Trịnh Ma Thiên nhất thời không trả lời.
Tôi thì kinh ngạc nhìn sang ma nữ.
Thuyết ma chết thay đương nhiên là tôi đã từng nghe. Những người bị đột tử biến thành ma, sẽ đi tìm người thế thân, có người thế thân rồi thì họ mới đi đầu thai được. Cái quy tắc này có lẽ không hiếm thấy trong giới quái dị.
Tôi không biết trong giới quái dị thứ thiệt có cái “truyền thống” ấy hay không, nhưng trong các truyền thuyết của nhân gian thì chuyện này không phải ít.
Tôi đã tiếp xúc với chuyện quái dị được một năm rồi, nhưng chưa lần nào gặp phải chuyện ma chết thay. Trong các vụ ủy thác mà Thanh Diệp tiếp nhận, tạm thời tôi cũng chưa gặp.
Trong ấn tượng từ xưa đến nay của tôi, hồn ma trên thế giới này đều ôm trong lòng chấp niệm mà chết. Người chết nếu đi đầu thai thì có thể đi ngay, nhưng nếu không đi được thì là do bị lạc đường, kẹt tại nhân gian; chứ chưa nghe nói đến chuyện phải đi bắt được một người thế vào vị trí của mình, thì mới đi đầu thai được.
Tôi từ tâm trạng kinh ngạc đã chuyển sang nghi ngờ, nghi là con ma này đang bịa đặt. Nhưng khuôn mặt cô ta đã bị hủy hoại hoàn toàn, không thể nhìn thấy được biểu cảm, chỉ nghe giọng nói thì không thể đoán ra được suy nghĩ thực sự của một ai đó. Chí ít, giọng điệu của ma nữ này rất thẳng thắn, hình như không phải đang bịa chuyện.
Lúc này Trịnh Ma Thiên chắc đã hiểu ra vấn đề “thế thân”, chần chừ hỏi: “Tôi là… ma chết thay? Tôi… tôi cũng không rõ… Tôi đang lái xe bình thường trên đường, đột nhiên cảm thấy là lạ, vội quay đầu xe lại…”
Trịnh Ma Thiên kể lại thật chi tiết những gì mình đã trải qua, trong quá trình kể có một số chỗ bị nhầm thành râu ông nọ cắm cằm bà kia, nhưng anh ta vừa kể, vừa bổ khuyết vào những chỗ bị nhầm. Anh ta không hề ngốc ngếch, dù tính cách thô lỗ nhưng mạch tư duy thì vẫn rất rõ ràng. Sau khi bỏ qua tâm thế lừa mình dối người, thì lại càng phát giác ra mấu chốt của vấn đề hơn.
“… Tôi bị tông chết… chiếc xe đó… người ngồi trên xe chính là tôi, tôi tự lái xe tông chết chính tôi…” Trịnh Ma Thiên run rẩy: “Nhất định là con ma đó… chắc chắn là nó rồi!”
“Là anh tự chết.” Ma nữ cắt ngang lời lảm nhảm của Trịnh Ma Thiên.
Trịnh Ma Thiên ngơ ngác: “Nhưng chính tôi trông thấy…”
“Là anh tự chết. Chứ nếu như anh bị bắt để thế thân, thì anh sẽ nhìn thấy con ma đó, cũng giống như anh nhìn thấy được tôi vậy.” Ma nữ nói, lời lẽ đanh thép khiến Trịnh Ma Thiên không thể cãi lại.
“Sao lại như thế… Sao lại vô duyên vô cớ mà chết đi chứ?” Trịnh Ma Thiết nghĩ không ra.
Tôi biết, anh ta đã chết bởi âm khí của một con ma cực kì ghê gớm. Con ma đó không cần bắt kẻ thế thân, thậm chí nó cũng chẳng cần hiện thân, không cần làm gì nhiều, chỉ cần dựa vào âm khí mà nó tỏa ra, đã có thể lấy mạng người ta dễ như trở bàn tay.
Hình như ma nữ không hề hay biết chuyện này, nên chỉ nói: “Nơi này rất tà môn. Anh chưa nghe nói đến sao? Quốc lộ Quảng Nguyên có ma quỷ hoành hành. Chỗ này thường xuyên xảy ra chết người. Sau đó đường này đã bị phong tỏa, nhưng vẫn có người mò đến, sau đó bỏ mạng tại đây.”
Trịnh Ma Thiên kinh ngạc la lên, bấy giờ anh ta hình như đã quên béng cái diện mạo đáng sợ của ma nữa rồi, kể liên phanh như pháo nổ, rằng mình đã gặp những con ma kia.
Ma nữ rất điềm tĩnh, đợi cho Trịnh Ma Thiên kể hết, mới nói: “Thì có cũng là những hồn ma đã chết ở đây. Họ hơi khác, mất hết tỉnh táo, bị kẹt ngay cái nơi mình đã chết. Kẻ thì không ngừng lặp lại cái chết của mình, kẻ thì hoàn toàn không hay biết mình đã chết. Anh thì xem ra vẫn còn may, đầu óc cũng tỉnh táo, nên có thể nhận ra ngay. Bằng không anh cũng như họ mà thôi.”
Trịnh Ma Thiên rùng mình một cái.
“Anh đã tỉnh ra rồi, vậy thì đã có thể đi tìm kẻ thế thân. Bắt được kẻ thế thân thì anh mới có thể rời khỏi chỗ này.” Ma nữ trầm tĩnh nói.
“Hả?” Trịnh Ma Thiên ngơ ngác.
“Tôi cũng chính là một con ma chết thay.” Ma nữ cười nhạt một tiếng: “Tôi là nhân viên trực máy của tổng đài báo cảnh sát 110. Kể ra cũng xui xẻo. Nhận được một cuộc gọi, thằng ngu đó lạc đường ở chỗ này, tôi nói chuyện với anh ta hồi lâu, rồi liên hệ cảnh sát bên này đi tìm anh ta. Nào ngờ giữa chừng anh ta đã mất mạng. Lúc chết anh ta còn rất tỉnh táo, nên ngay lập tức bắt tôi làm ma chết thay.”
Lúc kể lại cái chết của mình, ma nữ tỏ ra rất tức giận và ấm ức.
Theo như cô ta kể, trên đường cô ta trở về nhà, không hiểu sao lại chui đầu vào quốc lộ Quảng Nguyên. Lúc đó cô ta đang đi xe đạp điện chạy trên đường tối, chỉ vừa mất tập trung ngủ gục một chút xíu, tỉnh ra đã thấy mình đang ở quốc lộ Quảng Nguyên. Đi được một đoạn thì hoàn toàn mất phương hướng, điện thoại thì gọi không được, cô ta lúc đó sợ đến mức sắp đổ vỡ. Nhưng sau đó liền cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô ta vốn là người địa phương, có nghe về chuyện ở đường Quảng Nguyên và kết quả của sự nỗ lực ép mình bình tĩnh trở lại, chính là bị một chiếc xe từ trong rừng cây ven đường phóng ra tông chết.
Chiếc xe đó bật đèn pha, ánh sáng rất chói mắt, khiến cô ta hoàn toàn không thấy rõ được diện mạo kẻ ngồi trong xe. Xe đạp điện của cô ta mắc vào thanh chắn trước xe, bị húc đi một đoạn rất dài, chân mắc kẹt giữa hai chiếc xe đã bị gãy ngay lập tức. Sau khi rớt xuống đường, chiếc xe đạp điện bị cán nát, cô ta thì bị kẹt dưới gầm xe, cứ thế bị kéo đi một cách tàn nhẫn không biết bao nhiêu mét, toàn bộ khuôn mặt bị cà lên mặt đường.
Đợi đến lúc cô ta rớt khỏi gầm xe, thì chiếc xe đó mới dừng, lùi lại cán ngang cô ta thêm một lần nữa, thì trên ghế lái của chiếc xe mới có người leo xuống.
Giọng nói đó đến nay cô ta vẫn còn nhớ và cũng nhớ rõ rốt cuộc mình đã chết như thế nào.
Ma nữ khẽ ngẩng đầu lên, hình như đã nhìn Trịnh Ma Thiên một cái: “Nếu anh dẫn đến đây một kẻ thế thân thì lập tức sẽ được giải thoát, không còn bị kẹt ở đây nữa.”
Thần sắc của Trịnh Ma Thiên trở nên sâu xa khó đoán.
Bấy giờ ma nữ đã mở cửa xuống xe, chuẩn bị rời đi.
“Cô đã chết từ khi nào? Sao vẫn chưa tìm được thế thân?” Trịnh Ma Thiên nói vói theo.
Ma nữ không hề dừng bước, giọng nói vẫn từ trong điện thoại vang ra: “Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng mãi vẫn chưa gặp được người sống.”
Cô ta đi ra khỏi vùng sáng của ánh đèn pha, biến mất vào bóng tôi.
Trịnh Ma Thiên nghiến răng ken két, tâm trạng rối bời.
Ma nữ không hiểu rõ, Trịnh Ma Thiên e là cũng vậy, nhưng tôi thì đã rõ, không phải hồn ma nào cũng bắt được kẻ thế thân.
Tôi không thể chắc chắn được là ma chết thay có thật sự “chết thay” hay không, nhưng có thể khẳng định, chỉ có những người liên quan đến cái chết của những hồn ma này, thì họ mới có thể lợi dụng âm khí của mình mà đưa người ta đến đây. Cũng giống như chuyện mà Lý Mặc Tiên đã làm trong vô thức, đây có thể được xem như “chỉ dẫn của vận mệnh”. Đối với người sống, đây chính là tai bay vạ gió.
Trịnh Ma Thiên suy ngẫm rất lâu, cuối cùng tư duy cũng dần sáng tỏ.
Chắc anh ta không thể hiểu được cái “lý luận” mà tôi đã nghĩ ra, nhưng qua phân tích lời kể của ma nữ, thì việc tìm kẻ thế thân chỉ có thể tìm đến những người có liên quan. Những người mà anh ta đã tiếp xúc trước khi chết, thì chỉ có nhóm người trong group du lịch bụi.
Trịnh Ma Thiên không một chút do dự, tìm lại chiếc điện thoại đã bị rớt, lắp pin vào và mở máy.
Hành động quyết đoán này của anh ta khiến tôi không khỏi chau mày.
Tôi nhìn thấy thời gian hiển thị trên điện thoại đã thay đổi. Bây giờ đã không còn là ngày 29 tháng 1 nữa, mà là ngày 3 tháng 2.
Thời gian đã trôi qua những mấy ngày.
Trong đầu tôi có thứ gì đó vừa lóe lên.
Điện thoại của Trịnh Ma Thiên có sóng trở lại, anh ta vội vàng mở group lên, gửi tin nhắn.
Tin nhắn trong group vẫn dừng lại ngay thời điểm anh ta tử vong.
Tôi lại chau mày.
Tin nhắn mà Trịnh Ma Thiên gửi đi, thông qua suy xét đắn đo, viết đi xóa lại mấy lượt, cuối cùng đã hoàn thành, nội dung rất đơn giản, chỉ có một câu: “Mẹ nó, cái công ty bảo hiểm chết tiệt, vẫn chưa chịu đến kéo xe!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...