm khí bắt đầu trùm phủ, không đậm đặc lắm, cũng không lan rộng khắp nơi, mà chỉ bao bọc quanh chiếc xe.

Cuộc gọi đã được nhận, đầu dây bên kia vang lên giọng đàn ông ngái ngủ.

“Ai vậy? Đang đêm đang hôm, rách việc…” Người đàn ông lầm bầm.

Điện thoại được chuyển qua cho lão Tam: “Anh hai, em đây.”

“Hả?”

“Anh hai, chẳng phải anh nói đi đường Quảng Nguyên ổn lắm sao? Con đường này đi sao đây? Em chạy lên rồi mà mãi vẫn chưa thấy đầu mút.”

“Lão Tam hả? À… ừ…” Người bên kia vẫn chưa tỉnh hẳn: “Quốc lộ Quảng Nguyên… mày chạy từ Tùy Ninh đến phải không?”


“Đúng đúng.”

“Vào đường đó, chạy thêm nửa tiếng là đã thấy đường hầm rồi. Qua hầm, chạy nửa tiếng nửa là đến vùng ngoại ô.” Ông ta ngáp một cái.

“Tụi em chạy ba tiếng đồng hồ rồi đó. Con đường này không có ngã rẽ à?” Lão Tam hỏi.

“Không, chỉ có một đường, chạy thẳng mãi, từ trong núi Thái An chạy ra. Tụi bay chạy xe gì vậy? Xe ba bánh hả?” Bên kia bật cười ha hả.

“Tôi thấy, tụi mình đi nhầm từ sớm rồi, vẫn chưa vào đường Quảng Nguyên đâu.” Đầu Đinh chen vào.

Không biết có phải bộ phận loa của chiếc điện thoại cục gạch này lớn hay không mà âm thanh phát ra từ loa nghe rất lớn, không cần mở loa ngoài mà cả xe vẫn có thể nghe thấy giọng của người đàn ông kia. Bây giờ ông ta cũng nghe được âm thanh bên này.

“Bạn mày hả? Tụi mày đi từ đâu vậy? Từ Tùy Ninh đến Mạnh Hương chỉ mỗi con đường Quảng Nguyên. Núi Thái An cũng chỉ có con đường đó. Kiểu gì mà đi nhầm?” Ông ta bực dọc: “Mày đang làm gì đó, lão Tam?”

Trong xe im phăng phắc.

“Em thấy… em thấy… có lẽ chính là… là…” Thu Tử lí nhí nói.

Đầu Xù quát to lên: “Mày bớt nói nhảm đi! Lấy đâu ra đường Hoàng Tuyền! Chết bằm!”

Người đàn ông ở đầu giây bên kia im lặng một lát.

“Anh hai, không còn đường khác thật hả?” Lão Tam nghi ngờ hỏi.

“Đừng nói là tụi mày hít nhiều quá rồi đấy chứ?” Người đàn ông hình như rất rành đám người này: “Không lẽ đều đang phê thuốc rồi hả? Lão Tam, mày về đây làm gì? Còn dẫn theo người nữa?”

Tên đầu sỏ giật chiếc điện thoại, tắt máy.

Gã sầm mặt xuống, nhìn cả đám còn lại: “Không lẽ tụi mày lén lấy hàng ra chơi hả? Lúc xuất phát đã nói rồi, trên đường đi không được động đến. Nếu đang đi mà gặp chuyện gì, thì chẳng phải chết hết cả nút sao?”


“Ai đụng đến đâu!” Đầu Xù nổi đóa đầu tiên.

“Có động hay không, kiểm tra phát là biết ngay ấy mà.” Lão Tam nói.

Đầu Xù cười khẩy: “Chỉ đường và lái xe là hai người mà. Nếu thực sự phê hàng, chạy sai đường thì cũng chỉ có hai người thôi chứ?”

Mấy người họ đưa mắt gườm nhau, không khí trong xe đã trở nên căng thẳng.

Chúng đều không nhận ra, sắc mặt chúng đã không còn một chút máu, từ trắng bệch chuyển qua tím tái, hoàn toàn rơi vào một trạng thái bất thường.

“Muốn kiểm tra thì làm luôn bây giờ đi.” Miệng Méo im lặng từ nãy giờ đã lên tiếng.

Câu nói này đã phá tan sự im lặng.

Đầu Xù rất tự tin, bảo kiểm tra là kiểm tra ngay.

Chiếc đèn nhỏ trong xe được bật sáng, Thu Tử chuyển đồ lên, mở những chiếc túi vằn ra.

Trong túi chứa đầy những gói bột mịn màu trắng, bên cạnh đó cũng có những gói chứa những viên thuốc đủ màu sắc.

Hai người ngồi đằng trước chen ra băng sau. Mấy gã đàn ông lui cui kiểm tra số lượng.

Đột nhiên, tên Miệng Méo thò tay giật lấy một túi bột, xé ra.

“Mày làm gì thế?” Đầu Xù la lên.

Miệng Méo cầm gói bột lên nếm thử, nhổ phẹt ra: “Mẹ, đây là bột mì mà!”

Cả đám trố mắt nhìn nhau, tranh nhau nếm thử, cuối cùng đều tỏ ra vô cùng tức giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui